Âm Hôn Khó Chia Lìa


Khi nghe Lạc Lạc nói trong quan tài đầy chuột, tôi càng cảm thấy kỳ quái hơn, tiếng cào xung quanh linh đường chậm rãi truyền đến, còn có những tiếng kêu chi chi, giống như thật sự có rất nhiều chuột.

Dù sao tôi cũng không muốn thực sự canh giữ linh đường này, tôi chỉ là vì tình người và sỉ diện nên mới qua đây, tôi vội vàng xoay người đi hướng về phía cửa, vừa đi vừa hét lên: "Chú Tám, chú Tám, nơi này có rất nhiều chuột! "Nhưng khi vừa xoay người đi, tôi thấy cánh cửa linh đường lẽ ra đang mở toang lại không hiểu vì sao đã bị đóng chặt, kéo như thế nào cũng kéo không ra, bất kể tôi đập lên thế nào thì ở bên ngoài cũng không có ai để ý đến.

Mà âm thanh cào cấu càng lúc càng rõ ràng, dường như là từ bên ngoài truyền đến.

Trong lòng tôi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ xấu, khi dì tám đeo khăn hiếu cho tôi tôi liền nghĩ tới, tôi không sợ quỷ nháo gì gì đó, tôi sợ là bọn họ trực tiếp hung hãn đến giết tôi, vậy thì tôi thật sự không thể trở tay.

Tôi không bỏ cuộc, dùng sức kéo mạnh cánh cửa, nhưng cánh cửa thực sự đã bị người ta khóa chết từ bên ngoài.


Tôi đảo mắt nhìn bốn phía, liền phát hiện linh đường đặt ở gian nhà chính, nhà của thôn trưởng ở là một tòa nhà ba gian xây dựng mấy năm gần đây, cầu thang có một cái hàng hiên đặc biệt, nhà chính ở giữa, trừ bỏ cửa lớn, không có cửa sổ, cho nên chỉ cần đóng cửa lớn, bên trong có bất kỳ thứ gì cũng đều không ra được.

"Cô Vân Thanh?" Lạc Lạc lo lắng nhìn tôi, nắm lấy góc áo của tôi, nhỏ giọng nói: "Con sợ! "Tôi vội vàng vỗ bả vai an ủi con bé, đưa tay ra muốn lấy điện thoại nhưng phát hiện điện thoại đã để trong ba lô, đã không biết hướng đi mà ba lô cũng bị bọn họ lấy mất, họ cũng thật sự là rất cẩn thận!Tiếng cào và tiếng kêu chi chi của lũ chuột ở ngoài cửa ngày càng rõ ràng hơn, nhưng chúng không có tiến vào, tôi dứt khoát kéo Lạc Lạc và nói: "Những con chuột trong quan tài kia có hình dạng gì?""Nó giống hệt như hai con chó con khi mới được sinh ra, toàn bộ đều đo đỏ, không có lông.

Chị Nam Nhã nói con chuột nhỏ đều là như vậy á?" Lạc Lạc mở mắt vô tội nhìn tôi: "Chị ấy có đưa cho con cùng Đại Bạch xem ảnh, nên con biết đó là chuột con.

"Chuột con không lông?Trong mắt tôi hiện lên nghi hoặc, rồi lại không biết chuyện gì đang xảy ra, một người còn không đủ sao, còn muốn đem những thứ này chôn cùng?Tôi lớn tiếng hét to vài câu, nhưng không có bất luận ai đáp lại, nhìn dáng vẻ của chú Tám dì Tám thì chắc chắn họ đã hạ quyết tâm để chỉnh tôi.

Tôi trực tiếp rút câu hồn liên của Mặc Dật ra và thử dùng tay lắc lắc, tuy rằng tôi không giỏi bằng Mặc Dật, việc gì y cũng chỉ cần vẫy tay áo là có thể làm được, nhưng tôi động tay vào nhiều thì cũng có thể mà nhỉ?Nhưng khi tôi vừa vung câu hồn liên lên, bốn phía của chiếc nắp quan tài đột nhiên kêu lên hai tiếng lạch cạch rồi văng ra.

Nắp quan tài là làm bằng thân cây bách, cực dày và nặng, đó là một cái nắp che lớn, vậy mà lại bị bật ra.

Lạc Lạc sợ hãi đến mức hét lên một tiếng: "Có quỷ!" Sau đó nó thu mình núp ở phía sau tôi và không động đậy, tôi cầm câu hồn liên, ngẩng đầu lên nhìn nhìn khắp nơi, quả nhiên, tôi nhìn thấy ánh đèn xanh nhấp nháy của máy theo dõi ở góc tường, chắc là chú Tám và những người khác đang theo dõi động tĩnh của tôi.

Cảm giác áy náy ở trong lòng tôi vào lúc này đã từ từ biến mất.

Mặc Dật cùng Quảng Tế đều có thể thờ ơ lạnh nhạt quan sát từ bên ngoài, nhưng bọn họ lại không dám tìm cách trả thù Mặc Dật cùng Quảng Tế, vì vậy họ chỉ nhặt quả hồng mềm lên bóp thôi, chỉ biết trả thù tôi?Những người đàn ông nhà họ Vệ đó đã tra tấn một cô gái như thế, khiến cô ấy không có được sự bình yên ngay cả sau khi cô ấy đã chết, làm cho linh hồn cô ấy tiêu tan không có nơi nào để đi, bọn họ vốn là đáng chết, tôi không cứu người gặp nạn thì thành tôi làm sai ư?Ta nhìn chằm chằm ống kính bằng lỗ kim của máy theo dõi, cười cười, trực tiếp thu tiểu quỷ Lạc Lạc đang sợ quỷ vào trong lá huyết phù, rồi tôi nắm câu hồn liên đi về phía quan tài.

Như Lạc Lạc đã nói, bên trong được bao phủ dày đặc bởi những con chuột nhỏ, màu đỏ và mềm mềm, như thể chúng vừa mới sinh ra vậy, họ có thể tìm được đầy một quan tài như này cũng coi như là hay.


Bởi vì nó quá dày đặc nên tôi cũng không thể nhìn thấy bên trong liệu có còn thi thể hay không, có điều cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ là thực ra nắp quan tài này có gắn lò xo và được điều khiển từ xa, e là họ đã tốn không ít tâm tư, thảo nào khi tôi ốm nhiều ngày như vậy cũng không làm phiền tôi, hóa ra là để chuẩn bị mấy thứ này.

Đúng lúc này, bên góc cửa lớn bị thủng một lỗ, một con chuột hôi có lông xám, dài bằng chiếc đũa từ lỗ chui vào, nó tủng tủng cái mũi để ngửi mùi rồi đột nhiên lao thẳng về phía quan tài.

Phía sau con chuột lớn, có một con chuột chũi, nó kêu chi chi gọi bậy, rồi cũng tò vò chui từ cửa vào.

Nhưng lũ chúng nó không lao về phía tôi, mà đi về hướng của quan tài.

Tôi loay hoay mãi cũng không nghĩ ra, nhưng sau khi con chuột lao vào thì lại nghe thấy tiếng kêu chi chi của chuột con, trong lòng tôi vẫn chưa biết chú Tám và bọn họ làm thế là để làm gì.


Chuột á, là con vật rất yêu thương đàn con và chúng thường ẩn náu khá tốt, nhưng một khi chúng bị sợ hãi liền sẽ giống như con thỏ, chúng sẽ tự ăn thịt đàn con của mình, vì nghĩ rằng nơi an toàn nhất là trong bụng của chúng.

Chẳng lẽ chú Tám muốn cho chuột ăn?Chuột bị giật dây kéo vào trong quan tài, tôi thử đứng trên ghế đẩu bên cạnh liếc nhìn vào trong, lại thấy trong quan tài đã đầy chuột, như cũ vẫn không nhìn ra bên dưới có thi thể nào hay không, có điều những con chuột trong quan tài rất kích động, vô cùng khủng bố, đúng là cái gì mà nhiều thì đều sẽ rất doạ người.

Có lẽ con chuột con đã bị cắn, đám chuột lũ lượt bò ra bò vào, có thể nhìn thấy lông của chúng từ từ dính máu cùng thịt nát, nhìn qua vừa dơ vừa lộn xộn.

Tôi nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Editor: Alissa (16/3/22).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận