Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

“Ta thấy ngươi là muốn đi huyết trì ngây ngốc!”

Bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, lại là Lãnh Mặc Hàn từ trong phòng đi ra.

Tiểu Duy vô cùng hoảng sợ, lập tức thả tôi ra quỳ xuống với hắn: “Tiểu Duy gặp qua Mặc Hàn đại nhân!”

Lãnh Mặc Hàn không để ý đến cô ta, thuấn di đến bên người tôi, chữa khỏi vết thương trên người tôi một lần nữa, giải trừ pháp thuật trên người tôi: “Lần này coi như là trừng phạt, còn dám nói nàng không phải là nữ nhân của ta, về sau cũng đừng trông cậy vào ta tới cứu nàng.”

Ở dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, tôi không có cốt khí gật đầu.

Ngoài phòng còn có tiếng đánh nhau ầm ầm, tôi có chút tò mò, Lãnh Mặc Hàn đều đã đi vào, bên ngoài là ai đang đánh nhau?

Tiểu Duy vẫn quỳ, lúc này Lãnh Mặc Hàn mới nhìn về phía cô ta: “Động vào nữ nhân của ta, ngươi nói nên xử lý như thế nào?”

Tiểu Duy sợ hãi: “Đại nhân… Đại nhân, tiểu nhân thật sự không phải cố ý… Tiểu nhân xác nhận qua vài lần… Nàng, nàng đều nói là không phải! Cầu xin đại nhân tha mạng!”

Bây giờ cô ta nhất định hận chết tôi, cảm thấy tôi không nói thật mà hại cô ta.

“Ta biết.” Lãnh Mặc Hàn xé mặt nạ da người trên mặt tôi xuống ném sang một bên.


Bàn tay lạnh lẽo khẽ xoa khuôn mặt ban đầu của tôi, hắn hỏi tôi: “Nàng nói, xử lý như thế nào?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không biết…”

Trong lúc vô tình Tiểu Duy bị tôi hố đáng thương là một chuyện, cô ta muốn lột sống da tôi, ăn thịt tôi, uống máu của tôi chính là sự thật!

Tiểu Duy nhìn tôi xin giúp đỡ, tôi thở dài ở trong lòng, hỏi: “Về sau cô sẽ không hại tôi chứ……”

Ôi trời, lập tức đã sửa lại xưng hô rồi.

“Vậy chuyện lần này, cô bồi thường cho tôi chút, chúng tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ.” Tôi nói nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: “Anh cảm thấy sao?”

“Nàng ta chỉ có một cửa hàng da người, nàng xác định muốn nàng ta bồi thường?” Lãnh Mặc Hàn nói dẫn tôi xoay người nhìn về phía từng tấm da người treo đầy ắp ở trên tường: “Thích tấm nào?”

Tôi co rút khóe miệng.

“Thành quỷ ngần ấy năm, cô không có chút đồ vật mà người phàm có thể sử dụng sao?” Tôi thất vọng hỏi Tiểu Duy: “Vàng, bạc, đồ cổ đều có thể! Tôi không kén chọn!”

Tiểu Duy lắc đầu.


Tiểu Duy à, không phải là tôi không giúp cô, là tôi không giúp được cô.

Con hàng Lãnh Mặc Hàn này vừa thấy chính là chúa không thể thua thiệt, nếu tôi cứ cầu xin hắn buông tha cho cô như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Tiếng đánh nhau ngoài phòng dần bé không ít, trên tay Lãnh Mặc Hàn xuất hiện một ngọn lửa màu u lam, Tiểu Duy nhìn ngọn lửa kia, khuôn mặt hoảng sợ, đột nhiên nói: “Ta biết một bí mật về Vô Cực Ngọc Giản!”

Ngọn lửa lập tức tối sầm lại.

“Nói!” Lãnh Mặc Hàn trầm giọng ra lệnh.

“Cái này là lúc ta đổi da cho minh hậu, ngẫu nhiên nghe được… Nghe nói… Ngọc Giản đã hấp thu quá nhiều quỷ… Tùy thời đều có khả năng tan vỡ… Một khi tan vỡ… Phượng hoàng sẽ trở về…”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn nhíu mày.

Chờ Tiểu Duy nói xong một lúc lâu, Lãnh Mặc Hàn mới mở miệng: “Chỉ những điều này?”

Tiểu Duy gật đầu.

Lãnh Mặc Hàn thoáng tự hỏi một chút, liếc về phía Tiểu Duy: “Hai con đường, thứ nhất, hồn phi phách tán, thứ hai, tiếp tục mở cửa hang của ngươi.”

Lời ngầm là làm tiểu đệ cho hắn.

Tiểu Duy như được đại xá, cảm kích dập đầu: “Tiểu Duy nguyện ý vì đại nhân cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”

Lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng mắng tức giận của Lăng Tuyền Ki: “Lại là phân thân! Mặc Uyên, chúng ta bị lừa rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận