Âm Hôn Lúc Nửa Đêm


Mã cụ bị ngựa con đá văng ra, cơ thể của Bạch Diễm cũng bị quay cuồng một vòng ở không trung.
Tôi sợ hắn không ổn định được cơ thể, lập tức muốn tiến lên đỡ hắn, bị Mặc Hàn ngăn cản.
“Làm chính hắn tới.” Mặc Hàn nói, trong mắt tràn đầy tín nhiệm với con trai.
Bạch Diễm mất đi cân bằng ở không trung xoay mấy vòng, ổn định cơ thể, hắn bay lên cầm được mã cụ bị đá văng ra, nhăn cái mũi nhỏ lại, đuổi theo ngựa con.
“Này! Ngươi đứng lại!” Bạch Diễm gọi hai tiếng, ngựa con chạy trốn càng nhanh.

Bạch Diễm tức giận, nghiêm túc lập tức đuổi theo, cưỡi ở trên lưng ngựa.
Chân sau của con ngựa đạp thẳng muốn hất Bạch Diễm xuống, hai cái đùi Bạch Diễm không dài, lại chặt chẽ kẹp lấy bụng ngựa, giơ tay mã cụ trên tay lên buộc vào trên đầu mã câu.
Con ngựa không phục, phun Hồng Liên Hỏa muốn hòa tan mã cụ kia, nhưng làm sao cũng không động được vào mã cụ Mặc Hàn tự tay luyện chế.
Bạch Diễm cũng đã nhân cơ hội tròng yên ngựa lên trên lưng ngựa, mình ngồi ở trên lưng ngựa đi theo con ngựa chợt cao chợt thấp, thân thể nhỏ bé tùy thời đều sẽ từ phía trên rơi xuống, tôi nhìn mà lòng kinh hãi nhảy lên.
“Ngươi không ngoan!” Bạch Diễm và ngựa con bồi dưỡng một đoạn thời gian thật dài đều không thể bồi dưỡng ra cảm tình, có chút không cao hứng.
Tôi thấy bộ dáng của Mặc Hàn càng ngày càng bình tĩnh, hỏi: “Lúc trước anh thuần phục con ngựa này như thế nào?”
Mặc Hàn đang muốn trả lời, Bạch Diễm bỗng nhiên lớn tiếng quay đầu hỏi: “Ba ba! Tiểu mã không nghe lời, con có thể đánh nó không?”
“Xuống tay nhẹ chút.” Mặc Hàn phân phó nói.
Bạch Diễm vui vẻ lên tiếng, giơ tay chính là một quyền đánh vào phía trên đầu lâu cứng rắn nhất đỉnh đầu của con ngựa kia.


Tôi phát hiện dưới thân Cửu U Cốt Mã hơi lui về phía sau một chút, đồng thời giọng nói của Mặc Hàn truyền đến: “Chính là thuần phục như vậy.” Ánh mắt kia có vài phần tự hào với Bạch Diễm đã tìm thấy phương pháp nhanh như vậy.
Tôi líu lưỡi, thấy Cửu U Cốt Mã này lui về phía sau là có bóng ma tâm lý.
Bạch Diễm đánh xuống một quyền, tiểu mã kia không những không an phận, ngược lại phản kháng càng kịch liệt hơn.
Quanh người Cốt mã đều bốc cháy lên Hồng Liên Hỏa màu đỏ, bị ngọn lửa kia vây quanh Bạch Diễm nhíu mày bất mãn nâng tay lên, quỷ hỏa màu xanh thẳm từ lòng bàn tay hắn nhảy ra, ép về phía Hồng Liên Hỏa kia, lại ép lui toàn bộ Hồng Liên Hỏa.
Quỷ hỏa màu lam lại học bộ dáng Hồng Liên Hỏa vừa rồi vây quanh mã câu kia vây quanh Bạch Diễm, mã câu hí vang không thôi, nhảy nhảy qua lại ở phía trên không trung, muốn ném Bạch Diễm đang kéo chặt dây cương và quỷ hỏa dính sát vào nó kia ra.
Nhưng mà, trước sau biện pháp gì cũng đều không có.
Rốt cuộc, ngựa con kia kiệt lực, dần an phận xuống, Bạch Diễm ở trên lưng hắn, vẫn là tinh thần sáng láng.

Hắn sờ cổ ngựa con, không lọt vào phản kháng mãnh liệt, trong lòng vui vẻ: “Ngươi ngoan, ngươi ngoan, ta sẽ cho ngươi ăn ngon!
Hắn nói xong từ trong không gian tùy thân của mình lấy ra một thốc Hoàng Trúc Thảo.

Đó là cỏ ngựa tốt nhất, đưa tới bên miệng ngựa con: “Cái này cho ngươi ăn! Ba ba đại mã thích ăn cái này!”
Ngựa con nghe thấy, nhìn Bạch Diễm mặt cười khanh khách kia, bĩu môi, há mồm ăn.
Chịu ăn cỏ ngựa đưa đến bên miệng, vậy đại biểu cho nhận chủ.
Các âm binh phía trên mặt đất vẫn luôn chú ý tình huống phía trên phát ra tiếng hoan hô, rối rít chúc mừng Bạch Diễm đã thuần phục Một Con Cửu U Hồng Liên Cốt Mã cuối cùng này.
“Tiểu công tử thật lợi hại! Không hổ là nhi tử của Mặc Hàn đại nhân!”
“Tiểu công tử tuổi nhỏ đã lợi hại như vậy, trưởng thành, khẳng định còn xuất sắc hơn!”

“Nhất định Minh giới chúng ta sẽ là một giới lợi hại nhất trong rất nhiều giao diện!”
……
Bạch Diễm cưỡi tiểu mã về tới bên người chúng tôi: “Ba ba! Con đã thành công!”
“Ừ.” Trong giọng nói Mặc Hàn cũng không giấu được vui sướng.

“Làm rất tốt.”
“Hắc hắc.” Bạch Diễm cười vui vẻ, lại cưỡi tiểu mã nói với tôi: “Mẹ, về sau con cưỡi Tiểu Hồng, mẹ có thể cưỡi đại mã với ba ba!”
Nhanh như vậy ngay cả tên đều lấy xong, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hồng… Cảm giác nhà của chúng tôi có thể mở phường nhuộm rồi…
Một đám người vui mừng trở về Minh Cung, trên đường vui mừng nhất vẫn là Bạch Diễm có chuyên chúc tọa kỵ thuộc về mình, cưỡi Tiểu Hồng từ đội ngũ đằng trước lại chạy ra sau lại chạy về, vừa phong cách lại vừa soái khí.
Mất mát duy nhất, phải thuộc về Tiểu Bạch rồi, mao cẩu này bởi vì cảm thấy thất sủng, không cao hứng thật lâu, vẫn tôi đi khai đạo một phen.
“Tiểu Bạch, ngươi là một con chó, là một con sủng vật có thể trông cửa, vì sao muốn đối nghịch với một con ngựa? Tiểu Hồng đi được ngàn dặm, là tọa kỵ.

Nhưng ngươi là sủng vật, chức vị của các ngươi không giống nhau, ngươi sẽ không thất sủng! Tới, ăn chút khô bò!”
Ở dưới nửa rương khô bò, Tiểu Bạch tỉnh lại một lần nữa.
Mặc Hàn dạy Bạch Diễm không ít tri thức nuôi dạy ngựa, lúc trở về, Bạch Diễm mang theo Tiểu Bạch vội đến chân không chạm đất vì về sau Tiểu Hồng sinh trưởng.
Tôi đau lòng cho Bạch Diễm, muốn giúp hắn chia sẻ chút, bị Mặc Hàn ngăn cản.

“Chiến mã ở trên chiến trường có thể phát huy tác dụng không phải là nhỏ, đó là chiến hữu sóng vai chiến đấu với Bạch Diễm, để Bạch Diễm tự mình đi xử lý thì tốt hơn.

Ta phái Tinh Bác Hiểu đi theo, có yêu cầu gì hắn đều sẽ làm thỏa đáng.”
Tinh Bác Hiểu kia chính là quỷ tài, gần như cho dù thiếu thứ gì đều có thể làm ra cho Bạch Diễm.
Mặc Uyên vẫn có chút tinh thần sa sút, nhưng vẫn chậm rãi đi ra, chỉ là, vẫn nhìn ra được không có trương dương ương ngạnh như trước.

Thường thường, tôi có thể nhìn thấy hắn và Minh Hà ở bên nhau uống rượu giải sầu.
“Mặc Hàn, bằng không, lần sau lúc em niết bàn, để Mặc Uyên lấy Niết Bàn Hỏa của em, sống lại Lăng Tuyền Ki đi.” Tôi đề nghị nói.
Mặc Hàn không tỏ ý kiến: “Tuy Lăng Tuyền Ki dùng phương pháp này thành công sống lại Lăng Trọng, nhưng ta cảm thấy trong lòng không yên.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu.
Mặc Hàn suy nghĩ một chút, dùng tận khả năng lý giải của ta giải thích mà nói: “Mộ Nhi, lúc nàng ôn tập thi lên thạc sĩ, có phải tay dùng hết năng lượng viết chữ hay không?”
Tôi gật đầu, Mặc Hàn tiếp tục nói: “Sống lại cũng là đạo lý như vậy, nếu không có đủ pháp lực, vậy không có khả năng làm một người đã hồn phi phách tán sống lại một lần nữa.

Tuy trong Niết Bàn Hỏa của Bàn Phượng ẩn chứa trùng sinh chi lực tinh túy, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà đó là để Bàn Phượng niết bàn sống lại, nếu bị người khác đánh cắp, không biết sẽ như thế nào.” Ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, là lo lắng thật sâu.
Tôi vội kiểm tra cơ thể của mình một lần nữa: “Nhưng em không có việc gì! Có lẽ là nghĩ nhiều! Như vậy đi, chờ đến lúc em niết bàn, nếu là không có việc gì, vậy đại biểu thiếu chút Niết Bàn Hỏa cũng không có việc gì, em để cho Mặc Uyên lấy hỏa đi, nếu là có…”
Nếu có ảnh hưởng, vậy sẽ là cái gì? Tôi nghĩ không ra kết quả, sửa lời nói: “Còn không cần có ảnh hưởng thì tốt!”
Mặc Hàn ôm chặt tôi: “Chỉ hy vọng như thế.”
Mặc Uyên bởi vì thương tâm, chuyện gì cũng đều mặc kệ, bởi vậy toàn bộ công vụ Minh giới dừng ở trên người Mặc Hàn, nhưng thời gian hắn bồi tôi lại không ít.

Lúc Mặc Hàn phê công văn, tôi ở trên bàn bên kia luyện bút lông tự hoặc học vẽ tranh.

Nếu hắn có chỗ nào cần tự mình đi ra ngoài tuần tra, cũng đều sẽ dẫn theo tôi.

Có chuyện gì muốn thảo luận với các đại thần, Mặc Hàn cũng đều sẽ để tôi tham dự.
Hắn làm tôi tận khả năng tiếp xúc với sự vụ Minh giới, làm một Minh Hậu danh xứng với thực.
Năm tháng yên tĩnh, hẳn chính là một bức hình như vậy đi.
Một ngày, Mặc Hàn muốn đi địa ngục tuần tra một chuyến, tôi nhớ tới bộ dáng lúc ấy của Khổng Tuyên và Đại Bàng, huyết mạch chi lực làm thân thể của tôi dần không thoải mái, nên lười không muốn đi.
Mặc Hàn vốn cũng không muốn cho tôi đi, nghe nói tôi cũng không muốn đi, hắn dặn dò tôi ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở Minh Cung, tự mình đi.
Tôi ngủ lấy sức, tỉnh táo hẳn lên.
Thính Lam chải đầu cho tôi, nàng búi tóc đơn giản mà đặc biệt xinh đẹp, rất thích hợp với trang phục Minh Hậu Mặc Hàn luyện chế cho tôi, tôi đặc biệt thích.

Tôi đang cúi đầu chọn trâm hôm nay Mặc Hàn đưa tôi cây trâm nào, nghe được Thính Lam hơi kinh ngạc kêu một chút.
“Làm sao vậy?” Tôi tò mò hỏi, thấy Thính Lam trong gương đang nhìn tóc của tôi.
“Phu nhân…” Vẻ mặt của Thính Lam khiếp sợ, do dự lấy một sợi tóc của tôi: “Có sợi tóc bạc…”
Sao lại có tóc bạc?
Tôi đặt ngọc trâm trên tay xuống, duỗi tay nhận một sợi tóc Thính Lam đưa qua kia, thật đúng là trắng! Thoáng rút rút, da đầu truyền đến đau đớn, thật
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận