Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lúc nhìn rõ thế giới này lại lần nữa, đã không còn là hình dáng trong sơn động. Tuy trong tầm mắt vẫn tối tăm như cũ, nhưng tôi nhìn ra được nơi này là một địa phương khác, hình như là một khu phố.

Đây là một phố cổ vô cùng xưa cũ, cửa hàng dùng đều là loại ván cửa thời cổ. Ván cửa không dỡ xuống toàn bộ, chỉ mở ra một cái để một người đi không bị chắn.

Trên đường lác đác chỉ có vài người đi tới, trên cơ bản đều gục đầu xuống nhìn chân của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, một người đi ngang qua bên người tôi, đột nhiên dừng chân lại, chợt quay đầu lại nhìn về phía tôi.

Một thoáng nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn, tôi bị dọa thiếu chút nữa hét lên.

—— Người kia có một con mắt rớt ở bên ngoài, đầu lưỡi màu đỏ sậm vươn ra thật dài, giống như con quỷ treo cổ.

Giờ phút này, hắn đang kinh ngạc nhìn tôi, nhưng là không thể tin được.

“Người sống……” Hắn ngơ ngác nói, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ tham luyến như ma quỷ trong sơn động: “Ăn ngươi, tròng mắt của ta sẽ không rơi xuống!”

Tôi thầm kêu không ổn, sẽ không phải là vào nhầm địa phương quái quỷ gì chứ…

Hắn đột nhiên nhào tới, tôi lắc mình né tránh, hắn vồ hụt lại hét lên: “Có người sống! Có người sống! Người sống vào Quỷ giới của chúng ta!”

Có thứ tốt không biết phải tự mình che giấu sao! Kêu cái quỷ gì!

Tôi tức giận mắng trong lòng, mắt thấy mấy ma quỷ trên đường ít người qua đều bị tiếng gọi của hắn ầm ĩ hấp dẫn nhìn về phía tôi, trong mắt đều lộ ra tia hung tàn: “Quả nhiên là người sống!”

“Ta muốn ăn đầu của nàng!”

“Tay phải cho ta!”

“Chân trái là của ta!”

Tôi đồng ý để các người phanh thây tôi sao!

Một đám bọn họ đều chạy như bay về phía tôi, tôi nâng chân chạy đi, nhưng quỷ trên đường như đều đi theo.

Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chạy ở trên phố chỉ biết hấp dẫn càng nhiều ma quỷ.

Dưới sốt ruột, tôi đánh cược một phen, chạy vào trong một nhà cách mình gần nhất.

Vừa vào cửa, đánh tới là một mùi hương kỳ quái, như là mùi son phấn, lại như mùi Formalin pha tạp.

Ma quỷ phía sau tôi lại nhất trí dừng bước chân lại, từ xa tôi nghe thấy bọn họ đang nói cái gì mà thật xui xẻo, lại vào cửa hàng Tiểu Duy.

Nhưng thấy những ma quỷ đó kiêng kị địa phương này, tôi cảm thấy tôi đã làm chuyện rất đáng chết.

Tôi xoay người muốn chạy ra ngoài, phía sau lại truyền đến một tiếng mi cốt doanh doanh: “Mới vừa vào đã muốn đi?”

Bước chân của tôi cứng đờ, muốn làm bộ không nghe thấy đi ra ngoài, một bóng dáng lại xuất hiện ở trước người tôi, tôi vội vàng lui về sau một bước duy trì khoảng cách với bóng dáng kia.

Đây là một cô gái rất xinh đẹp, trên mặt, trên người, tư thái giơ tay nhấc chân đều nói không hết mị thái, nếu tôi là một người đàn ông, nhất định sẽ quỳ gối ở dưới váy của nàng.

Cô ta nhìn thấy mặt của tôi thì sửng sốt, ngay sau đó dữ tợn trên mặt biến mất, lại nở nụ cười mị hoặc: “Sao, da này của đại nhân tuyệt thế mỹ nhân, dùng cái này mấy ngàn năm cũng không thích? Muốn tới tiểu điếm của ta đổi da?”

Đại nhân?

Là đang gọi tôi sao?

Thấy tôi nhìn cô ta, Tiểu Duy khẽ cười một tiếng: “A, không phải là đại nhân coi trọng da trên người ta chứ? Vậy không thể được, tôi phải mặc tấm da này chờ người nọ, thay đổi… Hắn sẽ nhận không ra ta…”

Trong mắt cô ta mơ hồ hiện lên một tia tưởng nhớ và thương cảm.

Nhưng tôi nên tiếp lời cô ta như thế nào?

Ngay cả cô ta nhận lầm tôi thành ai cũng không biết, thế nào cũn sẽ bị lộ tẩy!

Sau đó tôi có thể tưởng tượng được, tôi sẽ biến thành một tấm da treo trên giá trong tiệm của cô ta…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui