Tôi không dám nằm cạnh cô ta ngủ nữa!
Sáng hôm sau, những người đi tập thể dục buổi sáng đã phát hiện ra xác chết của Triệu Quân, nghe họ kể lại, thì thi thể hắn dập nát nhìn không ra, máu thịt lẫn lộn, nói tóm lại là nhìn rất ghê tởm.
Cảnh sát lại được một phen đau đầu, tòa nhà này có 10 tầng, vì xác của hắn rơi ở vị trí giữa các phòng số 7 và số 8 của mỗi tầng, các căn hộ số 7 và số 8 từ tầng 1 đến tầng 10 đều bị mời đến đồn cảnh sát làm việc.
Sau khi xác minh người chết chính là Triệu Quân - tên tội phạm vượt ngục đang bị truy nã, là kẻ giết Lam Yên ở căn số 1008, cảnh sát lại quay sang nhìn tôi và Tô Xảo Xảo với một ánh mắt "Lại là mấy người này à?".
"Hai người sống ở căn số 1007?"
"Phải."
"Trong khoảng thời gian nửa đêm hôm qua..."
"Ngủ chứ làm gì?"
Cảnh sát bất lực với thái độ của Tô Xảo Xảo, bèn quay ra hỏi tôi.
Tôi xoắn xuýt trong lòng, không lẽ phải khai ra Tô Xảo Xảo chính là kẻ giết người?
Thân xác này đang mang tên Tô Xảo Nghi, khi không lại gán cho Tô Xảo Nghi tội danh giết người, đúng là quá đáng với cô ta.
Huống hồ tôi cũng không muốn Tô Xảo Xảo phải ngồi tù chút nào.
Tôi nghĩ chỉ cần cố gắng, hướng cô ta đến suy nghĩ tích cực, cải tà quy chính, cô ta sẽ trở thành người tốt thôi!
Tôi ậm ờ nói:
"Gần đây căn số 1008 có người chuyển đến, là mẹ của Lam Yên, các anh không thẩm vấn bà ta sao?"
Viên cảnh sát như sực nhớ ra, sắc mặt ngưng trọng, rút điện thoại gọi điện cho ai đó.
Thì ra căn hộ đó quá kỳ quái nên không ai dám vào, cảnh sát gọi đến mấy cũng không có ai ra mở cửa.
Trong khi camera của khu chung cư cho thấy rõ ràng có một người phụ nữ trung niên đi vào trong, và suốt mấy ngày không hề thấy bà ta ra khỏi cửa.
Với tình huống này thì chắc chắn phải phá cửa xông vào rồi.
[...]
Khi tôi và Tô Xảo Xảo về đến nhà thì không hề thấy cảnh sát đứng trước cửa căn số 1008.
Nghe hàng xóm xung quanh nói họ vào bên trong khám thì không thấy ai hết.
Tôi giật nảy người, không có ai trong nhà thì bà mẹ Lam Yên ra ngoài bằng cách nào? Bốc hơi à?
Cảnh sát kiểm tra camera hai ngày gần đây thì không thể tin được, camera bị hỏng.
Vậy thì mẹ của Lam Yên là nghi can số một rồi, bà ta hành tung bí ẩn, lại còn có động cơ gây án là trả thù cho con gái.
Cha mẹ tôi đứng ngồi không yên, ở cạnh nhà hàng xóm thị phi như này, không đêm nào an tâm mà ngủ ngon giấc được, mẹ tôi chuẩn bị nào tỏi nào dao, tôi lắc đầu thở dài, đó giờ mẹ ở cùng nhà với một con ma nữ, dăm ba củ tỏi với con dao làm được trò mèo gì đây.
Đêm đó đang ngủ say, tôi bỗng bị đánh thức bởi âm thanh tiếng hát hí kịch, rất ồn ào, oang oang vọng vào tai, không tài nào ngủ tiếp được.
Tô Xảo Xảo thì lại lịm đi ngủ say một cách bất thường, tôi bực mình lật chăn xuống giường, gõ cửa phòng cha mẹ:
"Cha, mẹ, hai người để sáng mai hẵng nghe, có biết bây giờ là nửa đêm rồi không, không cho con ngủ thì cũng phải để cho hàng xóm ngủ chứ!"
Cha mẹ tôi ra mở cửa, khuôn mặt ngơ ngác:
"Ai nghe cái gì đâu, thằng quỷ này, mày mơ ngủ đấy hả? Rảnh quá thì gọi vợ mày dậy, hai đứa sinh cháu cho tao bế đi!"
Tôi nín lặng phát hiện trong phòng cha mẹ không mở cái gì thật, họ cũng không phải là người vô ý thức nửa đêm nửa hôm mở nhạc ồn ào làm phiền người khác.
Tôi lết xác mệt mỏi trở về phòng, vừa đặt lưng xuống thì tiếng hát lúc nãy lại oang oang vọng vào tai tôi.
Hay là nhà hàng xóm nhỉ?
Tôi xuống giường, nghĩ bụng đi gõ cửa gọi người ta thì tốn sức quá, thế là tôi đi ra ngoài ban công, trong phút chốc tôi đã quên mất hôm trước Triệu Quân đã chết vì rơi từ ban công nhà tôi xuống đất.
"Này nhà hàng xóm ơi, làm ơn tắt..."
Lời nói còn chưa trôi hết ra khỏi miệng, tôi đã đứng hình hóa đá khi nhìn thấy một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, trên người mặc đồ cổ trang, bên cạnh bà ta là hai người trẻ tuổi, mặc đồ biểu diễn hí kịch.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế, nhắm mắt hưởng thụ, khuôn mặt phấn son đậm chất phu nhân quý tộc thời xưa, tôi nhìn đường nét khuôn mặt có chút quen quen.
Khoan đã! Đây...!đây là ban công của nhà số 1008 mà, nhà họ đâu có ai...
Tôi bị suy nghĩ đó kéo về hiện thực, chân tay hóa đá, chật vật ngã ngồi xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Phậpppppp........
Cảm giác đau đớn tê dại truyền lên tận não, tôi nhe răng nghiến lợi nhìn đến chân mình, thì ra là con quỷ đầu từ đâu lăn đến ngoạm cho tôi một phát đau điếng.
Nó hiếm khi tỏ vẻ sợ hãi như vậy, gấp gáp nói với tôi:
"Còn ngây ra đó, con mụ kia chính là mẹ cả của Tô Xảo Xảo, bà ta đã bám theo đến đây ám gia đình mày đấy! Tô Xảo Xảo đang nguy kịch rồi!".