Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

“Đừng nóng giận.” Mặc Hàn ôm chặt tôi, nhẹ cọ cổ tôi “Về sau ta biết đó là có ý gì, đã nói rõ ràng với bọn họ.”

Nhưng anh em Linh thị còn bám theo Mặc Hàn không bỏ!

Tôi đã biết chân tướng, lại không biết nên khóc hay nên cười…

“Mặc Hàn…” Tôi tâm tình phức tạp nhìn hắn: “Vậy không bằng lời hứa…”

“Hứa cái gì?” Mặc Hàn khó hiểu.

“Không phải đỡ tú cầu là phải… Cưới Linh Anh Quyết sao…” Tôi rầu rĩ không vui.

“Ai nói?” Vẻ mặt Mặc Hàn mờ mịt.

“Không phải sao? Vứt tú cầu không phải quy củ này sao? Không phải đỡ sẽ phải cưới người ta sao…” Giọng của tôi càng nói càng chua.

Mặc Hàn khẽ vuốt cái mũi của tôi: “Cũng chỉ là quy củ, ta lại chưa từng hứa hẹn, tính cái gì?”

Hình như là vậy…

“Vậy anh sẽ cưới Linh Anh Quyết sao?” Tôi bĩu môi hỏi.

“Đương nhiên sẽ không.” Mặc Hàn khẽ hôn tôi một cái: “Cuộc đời này ta chỉ cưới một Mộ Nhi.”

Được rồi…

“Vậy Linh Anh Quyết bọn họ đều đuổi tới Cửu Châu… Muốn anh cưới nàng thì sao…”

“Bọn họ nằm mơ!” Trong mắt Mặc Hàn hiện lên một tia tức giận, khi nhìn về phía tôi, lại khôi phục vẻ ôn nhu. Thậm chí, bởi vì tôi đang ghen, giọng nói của hắn còn cố ý dỗ tôi: “Mộ Nhi, đừng theo chân bọn họ chấp nhặt.

“Nhưng bọn họ đều tới…”

“Mặc Uyên không nhìn kỹ người.” Mặc Hàn oán trách một tiếng, thầm giận nói: “Nếu đưa tới cửa, vậy không khách khí!”

“Tự lấy được Nặc Tung Linh Ngọc cho Bạch Diễm trước, chúng ta trước vẫn đừng động đến Linh Nam Thiên, sẽ bị phản phệ.”

“Nơi này sẽ không.” trong mắt Mặc Hàn hiện lên sát ý: “Cửu Châu và giao diện khác cách xa nhau khá xa, lực phản phệ giới chủ sẽ không đuổi tới nơi này.”

Nơi giết người cướp của tốt đó!

Cái mũi đột nhiên bị Mặc Hàn nhẹ cọ một chút: “Đừng giận, được không? Ta vốn định đánh quả cầu kia về, nhưng Mặc Uyên giục ta đỡ được. Ta cho rằng hắn là thấy ám khí kia mới lạ, muốn lấy tới chơi, nên đỡ được.”

Lại là Mặc Uyên…

Đánh cuộc năm đồng, khẳng định Mặc Uyên biết tú cầu kia không phải ám khí quỷ gì! Lại lừa anh hắn!

“Em không tức giận…”

“Vậy cũng đừng ghen tị.”

“Không ghen!”

“Được, Mộ Nhi của ta không ghen.” Mặc Hàn tính tình tốt dỗ tôi, ôm tôi một lát. Bỗng nhiên khóe miệng cong lên một độ cong thỏa mãn: “Mộ Nhi, nàng ghen, cũng rất đáng yêu.”

Mặt tôi lập tức đỏ lên: “Không ghen…”

Khóe miệng Mặc Hàn hơi cong lên một độ cong, ôm chặt tôi, cơ thể ép càng nặng: “Vậy vi phu tới nếm thử Mộ Nhi của ta chua hay không chua, chỉ biết ăn không ghen tị.”

“Bạch Diễm còn ở đây…” Tôi giữ chặt móng heo nhấc vạt áo của tôi lên kia.

Mặc Hàn thu tay lại, giơ tay đánh chú hôn mê vào trong cơ thể Bạch Diễm. Thấy tiểu gia hỏa trở mình ngủ càng ngon, hắn thỏa mãn tùy ý làm bậy…

Ngày hôm sau lúc đi ra ngoài, tôi còn có chút xấu hổ, nhìn ánh mắt khinh bỉ của Nhị Nhị và Tề Thiên trên xe Thần Mặt Trời cách vách kia, mặt tôi càng đỏ hơn.

Cơ thể của Mặc Hàn nghiêng về phía tôi, che khuất tôi, cũng vì chặn ánh mắt khinh bỉ của hai cẩu độc thân cách vách kia.

Bắc Hải cách chỗ chúng tôi có hai ngày, mãi cho đến chạng vạng, dãy núi dưới chân chúng tôi mới biến mất.

Đập vào mắt là một mặt biển tối tăm, mênh mông bát ngát.

Nhị Nhị từ trên xe Thần Mặt Trời bay lên, tinh tế đánh giá mặt biển tĩnh lặng một phen, hỏi chúng tôi: “Tổ Long có từng nói qua vị trí cụ thể?”

“Biển sâu.” Mặc Hàn nói, Hắn cũng từ trên lưng Hắc Kỳ Lân đứng lên, bay đến bên cạnh Nhị Nhị, cúi đầu nhìn về phía mặt biển kia.

Hắc Kỳ Lân mang theo chúng tôi bay đến một bên rất xa, Tiểu Tiểu cũng điều khiển xe Thần Mặt Trời đi đến bên người chúng tôi, Tề Thiên đi đến chỗ bọn Mặc Hàn.

“Sao lại không tìm thấy?” Hắn tò mò hỏi.

“Đoán chừng là ngủ.” Mặc Hàn nói, hắn giơ tay triệu tập một đoàn Lam Diễm, trải qua thí luyện ở trong bí cảnh của Huyền Xà, quỷ hỏa của hắn càng tinh thuần hơn lúc trước không ít.

Lam Diễm bị Mặc Hàn ném xuống ở không trung, giống như ngàn cân rơi vào bên trong mặt biển, kích lên ngàn lớp sóng.

Mặt biển tĩnh lặng lập tức bị nhiễu loạn, sóng gió dâng lên từng chập, từng luồng ma khí từ giữa nổi lên, ép tới người ngực rầu rĩ.

Một tiếng rồng ngâm chói tai xuyên qua mặt biển bắn ra, ngay sau đó, một cự long từ trong biển gào thét ra.

“Mộ Nhi, lui về phía sau.” Tôi nghe thấy giọng của Mặc Hàn từ xa truyền đến, đón Tiểu Tiểu trên xe Thần Mặt Trời, Hắc Kỳ Lân mang chúng tôi bay tới địa phương xa hơn một đoạn khoảng cách.

Tôi vốn định sóng vai chiến đấu với Mặc Hàn, nhưng hắn sợ tôi nguy hiểm, kiên quyết không đồng ý, chỉ có thể ở lại nơi này chăm sóc Bạch Diễm và Tiểu Tiểu.

Cự long từ đáy biển bay ra xoay tròn thân thể đánh giá chúng tôi, trong ánh mắt kia lóe tia miệt thị.

Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra đây là thân thể của Tổ Long.

Chỉ là, so với nguyên thần thoáng hiện ánh vàng lấp lánh của Tổ Long, trên người con rồng này lại để lộ ra hơi thở âm u ẩm ướt.

Long lân màu vàng nhạt không ánh sáng, thậm chí đều loan đến màu lục đậm, bên trên còn có không ít chỗ mọc đầy rong biển.

“Long châu bên trong.” Mặc Hàn nói một tiếng, rút trường kiếm ra, xông lên đầu tiên thứ nhất vọt đi lên, chiếng đấu với rồng ma hóa.

Nhị Nhị cũng không cam lòng ở phía sau, giơ tay gọi hỏa cầu, ném về phía cơ thể to lớn của con rồng không cần tiền kia.

Tề Thiên thở dài, tiếc hận một tiếng: “Đáng tiếc một thân nguyên liệu cực phẩm của lão long này.” Cũng gọi ra hắn trường kiếm mới luyện chế trước khi tới Cửu Châu xông lên với Mặc Hàn.

Ba người đánh với long thật lâu, đánh đến kinh tâm động phách, tôi nhìn càng lo lắng đề phòng. Vài lần, móng rồng kia cào qua trước người Mặc Hàn, thiếu chút nữa đào ra nội đan của Mặc Hàn.

Nhị Nhị cố tình là bộ dáng quý công tử kia cũng không sao, sớm đã hóa ra nguyên hình đánh với rồng ma hóa. Lông chim màu vàng và long lân màu lục đậm, giao nhau rơi xuống ở phía trên mặt biển.

Một cuộn sóng đánh đến, trong mặt biển trào ra không ít rồng hình thể nhỏ một chút, tranh nhau cướp đoạt những pháp lực lông chim và vảy còn tàn lưu của hai người đó, cắn nuốt hấp thu pháp lực trong đó.

Tôi hóa ra Linh Lung đã tĩnh dưỡng tốt, mang theo Tiểu Tiểu và Bạch Diễm lên trên lưng Linh Lung, để Mặc Hàn thu Hắc Kỳ Lân lại, miễn cho hắn bởi vì chúng tôi lại phân tâm.

Ngay ở lúc này, mắt đỏ như máu của rồng ma hóa nhìn tôi một cái, bị một đạo kiếm thế của Mặc Hàn đâm mù một con mắt.

Rồng ma hóa giận dữ, phát ra một tiếng ngâm nga, rít gào tấn công về phía Mặc Hàn.

Tiểu rồng ma hóa bên trong mặt biển nghe được tiếng rồng ngâm, như nhận được mệnh lệnh gì đó, rối rít xoắn cơ thể xông về phía tôi.

“Mộ Nhi! Vào mặc ngọc!”

“Em tự mình giải quyết!” Thấy Mặc Hàn muốn lại đây, tôi vội ngăn cản hắn: “Em có thể!”

Tôi vào mặc ngọc, Tiểu Tiểu không vào được, những tiểu long này công kích Tiểu Tiểu, còn sẽ đi công kích đám người Mặc Hàn.

Trước mắt lúc này, hắn không thể bị phân tâm!

Tôi rút trường kiếm ra, dặn dò Tiểu Tiểu và Bạch Diễm không cần cách tôi quá xa, đón nhận những tiểu long đó.

Khuôn mặt của những con rồng này dữ tợn, trên đầu chỉ có hai chỗ nhô lên, giống sừng rồng rồi lại không giống, quỷ dị nói không nên lời.

Một mình tôi giải quyết một con rồng cũng không khó khăn, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu phối hợp, còn có Tiểu Tiểu hiệp trợ bên cạnh cũng không có vấn đề gì.

Thấy thế, đám người Mặc Hàn mới thoáng yên tâm chút. Chuyên tâm đối phó thân thể ma hóa của Tổ Long.

Rất nhanh các tiểu long bị giết sạch, mùi máu tươi nồng đậm lại đưa tới quái vật khác. Bên trong hỗn chiến, cánh tay của tôi bị cào thương, những quái điểu ma hóa hậu duệ Bàn Phượng đó ngửi thấy mùi máu của tôi càng hưng phấn.

Mặc Hàn vài lần muốn tới, nhuang Tổ Long ma hóa cừu hận với hắn quá sâu, vẫn luôn đều không có biện pháp tách ra.

“Ta đi!” Tề Thiên chưa từng thí luyện bí cảnh, thực lực cũng ở sau Mặc Hàn và Nhị Nhị không ít. Thấy Mặc Hàn và Nhị Nhị còn đối phó với con rồng kia, hắn lại bay qua trợ giúp chúng tôi.

Rất nhanh hai bên lại đánh thành trường hợp thế lực ngang nhau.

Rốt cuộc, mãi cho đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, Mặc Hàn thoáng hiện một cái, đột nhiên xuất hiện ở hình khẩu như tinh bì lực tẫn của Tổ Long, dùng sức đâm trường kiếm vào, từ trong lấy ra một hạt châu to hơn nắm tay.

Nắm chặt long châu, hắn lui nhanh về phía sau, Tổ Long muốn đuổi theo, Nhị Nhị trực tiếp ném một đại hỏa cầu vào trong miệng rít gào kia của Tổ Long, Thái Dương Thần Hỏa màu vàng tự nổ trong thân thể Tổ Long, cháy cả thân rồng của nó.

Liệt hỏa Hừng hực thiêu đốt từ trong, Nhị nhị lại là bỏ thêm mấy ngon lửa, cuối cùng là đốt lão long kia đến sạch sẽ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi cảm giác ma khí vẫn luôn bao phủ ở phía trên Cửu Châu đều bớt vài phần.

“Mộ Nhi!” Mặc Hàn đã trở lại bên người tôi trước tiên, thu thập mấy tiểu quái vật cá sa lưới còn lại, bắt lấy cánh tay của tôi khép miệng vết thương bên trên lại.

“Còn có chỗ nào bị thương không?” Hắn lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Em không sao, chỉ là cánh tay có điểm bị thương ngoài da, anh thì sao? Bị thương không? Còn có Bạch Diễm, Tiểu Tiểu, các anh thì sao?”

“Con cũng không có việc gì.” Hai tiểu gia hỏa cười nói, nâng khuôn mặt nhỏ hề hề cười rất vui vẻ.

“Vi phu cũng không có việc gì.” Mặc Hàn nói, chỉ là ánh mắt nhìn thẳng ở trên người tôi.

Tôi nhớ tới chính mình đánh những quái vật đó cả đêm, nhìn quần áo trên người nhiễm từng vết máu, trên mặt khẳng định cũng không tốt là bao nhiêu.

Không khỏi quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Mặc Hàn: “Đừng nhìn, hiện tại nhất định xấu chết…”

“Không xấu, bất cứ lúc nào Mộ Nhi của ta cũng đều là đẹp nhất.” Mặc Hàn bay người đến trước mặt tôi, hôn tôi sâu một chút: “Xinh đẹp như trước đây.”

Khuôn mặt của tôi đỏ bừng.

“Xì.” Từ xa truyền đến một tiếng ghét bỏ, Nhị Nhị biến trở về hình người, bay trở về đến bên người TIểu Tiểu. Tóc dài màu vàng nhạt của hắn và trường bào cũng đều nhiễm không ít máu màu đỏ.

Thương thế của Tề Thiên lại nặng nhất, kia không phải là cơ thể của hắn, hắn một chút đều không đau lòng, nhưng cũng đều là bị thương ngoài da.

Chúng ta tìm một cái đảo nhỏ nghỉ ngơi một lát, cả người tôi đều là máu, mang theo Bạch Diễm và Tiểu Tiểu đều đi tắm rửa một cái.

Lúc đi ra, ba đại nam nhân khác cũng đều dọn dẹp chính mình sạch sẽ.

“Long châu thế nào?” Nhị Nhị hỏi.

Mặc Hàn lấy long châu ra, là một hạt châu màu lục đậm, chung màu sau khi Tổ Long ma hóa.

“Không có cảm ứng gì.” Mặc Hàn nói.

Tề Thiên ngã vào một bên lười biếng ngáp một cái: “Có thể chờ ngày mai nghiên cứu hay không? Đã lâu phí nhiều pháp lực như vậy, cũng không biết cơ thể này chịu đựng được không…”

Pháp lực của mọi người đều không còn thừa mấy, lúc này nếu long châu xuất hiện dị động, chúng tôi cũng không nhất định có biện pháp ứng đối, đều đồng ý đề nghị của Tề Thiên.

Ba đại nam nhân thay phiên gác đêm, mọi người bắt đầu điều tức, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ mới tĩnh dưỡng xong.

Mặc Hàn gọi tôi đi qua: “Mộ Nhi, lại đây rót linh lực của nàng vào trong đó.” Hắn chỉ chính là long châu, lúc trước bọn họ đều đã làm, long châu đều không có một chút phản ứng.

Tôi làm theo, chỉ thấy linh lực của tôi mới bị dẫn ra bên ngoài cơ thể, đã bị long châu nhanh chóng hấp thu.

“Không hổ là máu đầu tim của Bàn Phượng.” Nhị Nhị khó có được khen ngợi tôi một câu.

Chỗ sâu nhất toàn thân long châu màu lục đậm, dần bốc cháy lên một tia sáng, giống ánh sáng nguyên thần của Tổ Long như đúc.

Ánh sáng vàng nhu hòa từ đỉnh đầu chúng tôi rơi xuống, đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt. Tay Mặc Hàn muốn tới nắm lấy tôi, tôi lại cảm giác có một lực lượng khác không để tôi kháng cự tiến vào trong đầu tôi.

Ánh sáng rút đi, cảnh vật trước mắt dần rõ ràng, cũng đã không phải tiểu đảo chúng tôi nghỉ tạm.

Nơi này là một bãi biển khác, một bên là mặt biển sóng gió mãnh liệt u ám, bên kia còn lại là rừng rậm cỏ dại mọc thành cụm u ám.

Tôi thả pháp lực ra, không tìm thấy nửa điểm tung tích của Mặc Hàn.

Tổ Long dạy tôi thuật ngự không, tôi từ trên mặt đất bay lên, muốn từ phía trên không trung nhìn xuống hình ảnh nơi này.

Mặt đất dưới chân càng ngày càng xa, không biết có phải ảo giác hay không, tôi bỗng nhiên nhìn thấy ở nơi tôi vừa mới bay lên kia, một mảnh đất to giật giật.

Tôi nhìn chăm chú nơi đó, một khoảng đất màu đen thật sự đang chậm rãi di chuyển!

Bỗng nhiên, một ánh sáng màu xanh nhạt từ trong phát ra, lại là một đôi mắt không thua gì hai mắt của Huyền Xà!

Sao lại thế này!

Vì sao trên người tôi, lại cảm nhận kinh sợ uy áp bị Huyền Xà truyền đến kia lần nữa?

Tiêu cự đôi mắt màu xanh nhạt kia nhắm ngay vào tôi, lúc này tôi mới ý thức được, vừa mới di động, không phải đại địa gì mà là một cái đầu!

Một đầu rùa đen vô cùng lớn!

Tôi không khỏi nhìn về phía sau đầu vương bát kia, đều nhận rõ cái này không phải là lục địa chân chính, những cái đó là cơ thể của đại rùa đen này.

Trong lúc nhất thời, trong đầu toi hiện lên bản đồ da dê cổ Nhị Nhị đã từng cho tôi xem qua kia.

Tôi nói vì sao cảm thấy bản đồ này kỳ quái, bộ dáng lục địa trên bản đồ kia, điển hình chính là bộ dáng của rùa đen!

Tôi còn dạy Bạch Diễm vẽ nét bút đơn giản!

Hiện tại…

Tôi đánh cái rùng mình, chẳng lẽ, thật ra nơi này căn bản là không có lục địa, hết thảy đều chỉ là lưng của rùa đen này?

Không biết có phải rùa đen kia đã nhìn ra ý nghĩ của tôi hay không, lục quang trong mắt nó bỗng nhiên nhằm về phía tôi, trong đầu tôi thoáng hiện một hình ảnh khác.

Một con rùa đen thật lớn tới lui tuần tra ở phía trên mặt biển đen tối, Huyền Xà xoay quanh ở trên người rùa đen, từ chỗ sâu trong đáy biển mở đôi mắt đỏ như máu của hắn ra.

Mà chúng tôi, là đi ở phía trên tầng tầng dãy núi mà rùa đen này chở trên lưng, nhỏ bé giống như con kiến…

“Huyền Vũ…” Tôi đột nhiên hiểu được: “Ngươi là Huyền Vũ?”

Đầu vương bát kia lại lắc lắc, nói: “Ta là Huyền Quy.” Khác với Huyền Xà âm nhu, mỗi một tiếng nói của Huyền Quy đều to lớn vang dội như chuông sớm.

“Tổ Long nói, ngươi biết tin tức của Nặc Tung Linh Ngọc, xin hỏi có thể nói cho ta không?” Tôi vội nói.

“Ở trái tim ta.” Huyền Quy nhàn nhạt nói.

Không phải là Hộ Tâm Ngọc bị Huyền Quy bảo vệ chứ…

Tôi có chút ngượng ngùng đoạt ngọc với người ta, nhưng là vì Bạch Diễm, vẫn là muốn thử một lần: “Xin hỏi có thể cho ta Nặc Tung Linh Ngọc không? Bảo bảo của nhà chúng ta bị Hồng Hoang Thiên Đạo đuổi giết, cần Nặc Tung Linh Ngọc che giấu hơi thở, phu thê chúng ta có thể báo đáp!”

“Được.” Huyền Quy dễ nói chuyện ngoài dự đoán, nhắc tới đã đồng ý.

Trong lòng tôi đang nhảy nhót, lại nghe Huyền Quy nói: “Các ngươi cũng phải làm hứa hẹn đáp ứng chuyện của ta.”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Giết ta.” Huyền Quy yêu cầu, lại giống Tổ Long như đúc.

Tôi tinh tế quan sát hắn, xác nhận hắn thật sự là có thể thật, mà không phải chỉ là một nguyên thần, khó hiểu hỏi: “Vì sao? Thân thể của tiền bối ngươi cũng không bị ma khí ăn mòn.”

“Ngươi còn không rõ sao…” Hắn có chút bất đắc dĩ: “Cửu Châu, ở trên lưng ta, ta tồn tại, Cửu Châu tồn tại, ma khí sẽ không tán.”

“Vậy không có biện pháp khác sao…” Giết thân thể ma hóa của Tổ Long thì thôi, nhưng hiện tại muốn giết chết Huyền Quy sống sờ sờ, tôi đặc biệt không đành lòng.

“Ba ma khí bẩm sinh căn bản nhất, một tia ở trong cơ thể Huyền Xà, một tia bị Tổ Long hấp thu, một tia còn lại ở bên trong trái tim ta.” Huyền Quy nói.

“Hai ma khí bẩm sinh bên Huyền Xà và Tổ Long kia đã bị tiêu diệt.” Tôi nói.

“Ta biết, cho nên một ma khí bẩm sinh cuối cùng trong trái tim ta, các ngươi cần phải xử lý. Chuyện này, đừng quên, các ngươi từng đáp ứng Huyền Xà.”

“Chúng ta giải quyết một tia ma khí bẩm sinh cuối cùng, có phải ngươi không cần hy sinh hay không?”

Huyền Quy bất đắc dĩ thở dài, thấy tôi trước sau không hiểu, không giải thích với tôi, chỉ là đánh một tia lục quang vào giữa mày tôi: “Đây là phương pháp vào trái tim ta trước, sau khi vào lúc làm như thế nào, bên trong sẽ có người dạy các ngươi.”

“Còn có người ở Cửu Châu?” Tôi kinh ngạc một phen, chẳng lẽ là huynh muội Linh Bắc Phong?

Tôi đang muốn muốn hỏi rõ ràng, Huyền Quy lại nói: “Nhớ kỹ, giết con quỷ bên cạnh ngươi kia.”

Lời còn chưa dứt, lục quang lại hiện lên lần nữa, trước mắt tôi chợt lóe, lại thấy rõ đó là mặt Mặc Hàn lần nữa.

“Sao cái gì cũng chưa từng xảy ra?” Một bên truyền đến một tiếng oán giận của Tề Thiên.

Tôi kinh ngạc một chút, thấy trong tay Bạch Diễm còn cầm một mảnh bánh quy cắn một ngụm. Tôi và Huyền Quy nói lâu như vậy, dựa theo tốc độ ăn của Bạch Diễm, hắn không có khả năng mới ăn một chút như vậy.

Vậy nói cách khác, tuy tôi và Huyền Quy nói đã lâu, nhưng trên thực tế ở chỗ này chỉ là thời gian chớp mắt!

“Mộ Nhi?” Thấy tôi xuất thần, Mặc Hàn gọi tôi một tiếng: “Phát hiện cái gì sao?”

Tôi gật đầu, sau khi xem nhẹ một câu cuối cùng không đáng tin cậy kia, nói chuyện gặp gỡ Huyền Quy. Tề Thiên nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là như thế!”

“Làm sao vậy?” Tôi khó hiểu.

“Cửu Châu vẫn luôn du tẩu ở bên trong các khe hở giao diện, ta vẫn luôn đều không rõ là vì sao. Hiện tại nghe ngươi nói, mới hiểu được, Huyền Vũ tuần tra tới lui ở phía trên đại hải, cho nên vị trí Cửu Châu mới vẫn luôn là di động!”

“Đó là Huyền Quy, không phải Huyền Vũ.” Tôi sửa đúng nói.

“Huyền Quy và Huyền Xà hợp thể, đó là Huyền Vũ.” Mặc Hàn nói, hắn đưa mắt đánh giá thiên địa nơi này, trong mắt phong vân biến hóa, như suy tư gì đó.

“Có tin tức của thúc phụ ta không?” Nhị Nhị hỏi.

Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chưa kịp hỏi…”

Nhị Nhị không nhịn được có chút thất vọng.

“Nhích người đi trái tim Huyền Vũ nhìn xem.” Mặc Hàn nói, nhìn Nhị Nhị, hắn khó được trấn an một câu: “Nếu Thái Nhất ở Cửu Châu, chuông Đông Hoàng cũng có thể cảm ứng được hắn.”

Nhị Nhị nhìn chuông Đông Hoàng bên hông Tiểu Tiểu, mất mát gật đầu: “Đi thôi.”

Tôi truyền ký ức lộ tuyến cho Mặc Hàn, Hắc Kỳ Lân đạp ngọn lửa màu xanh nhanh chóng bay đi nơi mục đích.

Cửa vào trái tim Huyền Vũ ở trong kim tự tháp thật lớn khi tôi nhìn thấy ở cái khe không gian lần trước. Xuyên qua ký ức Huyền Vũ cho tôi xem, nơi đó đã từng là nơi chư thần tụ hội.

Bạch Diễm và Tiểu Tiểu ở trên đầu Hắc Kỳ Lân chơi đùa, tôi với Mặc Hàn ngồi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân thương lượng đối sách.

Đột nhiên, Mặc Hàn dừng nói.

Tôi khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, vô cùng xa lạ. Ngôn Tình Hay

“Mặc Hàn?” Tim tôi đột nhiên có chút hoảng, không khỏi nhiều một tiếng: “Mặc Hàn…”

Mới mở miệng, hắn đột nhiên bóp lấy cổ tôi, chặn ngang lời tôi nói.

“Mặc… Hàn…” Tôi nắm chặt tay hắn, Mặc Hàn làm sao vậy!

“Mặc Hàn… Là em……” Tôi vừa dùng linh lực bảo vệ = cổ mình, vừa đánh linh lực vào giữa mày Mặc Hàn.

Tề Thiên và Nhị Nhị thấy thế không đúng, cũng nhanh chóng đi tới trước mặt chúng tôi.

“Lãnh Mặc Hàn!” Nhị Nhị bắt lấy tay Mặc Hàn, ý đồ để hắn buông tôi ra.

Nhưng ánh mắt Mặc Hàn rất quỷ dị, lực độ trên tay cũng không thả lỏng chút nào, giằng co với tôi.

Tôi chính mắt gặp qua Mặc Hàn tay không bóp chết quỷ khác, nhưng đó là với người khác! Mặc Hàn sẽ không đối xử với tôi như vậy! Hắn rốt cuộc làm sao vậy!

“Ba ba! Mẹ?” Bạch Diễm nghe được động tĩnh chạy về, tôi cho Tề Thiên ánh mắt, hắn hiểu ý, lập tức xoay người tiến lên ngăn cản Bạch Diễm và TIểu Tiểu.

“Không có việc gì, các ngươi chơi đi.” Hắn xoay người hai tiểu gia hỏa lại, đưa bọn họ về đến phần đầu, không cho bọn họ nhìn thấy tình huống nơi này.

“Lãnh Mặc Hàn!” Nhị Nhị gầm nhẹ một tiếng, thấy tôi nhanh không chịu đựng nổi, cũng cố không được tình nghĩa lức trước, thả ra một ngọn lửa đốt cổ tay Mặc Hàn bóp tôi kia.

Mặc Hàn chịu không nổi sức nóng của Thái Dương Thần Hỏa, chợt đẩy Nhị Nhị ra, hai người vung tay đánh nhau, tôi lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Mặc Hàn!” Tôi hô to một tiếng ở phía sau hắn, giãy giụa đứng dậy, thổi An Hồn Khúc.

Dưới làn điệu xa xưa, cơ thể Mặc Hàn bỗng nhiên dừng lại, ngừng lại giao thủ với Nhị Nhị, khiếp sợ xoay người lại: “Mộ Nhi…”

Hắn khôi phục!

Tôi thở dài nhẹ nhõm, sau khi bị quỷ khí của Mặc Hàn công kích, rốt cuộc hai chân không chống đỡ được, ngã xuống, Mặc Hàn vội tiến lên đỡ được tôi.

“Mộ Nhi!” Hắn đỡ được tôi, nhẹ nhàng đặt tôi nằm ở trên lưng Hắc Kỳ Lân.

Nhìn dấu vết quỷ khí ăn mòn và dấu bàn tay của hắn trên cổ tôi, hắn luống cuống tay chân thi triển thuật chữa trị cho tôi: “Thực xin lỗi Mộ Nhi… Thực xin lỗi… Mộ Nhi…”

“Em không sao.” Hắn dùng thuật chữa trị rất tốt, sau khi quỷ khí tan đi, cổ tôi rất nhanh đã không đau.

“Ngươi sao thế?” Nhị Nhị lạnh giọng đi lên trước hỏi, nhìn Mặc Hàn tự trách lại áy náy nhìn tôi, hắn nhíu hạ mày: “Có phải ma khí nhập thể hay không?”

Tề Thiên cũng đã đi tới, cầm tay Mặc Hàn lên kiểm tra rồi một phen, kỳ quái nói: “Không có ma khí nha…… Mặc Hàn, rốt cuộc ngươi làm ao vậy? Vừa mới thiếu chút nữa liền giết Đồng Đồng.”

Mặc Hàn nhìn về phía tôi, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lần đầu tiên hắn né tránh ánh mắt của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui