Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lửa xanh trên mặt đất dần xếp thành một cái trận pháp, Mặc Hàn nói: “Đây là bộ dáng lúc trước của trận pháp kia, không để lại dấu vết nhiều lắm, như người bày trận cũng không muốn duy trì trận pháp này thời gian dài.”
Lửa xanh dịu ngoan xếp hàng trên mặt đất, như mực nước, không nhìn kỹ đều không nhìn ra là ngọn lửa.
Tôi nhìn chằm chằm trận pháp kia, thấy quen mắt nói không nên lời: “Ngày đó ở khách sạn… Bảy quan tài cương thi cũng đặt ở trên một cái trận pháp, như không khác với cái này lắm……”
“Chính là bức ảnh chị gửi cho em kia sao? Chị xác định chứ?” Quân Chi vội hỏi.
“Chỉ là chị không xác định có phải là giống ảnh chụp kia như đúc hay không, chị chỉ nhớ rõ trên hai trận pháp, đều có một dấu hiệu bắc đẩu thất tinh…” Tôi dốt đặc cán với trận pháp mai, chỉ nói cái đại khái.
Quân Chi vội lấy ra, đáng tiếc trận pháp trên ảnh chụp bị hủy chỉ còn lại có một mảnh đỏ, cái gì cũng không đối chiếu ra được.
“Đây là trận pháp gì?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
“Tụ Sát Dưỡng Thi Trận.” Mặc Hàn nhíu mày.
“Rất lợi hại sao?” Tôi có chút thấp thỏm.
“Tạm được, chỉ là trận pháp này hẳn là đã thất truyền.” Hắn nói.
Nghe nói, cổ đại có rất nhiều văn hiến và công nghệ trân quý, sở dĩ thất truyền, là bởi vì đều bị người đưa vào trong mộ chôn cùng.
Mặc Hàn nói thất truyền, tôi cũng không để ý, dù sao cái cổ mộ này có chút lâu năm, nói không chừng chính là trận pháp trước thất truyền vẽ ra.
Nhưng, người khác đều cầu sau khi chết sẽ sống yên ổn, chủ nhân ngôi mộ này đặt trận pháp ở chỗ này làm gì?
Không phải quấy nhiễu thanh tịnh sau khi mình chết sao!
Suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được kết quả, tôi quyết định vẫn nên rời khỏi nơi này trước.
Mặc Hàn thu lửa xanh lại, Quân Chi ném ra một lá bùa lửa, ném ở trên quan tài tơ vàng gỗ lim kia, vừa đốt thiêu vừa tiếc hận: “Đáng tiếc, gỗ lim nhiều năm như vậy, còn không biết có thể bán bao nhiêu tiền…”
Tham tiền!
Đang lúc quan tài hừng hực lửa cháy sóng nhiệt cuồn cuộn đánh tới, tôi đột nhiên nhìn thấy trong liệt hỏa có một bóng người đứng ở phía sau đánh về phía Quân Chi.
Đang muốn ra tay, bóng dáng bên cạnh đã bay ra ngoài nhanh hơn.
Mặc Hàn ném Quân Chi về chỗ tôi, rút trường kiếm ra đâm vào trên người bóng người kia.
Lại còn có một con cương thi!
Một kiếm kia vì cứu Quân Chi, cũng không đâm trúng trái tim cương thi.
Mặc Hàn dùng quỷ khí đánh bay cương thi, cương thi đụng phải tường đối diện, thét dài một tiếng, lại lướt qua ngọn lửa giữa mộ thất, bay đến trước mặt Mặc Hàn.
Thứ này lại là phi cương!
Tôi nháy mắt nhớ tới phi cương mình gặp qua, lại nổi lên liên tưởng với bốn gò má được khắc ra từ một khuôn mẫu kia, theo bản năng nhìn mặt của phi cương này.
Xem xong, hít sâu một hơi!
Khuôn mặt của cương thi này, lại không phải khô khốc! Mà là trơn bóng! Môi hồng răng trắng, mất đi cảm giác quỷ dị kia, lại như người sống!
Quan trọng nhất chính là, gương mặt kia tôi có quen biết!
Chính là Khải Minh ảo cảnh trong khách sạn kia!
Lúc Mặc Hàn xuống tay để lại ba phần đường sống, tôi nhìn thấy ánh mắt hắn luôn không tự giác liếc quá mặt của phi cương kia.
Phi cương chỉ là khó đối phó với hắn, vài lần muốn nhảy qua hắn, tấn công về chỗ tôi, Mặc Hàn nào sẽ để hắn như nguyện, nhiều lần đều cản lại.
Đoán chừng Quân Chi cũng thấy được mặt của phi cương, kinh ngạc hỏi tôi: “Chị, chị gặp qua cương thi nào bảo dưỡng tốt như vậy chưa?”
Xem ra hắn cũng không biết.
Tôi lắc đầu, đồng thời chú ý tới chỗ đôi tay của phi cương này, là khô quắt như cương thi bình thường.
Mẹ nó, cương thi lâu năm này đều có bình thường và không bình thường!
“Mặt này của hắn thật giả…” Quân Chi ghét bỏ: “Anh rể đối phó lại chứ?”
“Hắn có thể.” Tôi nói, nhìn theo bóng dáng của Mặc Hàn, thấy hắn điêu luyện, càng thêm yên tâm.
Khóe mắt liếc qua mặt của cương thi kia, trên cổ lộ ở bên ngoài, thịt và làn da cũng là hình thái khô quắt.
Chỉ có mặt là tốt!
Gương mặt kia nhất định có vấn đề!
“Mặc Hàn, đốt mặt của hắn!” Tôi hét to một tiếng.
Mặc Hàn hiểu ý, tay trái trống ném ra một ngọn lửa lên trên mặt phi cương, cương thi không tự biết chút nào.
Quả nhiên!
Gương mặt kia nhất định không phải là mặt của hắn! Nói cách khác, cho dù là cương thi, đụng tới Minh Hỏa của Mặc Hàn cũng sẽ cảm giác được đau đớn!
Mặc Hàn nhận thấy được dụng ý của tôi, cũng không có nhanh chóng giải quyết phi cương kia, ngược lại là vừa kéo dài với nó, vừa tinh tế dùng lửa xanh xử lý sạch sẽ toàn bộ da thịt non mịn trên mặt cương thi kia.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt của cương thi kia thịt chất khô quắt, làn da thô ráp, dữ tợn đáng sợ, cảm thấy rất thân thiết!
Cương thi thì làm cương thi là được, làm nhiều việc ác như vậy làm gì!
Còn chỉnh dung!
Mặt thật sự của cương thi kia ai cũng đều không quen biết, Mặc Hàn không có ý tứ tiếp tục dây dưa, đâm một kiếm vào trái tim cương thi, một ngọn lửa xanh đưa nó quy thiên.
Thu trường kiếm lại, Mặc Hàn nắm tay của tôi rời đi.
Quân Chi ôm Tiểu Tiểu theo ở phía sau, đi ra khỏi đường mộ đã lâu, hắn có chút ngượng ngùng mở miệng: “Cảm ơn…”
“Ai bảo ta là tỷ phu của ngươi.” Mặc Hàn ôm lấy tôi.
Mặt của Quân Chi cứng một chút, ngạo kiều hừ một tiếng.
Khi nói chuyện, đã tới chỗ chúng tôi rơi xuống.
Mặc Hàn có thể dẫm theo tôi bay lên, Quân Chi đi lên như thế nào.
Tôi đang muốn hỏi hắn, lại thấy hắn lấy ra hai hạc giấy: “Chị, em đưa chị lên?”
“Không cần.” Mặc Hàn thay tôi trả lời.
Quân Chi còn nhớ tình cảm Mặc Hàn cứu hắn, cũng không nói cái gì. Thu một con hạc giấy trong đó, rót linh lực vào một hạc giấy khác, nháy mắt hạc giấy biến lớn.
Hắn ngồi trên, Tiểu Tiểu chiêm chiếp bay vào trong lòng hắn, đi nhờ xe và bay lên dọc theo huyệt động.
Thừa dịp thời gian chờ bọn họ đi lên, tôi hỏi Mặc Hàn: “Cương thi kia là chuyện như thế nào? Sao lại có mặt của người khác?”
“Như mặt nạ da người, chẳng qua nguyên liệu không bằng da người, là ngay cả thịt người cũng cắt lấy, lại dùng bí pháp dán lên trên mặt của cương thi, thay đổi diện mạo của cương thi.” Mặc Hàn giải thích.
Tôi líu lưỡi: “Thật ghê tởm… Sửa mặt cho cương thi làm gì?”
Mặc Hàn lắc đầu, như là nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lập tức có chút mơ hồ: “Có một số người sống từ trước đến nay đều đoán không ra.”
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Quân Chi và Tiểu Tiểu hẳn là đã ra ngoài, Mặc Hàn ôm tôi bay lên.
Ban đêm trong núi đặc biệt lạnh, lúc Quân Chi và tử cương đấu pháp, tiêu hao không ít linh lực, áo khoác lại bị hắn đốt ở mộ thất, bây giờ lạnh đến run rẩy, chỉ có thể ôm Tiểu Tiểu sưởi ấm.
Trở về ngủ không đến mấy giờ, sáng sớm Lưu lão thái thái đã khóc lóc chạy tới nói Nghi Niên nhà bọn họ sắp không xong rồi, Quân Chi lại vội chạy qua.
Mặc Hàn nói con quỷ kia không ở nơi này, vậy hồn phách của những người này sẽ bị bắt đi nơi nào? Ngày hôm qua giải quyết cương thi, như không có quan hệ với bọn họ.
Quân Chi hỏi sinh thần bát tự của mấy người mất hồn, phát hiện đều là thiếu niên sinh ra ngày âm, vội hỏi trưởng thôn: “Trong thôn có còn thiếu niên sinh ra ngày âm hay không?”
Vẻ mặt của trưởng thôn buồn rầu: “Ngày âm gì đó tôi không hiểu, nhưng có Vương Kiến Quân ở thôn trên, sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với Nghi Niên nhà Lưu lão nhân.”
“Vậy hồn phách của hắn còn ở đây không?” Tôi vội hỏi.
Trưởng thôn gật đầu: “Ngày hôm qua còn thấy hắn làm việc ở trên mặt đất, sao thế đại sư, muốn gọi hắn đến đây sao?”
Quân Chi gật đầu, rất nhanh trưởng thôn đã gọi Vương Kiến Quân đến.
Tôi dẫn theo hai âm sai đi ủy ban thôn tra xét ngày sinh của mọi người thôn dân được ghi lại trong sổ, chỉ có một đám người Vương Kiến Quân là sinh ra ngày âm.
Quân Chi nói phân tích củamình với hắn, cũng nói cho hắn, nếu bây giờ không lấy hắn làm mồi, hồn phách của hắn cũng sẽ bị câu đi.
Vốn dĩ, con trai trẻ tuổi khỏe mạnh trong thôn có từng người liên tiếp ngã xuống, Vương Kiến Quân đã rất sợ hãi. Bây giờ Quân Chi uy bức lợi dụ, rất nhanh hắn đã ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay là trăng tròn, Quân Chi còn muốn đặt một trận chiêu quỷ lần nữa, nhân tiện dùng tới mấy hồn phách của người mất hồn kia.
Đêm khuya, trên quảng trường rộng lớn của thôn, Vương Kiến Quân ngồi ở trong trận bảo hộ mà Quân Chi đã vẽ cho hắn để làm mồi dụ.
Tôi ngồi ở trong mắt trận Chiêu Quỷ Trận, trên tay còn ôm Chiêu Hồn Cầm từ trong tiểu kim khố mà Mặc Hàn đưa tới.
Tuy muốn để cho Quân Chi rèn luyện, nhưng nếu đêm nay không đoạt trở về hồn phách của những người này, bọn họ sẽ chết. So sánh trên dưới, vẫn là những tính mạng vô tội đó quan trọng hơn.
Vì chiêu quỷ thành công, lúc buổi chiều, Mặc Hàn còn bồi tôi luyện Chiêu Hồn Khúc một buổi trưa.
Khi còn nhỏ tôi từng học nhạc cụ một đoạn thời gian rất dài, loại kèn và loại đàn cũng đều học qua.
Ba tôi vốn là muốn để tôi chuyên tâm học âm nhạc, nhưng học phí của ban nhạc cụ thật sự là quá đắt.
Lúc ấy giáo dục bắt buộc chưa hoàn toàn thông dụng, còn phải tự mình đóng học phí. Nhà của chúng tôi phải nuôi hai đứa nhỏ, đóng học phí, tiền ăn, tiền sinh hoạt phí, thật sự là không thể chi trả nổi cho ban nhạc cụ của tôi, mới bất đắc dĩ từ bỏ.
Bây giờ cầm lấy nhạc cụ học lại cái gì đó một lần nữa, với tôi mà nói, cũng không phải rất khó.
Quân Chi đốt từng ngọn nến sáp ong, cầm kiếm gỗ đào đi đến trước mặt tôi, trịnh trọng nói: “Chị, bắt đầu đi.”
Tôi gật đầu, hắn vừa từ đầu khởi động trận, tôi đã gảy Chiêu Hồn Cầm trong tay.
Tiếng đàn ào ạt chảy xuôi, bay vào hư vô. Âm khí dần tiến vào, lạnh lẽo nhè nhẹ đến tận xương.
Theo Quân Chi đi trận và tôi tấu đàn Chiêu Hồn Khúc, âm khí trong không khí dần đặc sệt.
Ngay ở lúc tôi đánh đàn, bỗng nhiên nghe thấy trong không khí truyền tới mùi máu tươi nhàn nhạt.
Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Chi, hắn nhíu chặt mày lại, hiển nhiên là cũng ngửi thấy được.
Đêm nay chuyện chiêu quỷ
//