Vì hôm nay sinh nhật mẫu thân đại nhân nên tặng mọi người 5 chương nhé:)
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lam Thiên Hữu đặt bàn vẽ ở bên cạnh, tôi tò mò liếc hai mắt sang bên kia, hắn chú ý tới, duỗi tay đưa bàn vẽ tới trước mặt tôi, cười với tôi.
Tôi có loại xấu hổ khi bị bắt vì phạm tội nhìn lén, hắn lại nói: “Vẽ không phải rất đẹp, đừng ghét bỏ.”
Tôi nhìn về phía bàn vẽ, bên trên vẽ một con Phượng Hoàng sinh động như thật, lông đuôi kéo thật dài, lấp lánh rực rỡ ở dưới bầu trời đêm.
“Vẽ rất đẹp mà!” Tôi không tự chủ được kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Hắn cười càng thêm ôn hòa: “Em thích thì tốt.”
Sao tôi lại cảm giác lời nói của hắn có ẩn ý vậy?
Ninh Ninh theo tôi nhìn thoáng qua chỗ này, hiếu kỳ nói: “Ôi, không phải anh nói anh Thiên Hữu vẽ vật sống sao, sao lại vẽ Phượng Hoàng? Nào có Phượng Hoàng sống có thể vẽ?”
Đây đã gọi là anh rồi?
Lam Thiên Hữu cười thần bí: “Trong lòng là phong cảnh gì, vẽ ra vật sống, tự nhiên chính là cái đó.”
Ninh Ninh cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.
Cô nương, cậu không cần xem mặt đã kết luận được chứ…
Tôi trả lại bàn vẽ cho Lam Thiên Hữu, hai ngày này hình như luôn nghe thấy cái từ Phượng Hoàng này, chẳng lẽ bọn họ đều là Phượng Hoàng truyền kỳ mời đến ủy thác?
Lúc mặt trời sắp lặn, chúng tôi thu thập đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Trên núi có cáp treo ngắm cảnh đường, lúc Ninh Ninh lên núi mệt chết mệt sống, xuống núi nói cái gì cũng không muốn tự mình leo xuống, Lam Thiên Hữu dẫn theo chúng tôi đến chỗ ngồi xe cáp.
Hắn mua cho chúng tôi bốn vé, Ninh Ninh tìm chiếc xe cáp trống lên ngồi, tôi đang muốn theo sau, túi khoác trên vai không biết khi nào hở ra một miệng to, toàn bộ đồ vật bên trong rơi xuống.
Tôi vội cúi người nhặt đồ, Lam Thiên Hữu ở phía sau tôi giúp tôi nhặt.
Ninh ninh ngồi ở xe cáp không biết đã xảy ra cái gì, thấy chỉ có một mình ngồi một chiếc xe cáp không, vội đón chúng tôi lên xe: “Các người nhanh lên, xe cáp muốn đi rồi!”
Xe cáp nơi này là không ngừng di chuyển, Lam Thiên Hữu nhìn nơi đó, vốn đứng ở phía trước tôi, vốn dĩ cũng muốn giúp tôi nhặt đồ nói với Lam Cảnh Nhuận: “Em đi lên bồi Ninh Ninh đi, nàng một cô bé ngồi xe cáp có thể sẽ sợ hãi.”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, lại nhìn về phía tôi, Lam Thiên Hữu nói: “Anh giúp Tử Đồng nhặt.”
Lam Cảnh Nhuận thừa dịp xe cáp sắp đi thì đi lên, bước lên xe cáp, ở bên trong giải thích với Ninh Ninh một phen.
Tôi thật vất vả mới nhặt đồ lên, nhìn miệng to trên ba lô kia, thở dài.
Túi này là lần trước lúc đi dạo phố với Ninh Ninh, lần đầu tiên dùng tiền của Mặc Hàn mua hàng xa xỉ, tốn mất năm nghìn đồng, lại là dùng da cá sấu! Không thể leo núi thôi mà đã bị rách chứ!
Còn không bằng túi tôi mua mất năm mươi đồng!
Không bao giờ tin đạo lý tiền nào của nấy nữa!
Lam Thiên Hữu giúp tôi nhặt không ít đồ vật, túi bị rách thành một lỗ hổng ở phía dưới, sau khi tôi nhặt toàn bộ đồ vật trở về, kéo dây khóa lên, cầm ngược lại ở trên tay.
“Tôi giúp em cầm.” Lam Thiên Hữu vươn tay về phía tôi.
Vốn dĩ không muốn phiền hắn, nhưng tay người ta đều đưa đến trước mặt, lại để hắn tay không trở về, cảm giác rất xấu hổ, nên tôi đưa túi cho hắn.
“Cảm ơn.”
Hắn cười với tôi: “Không khách khí.”
Lại có xe cáp trống đến đây, chúng tôi theo thứ tự lên xe, hắn đóng cửa cho kỹ, ngồi vào đối diện tôi.
Trong chốc lát xe cáp đã ở tình thế vững vàng, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Em tin trên thế giới này có Phượng Hoàng không?”
Vốn dĩ muốn nói đó là thần thú trong truyền thuyết, hẳn là không tồn tại, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Tiểu Tiểu nằm ở trên đùi tôi, nếu ngay cả Tam Túc Kim Ô đều có, Phượng Hoàng gì đó cũng không phải không có khả năng.
Tôi lựa chọn thận trọng trả lời: “Tôi cũng không biết, chưa thấy qua.”
Hắn hơi mỉm cười: “Đúng vậy, mắt thấy là thật.”
Đột nhiên, xe cáp chỗ tôi đột nhiên xảy ra chấn động, nghiêng xuống, thân thể của tôi bị ép ngã về phía Lam Thiên Hữu bên kia, cũng may hắn kịp thời đỡ được tôi, tôi mới không trực tiếp ngã ở trên vách sườn đối diện.
“Không sao chứ?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Lam Thiên Hữu, hắn lại ôm lấy tôi!
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, xe cáp lại lay động lần nữa, dưới chân tôi mất thăng bằng, lại ngã lên trên người Lam Thiên Hữu lần nữa.
Hắn cũng không né tránh, tùy ý tôi đụng phải hắn, còn không quên đỡ tôi một cái.
Xong rồi xong rồi, nếu để Mặc Hàn thấy một màn này, con quỷ này phải ăn bao nhiêu dấm đây!
Tôi vội vàng phân ra một tia ý thức đi xem xét tình huống mặc ngọc, lại phát hiện Mặc Hàn cũng không ở trong mặc ngọc!
Hắn đi ra ngoài khi nào?
Sao tôi một chút cũng không biết!
Trong nháy mắt xuất thần, làm tôi thật vất vả mới đẩy Lam Thiên Hữu ra đứng vững cơ thể nhưng bởi vì xe cáp chấn động lại ngã vào hắn lần nữa.
Tôi vội nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
“Không có việc gì.” Hắn nhàn nhạt cười, ngón trỏ và ngón giữa lại đặt ở chỗ cổ tay của tôi, như đang bắt mạch.
Bình thường đỡ lấy một người sẽ không nắm tay người nọ như vậy, tôi theo bản năng nhìn lại chỗ đoạn cổ tay phải của tôi, tay của Lam Thiên Hữu thật sự đang thăm mạch đập của tôi như lão trung y bắt mạch.
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của tôi, Lam Thiên Hữu cũng không che dấu: “Mạch đập của em có chút loạn.”
Xe cáp trên trời cao lay động chấn động, chúng tôi ngồi ở trên tùy thời khó giữ được cái mạng nhỏ này, mạch đập của tôi không loạn là có quỷ!
Tôi cạn lời nhìn gia hỏa này bình tĩnh không bình thường, rút tay mình về, đang muốn nhanh chân đến xem vì sao xe cáp lại đột nhiên chấn động, bỗng nhiên cảm giác một đạo âm khí tràn đầy ở trong xe.
Tôi cúi đầu, thấy cái đáy thùng xe nổi lên từng lớp gợn sóng, một con tiểu quỷ mỏ chuột tai khỉ đang từ bên trong nhô đầu ra.
Gợn sóng và đầu tiểu quỷ ở dưới chân Lam Thiên Hữu không đến mười centimet, hắn lại hồn nhiên không biết, tôi vội hắn kéo từ bên kia sang chỗ tôi.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Đoán chừng hắn và Ninh Ninh đều không nhìn thấy quỷ, sợ làm hắn sợ, tôi nói dối: “Chỗ anh bên kia vừa mới có con sâu to.”
“Như vậy à.” Bộ dáng của Lam Thiên Hữu như tin tưởng không nghi ngờ.
Mắt thấy cơ thể của tiểu quỷ đã nổi lên hơn phân nửa, hai mắt đỏ rực lườm tôi, nhìn đến lòng tôi e ngại.
Móng vuốt của nó như tay nhỏ đang vùng vẫy muốn bò lên, Tiểu Tiểu cọ xát móng vuốt muốn phóng hỏa, tôi sợ nàng đốt cháy thùng xe, cũng không màng người thường Lam Thiên Hữu này còn ở bên người, hóa Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm, đâm một kiếm vào giữa mày của tiểu quỷ kia.
Tiểu quỷ kêu rên một tiếng hóa thành khói nhẹ biến mất không thấy, âm khí trong xe dần tan đi, chấn động quỷ dị vừa rồi kia cũng đã biến mất.
Lam Thiên Hữu đang nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay tôi, tôi thu trường kiếm lại, hắn thấy, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Pháp bảo của đạo môn sao?”
Tôi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến Lam Cảnh Nhuận là đại đệ tử của Thanh Hư Quan, hắn làm anh trai của Lam Cảnh Nhuận, với mấy thứ này có nghe thấy cũng là bình thường.
Tôi không biết có phải Vô Cực Ngọc Giản là ở đạo môn hay không, nhưng thật sự là pháp bảo, nên gật đầu.
Lam Thiên Hữu cười: “Vốn dĩ bên kia có tiểu quỷ, tôi sợ làm em sợ nên không nói, không nghĩ tới em cũng có Âm Dương Nhãn, ngược lại còn cứu tôi, bên kia chỗ tôi cũng không có sâu, phải không?”
Thì ra là như thế này, tôi nói dối vô ích rồi.
Tôi xấu hổ gật đầu.
Hắn ôn hòa cười: “Cảm ơn em, xem ra, tôi cũng cần đi Thanh Hư Quan học chút việc, không thể luôn là để con gái cứu được.”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới Lam Cảnh Nhuận đã từng nói qua, Ngọc Hư Tử vốn muốn thu đệ tử là anh trai hắn, anh trai hắn không muốn mới đẩy hắn ra ngoài.
Nghĩ đến đây, anh trai này chính là Lam Thiên Hữu đi.
Xe cáp dần vững vàng chạy xuống phía trước, tôi bỗng nhiên phát hiện, trên xe cáp như có thứ gì đó biến mất. Đó là một loại giống quỷ khí nhưng lại không phải là quỷ khí, nói là đạo pháp tinh hoa cũng không giống hơi thở của đạo pháp tinh hoa.
Lắc lư, cuối cùng cũng tới chân núi.
Vừa ra khỏi xe cáp, Ninh Ninh đã bắt lấy tôi kiểm tra: “Không có việc gì chứ? Mình nhìn thấy xe cáp của các cậu vẫn luôn lắc lư?”
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có tiểu quỷ quấy rối.”
Lam Cảnh Nhuận cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dưới chân núi có tài xế Lam gia chờ, Lam Thiên Hữu và Lam Cảnh Nhuận đưa tôi và Ninh Ninh trở về nhà. Trước khi sắp chia tay, hắn nói với tôi: “Chủ nhật tuần sau tôi làm một buổi tiệc sinh nhật, các em cũng đến đi.”
Ninh Ninh là người thích xem náo nhiệt, vừa nghe có tiệc, lập tức hỏi thăm tình hình cụ thể và tỉ mỉ: “Là buổi tối sao? Giờ nào? Chính là như hội họp sao?”
Lam Thiên Hữu gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó tôi để tài xế tới đón các em, thiệp mời tôi trở về sẽ phát cho các em.”
“Em đi em đi!” Ninh Ninh vẻ mặt hưng phấn: “Anh Thiên Hữu thích lễ vật gì?”
“Đều là được rồi.” Lam Thiên Hữu nhàn nhạt cười, lại nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, em thì sao?”
Loại tiệc của kẻ có tiền này, kỳ thật tôi không phải rất thích, dù sao giai cấp xã hội ở nơi đó, tôi theo chân bọn họ căn bản không phải là người một thế giới, đi theo chân bọn họ chơi cũng không chơi dậy.
Thay vì trôi qua nhàm chán, còn không bằng ở nhà xem TV.
Nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Ninh Ninh, tôi lại ngượng ngùng trực tiếp từ chối.
Lam Thiên Hữu như là cũng đã nhìn ra tôi nghi ngờ, trấn an nói: “Coi như là cảm ơn vừa rồi em đã cứu tôi ở trên xe cáp đi.”
Lời đều nói đến cái này, tôi lại từ chối thì có vẻ là tôi muốn hắn vẫn luôn nhớ kỹ ân tình này, nên chỉ có thể đồng ý.
Hai anh em Lam gia đi rồi, tôi ở nhà Ninh Ninh ăn cơm chiều, mãi cho đến khi Tiểu Tiểu ngủ, Mặc Hàn cũng chưa trở về.
Một mình tôi nằm trằn trọc ở trên giường trong mặc ngọc, một lần trước lúc không biết tung tích của Mặc Hàn, hình như vẫn là ở trên
//