Âm Hôn Lúc Nửa Đêm



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được quỷ quen.

Tiểu Duy kéo làn váy thật dài đi đến bên người tôi: “Sao lại không thấy Mặc Hàn đại nhân?”

“Hắn bận.” Tôi nói.

“Vậy vẫn làm phiền minh hậu đại nhân chuyển lời cho Mặc Hàn đại nhân, Tiểu Duy có chuyện bẩm báo.”

“Chuyện gì?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Tiểu Duy ý bảo tôi nhìn xung quanh tấp nập không dứt quỷ, tôi hiểu ý, không hỏi tiếp.

Văn Thất bên cạnh sát khí tận trời, đang nhìn chằm chằm Tiểu Duy: “Người đàn ông kia đâu?”

Lúc này Tiểu Duy mới nhìn ông ta một cái, ánh mắt rơi xuống mộc bài trước ngực ông ta, kinh ngạc một chút, hỏi: “Nam nhân nào?”

“Tên khốn kiếp Tào Bằng Hưng kia!” Vẻ mặt tên khốn kiếp kia cô phụ người phụ nữ tôi yêu nhất là tình huống như thế nào?

Ngón tay Tiểu Duy vuốt cằm suy nghĩ một chút: “Hai ngày này trong tiệm ta chỉ có một nam nhân, không biết có phải ngươi muốn tìm hay không.”

Nàng nói xong xoay người vào cửa hàng, Văn Thất lập tức đuổi theo vào.

Tôi và Ninh Ninh theo ở phía sau, vào nhà, ập vào trước mặt là một mùi máu tươi, tôi cúi đầu bịt mũi, lúc này mới thấy ở chỗ cửa vẽ một pháp trận. Đoán chừng chính là pháp trận này ngăn cách mùi máu tươi trong tiệm ra ngoài.

Nếu không, mùi máu tỏa ra ngoài, quỷ trên Quỷ Thị sẽ xông đến hủy đi cửa hàng của Tiểu Duy, tìm được người sống này chia ăn!

Ngẩng đầu, đã nhìn thấy trên tường trong tiệm có một khối thi thể nam dựa tường ngồi dưới đất, trước ngực trái còn có một cái lỗ to như miệng bát, đang chảy ra máu màu đỏ sậm.

Văn Thất tiến lên xách thi thể kia lên, vừa thấy mặt ông ta, mắng: “Tên khốn kiếp này chết như thế nào? Hồn phách của ông ta đâu?”

“Ăn rồi.” Tiểu Duy liếm môi, dẫm bước chân mèo quyến rũ chạy đến trên giá bên cạnh, gỡ xuống một cái hộp.

“Trái tim của ông ta!” Văn Thất lập tức tiến lên muốn đoạt lấy, Tiểu Duy xoay người một cái hoàn mỹ, tránh ông ta cướp đoạt, giơ hộp lên trước mặt tôi: “Đây là tôi muốn hiếu kính minh hậu đại nhân!”

“Tôi không cần…” Tiểu Duy cô nhìn xem góc trái bên dưới cái hộp còn đang chảy máu đó!

Tiểu Duy thở dài xoay người: “Trái tim của nam nhân hoa tâm này, là ăn ngon nhất... Đáng tiếc minh hậu không ăn…”

Cô từ từ ăn…

Văn Thất lại nghe vậy nhìn về phía tôi: “Minh hậu đại nhân, xin ban trái tim kia cho thuộc hạ!”

“Đó là của Tiểu Duy, ông tìm cô ấy đòi đi.” Các người vui vẻ là được, loại giao dịch máu chảy đầm đìa này không cần tìm tôi.

Văn Thất đi tìm Tiểu Duy mặc cả, Tiểu Duy không đồng ý, ngay trước mặt ông ta ăn trái tim xuống.

Tiểu Duy, thiên sứ nói xong làm, cô lại cho tôi xem hình ảnh máu tanh như vậy?

Vẻ mặt của Văn Thất lại tái xanh.

Ninh Ninh an ủi nói: “Tốt xấu gì Tiểu Duy cũng giúp dì Phương báo thù mà!”

“Cũng đúng…” Văn Thất cảm thấy như còn rất có đạo lý, vẻ mặt lại bớt đi không ít.

Tiểu Duy ăn xong trái tim đi đến trước mặt tôi, tôi có chút tò mò: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Tôi không phải là bất tri bất giác lại đến âm phố đi.

Vẻ mặt của Tiểu Duy buồn rầu: “Còn không phải buôn bán khó khăn, chỉ có thể tới Quỷ Thị nhân gian bày quán sao.”

Thừa dịp Ninh Ninh và Văn Thất đều không chú ý, nàng lặng lẽ đưa cho tôi một hạt châu nhỏ, đồng thời còn không ngừng đưa mắt ra hiệu với tôi.

Nếu tôi đoán không sai, kia hẳn là thứ nàng muốn tôi chuyển cho Mặc Hàn, tôi gật đầu, không dấu vết bỏ đồ vào túi.

Đang định tiếp đón Ninh Ninh và Văn Thất rời đi, một tiếng cồng chiêng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa hàng truyền vào.

Sắc mặt Tiểu Duy đại biến: “Không tốt!”

Hình ảnh này, tiếng này, sao tôi lại quen thuộc như vậy chứ?

Tiếng chiêng thấm người kia liên tiếp vang lên, tôi nhìn về phía Tiểu Duy, khóe miệng run rẩy: “Minh vương minh hậu?”

Tiểu Duy gật đầu.

Ninh Ninh líu lưỡi: “Tử Đồng không phải cậu là minh hậu sao?”

“Một người khác…”

Ninh Ninh hiểu lầm là minh hậu của Mặc Hàn, vừa nghe đã tức giận: “Minh vương đại nhân còn có phụ nữ khác? Tử Đồng cậu có thể nhịn sao?”

Tôi bất đắc dĩ: “Là Mặc Uyên… Em trai của Mặc Hàn…”

“A, vậy là tốt rồi.” Ninh Ninh lạnh nhạt.

Sắc mặt của Văn Thất và Tiểu Duy đều rất tái, rối rít nhìn về phía tôi, đoán chừng là đều cho rằng hai anh em Mặc Hàn và Mặc Uyên thế bất lưỡng lập, hiện tại bọn họ và tôi đứng chung một chỗ, sợ bị Mặc Uyên thấy sẽ bắt gọn.

Tôi phất tay: “Các người nên làm gì thì làm đi, tôi ở nơi nào Mặc Uyên lại không quản được.”

Tiểu Duy và Văn Thất thở phào nhẹ nhõm, hai người đi ra khỏi cửa hàng, quỳ gối trên đường với những ma quỷ khác.

Nhìn nhuyễn kiệu đỉnh hồng màn lụa kia càng lướt càng gần, tôi cảm thấy, có lẽ tôi có thuộc tính gặp Tiểu Duy ắt sẽ gặp Mặc Uyên đi ra ngoài cướp đoạt.

Dù sao bộ dáng Mặc Uyên bị anh trai hắn đánh thành đầu heo tôi đều gặp qua, tôi cũng không sợ hắn ở chỗ này cướp đoạt, sau khi định ở trong tiệm lẳng lặng chờ kiệu liễn của hắn đi qua với Ninh Ninh, rồi lại rời khỏi Quỷ Thị với Văn Thất.

Nhưng mà, đỉnh nhuyễn kiệu kia lại như khi ở phố âm, dừng ở trước cửa hàng Tiểu Duy.

Lãnh Mặc Uyên anh cố ý đi!

Ninh Ninh gặp qua Mặc Uyên một lần, thật sự cũng không phải quá chờ mong một vị minh vương khác này. Nhưng khi nàng thấy bóng dáng từ nhuyễn kiệu đi xuống, liều mạng nhìn tôi, lại nhìn bên ngoài, lại nhìn tôi.

“Tử Đồng, sao cậu lại ở bên ngoài? Không đúng! Sao con quỷ kia lớn lên giống cậu vậy!” Ninh Ninh vô cùng kinh ngạc.

Lúc này tôi mới nhớ tới, Lăng Tuyền Ki và tôi giống khuôn mặt, giải thích cho Ninh Ninh một phen: “Đó là Lăng Tuyền Ki, vợ của Mặc Uyên, minh hậu, nhưng về phần vấn đề mặt, mình cũng không biết vì sao giống nàng ta như vậy.”

Ninh Ninh cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ngay sau đó, tôi nghe được giọng của Lăng Tuyền Ki: “Sao còn có người sống?”

Tôi đưa lưng về phía cô ta, ánh mắt đầu tiên của cô ta nhìn đến chính là Ninh Ninh, nên hỏi Tiểu Duy đi theo phía sau nàng tiến vào.

Tiểu Duy là người không nói nghĩa khí, cho rằng Mặc Hàn không ở đây, lập tức bán tôi: “Đó là người sống thê tử của Mặc Hàn đại nhân mang đến.”

Không cần quay đầu lại tôi đều có thể thấy vẻ mặt tức giận kia của Lăng Tuyền Ki.

“Mộ Tử Đồng!” Lăng Tuyền Ki hét to một tiếng.

Tôi xoay người sang chỗ khác, tôi nhìn khuôn mặt giống mình như đúc kia, miễn cưỡng cười trừ một cái: “Đã lâu không gặp.”

Nếu không phải hôm nay gặp được, tôi đều đã nhanh quên nàng ta, nhìn thấy miệng vết thương lần trước ở Minh Cung, chỉ thấy làn da dưới cổ Lăng Tuyền Ki đã hoàn toàn tốt, trách không được nghênh ngang ra khỏi Minh Cung.

“Sao đi chỗ nào cũng đều có thể gặp được ngươi!” Lăng Tuyền Ki không vui nói.

“Cô cho rằng tôi muốn nhìn thấy cô sao?” Tôi cũng ghét bỏ nói.

Nhưng nơi này chỉ có một mình nàng ta, sao Mặc Uyên không ở đây?

Có lẽ là ánh mắt tôi nhìn về phía ngoài phòng tìm kiếm Mặc Uyên bị Lăng Tuyền Ki phát hiện, nữ quỷ thích ăn dấm này lập tức phát tác: “Mặc Uyên không ở đây, ngươi không cần vọng tưởng quyến rũ hắn!”

“Cô thật sự suy nghĩ nhiều…” Tôi chỉ là cảm thấy Mặc Uyên lý tính hơn Lăng Tuyền Ki nhiều, có hắn ở đây, ít nhất an toàn của tôi và Ninh Ninh không phải là vấn đề.

Nhưng mà Lăng Tuyền Ki đại nhân tự cho là đúng cũng không để ý đến tôi, ngược lại là lén lút đánh giá phía sau, hỏi: “Mặc Hàn không ở đây sao?”

Loại thời điểm này đương nhiên không ở đây cũng nói ở đây!

“Ở đây!” Tôi nói.

Lăng Tuyền Ki cười dữ tợn một tiếng: “Ngươi nói dối! Mặc Hàn khẳng định không ở đây!”

“Hắn thật sự ở đây…” Tôi thiện ý nhắc nhở nàng.

“Hắn không ở đây! Ta không cảm ứng được quỷ khí của hắn!” Lăng Tuyền Ki kiên trì.

Vậy cô còn hỏi tôi làm gì!

Bỗng nhiên, nàng ta vỗ tay, hai quỷ đầu trâu cao lớn lướt vào trong nhà, đứng ở bên người cô ta: “Minh hậu đại nhân có gì phân phó!”

Lăng Tuyền Ki chỉ vào tôi lớn tiếng ra lệnh: “Giết nàng! Hồn phi phách tán!”

Quỷ đầu trâu muốn tấn công tới, tôi hiện ấn ký giữa mày ra, bọn họ thấy thì sửng sốt.

Đại thống lĩnh đi theo Hồng Quỷ cũng có thể nhìn ra, tuy Mặc Uyên kế nhiệm Minh Vương, nhưng hắn cũng không nghi kỵ nhóm người Mặc Hàn mang ra trong Minh Cung kia.

Mà những người đó, đến nay vẫn mang lòng kính sợ với Mặc Hàn.

“Trước đó nói rồi, các người muốn động thủ, tự gánh lấy hậu quả.” Tôi cố ý chỉ Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ giữa mày.

“Minh Cung… Mặc Uyên lại giao Minh Cung cho ngươi!”

“Là Mặc Hàn!” Tôi sửa đúng.

“Ta mặc kệ! Minh Cung là của ta! Ai cũng đều không được cướp! A a a a a…” Lăng Tuyền Ki phát điên thét chói tai, người trong phòng rối rít che kín lỗ tai.

Tiểu Tiểu vốn ở trong túi tôi ngủ đã bị đánh thức, mang theo một cổ tức giận rời giường, hóa thành chim nhỏ phẫn nộ nhằm về phía Lăng Tuyền Ki, muốn đốt đầu sỏ gây tội này thành tro tàn, tôi vội kêu nàng lại: “Tiểu Tiểu trở về!”

Tiểu Tiểu phanh gấp một cái, vẫy cánh tiểu thịt căm giận nhìn về phía tôi: “??…”

Tôi sợ nàng không cẩn thận một cái thiêu cháy Lăng Tuyền Ki, sau khi ôm nàng trở lại trong lòng, trấn an nàng: “Ngoan nha.”

Tiểu Tiểu bĩu môi, ngáp một cái, cọ cọ cánh tay tôi, nhắm mắt lại ngủ.

Tiếng thét chói tai của Lăng Tuyền Ki ở lúc Tiểu Tiểu bị tôi gọi lại kia đã ngừng lại một chốc, hiện tại không nháy mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu trong lòng tôi, tràn đầy không thể tin tưởng: “Tam Túc Kim Ô!”

“Rầm rì!” Tiểu Tiểu trở mình.

Tôi thở dài, nhìn hai quỷ đầu trâu kia tiến cũng không được mà lùi cũng không xong: “Đi ra ngoài.”

Nhóm quỷ đầu trâu như được đại xá, vội vàng không ngừng đi ra ngoài.

Lăng Tuyền Ki càng tức đến dậm chân, một thanh trường kiếm màu máu lập tức nắm ở trong tay: “Dù sao Mặc Hàn không ở đây, ta giết ngươi lại giết bọn họ, Mặc Hàn muốn tra cũng không tra đến trên người ta!”

Tôi đưa Tiểu Tiểu cho Ninh Ninh, hóa ra trường kiếm đón chào, thật sự là nghĩ không rõ vì sao Lăng Tuyền Ki hận tôi như vậy!

Hai người huỷ hoại không ít da người trên tường treo ở trong tiệm của Tiểu Duy, lại từ trong tiệm đánh ra ngoài cửa hàng.

Sắc mặt của Lăng Tuyền Ki càng biến càng khó xem: “Trong thời gian ngắn ngủn này, sao thực lực của ngươi sẽ đề cao nhiều như vậy!”

Bản bí thuật song tu trân quý của Mặc Hàn cô cho rằng tôi sẽ nói cho cô sao?

Lăng Tuyền Ki không biết là cố kỵ Mặc Hàn, hay là cố kỵ Vô

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui