Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Dịch: Mã Tộc

Trong cơn gió lạnh thổi vù vù, khoảnh khắc nhìn thấy Ma Tâm Thiện nhảy xuống, Ma Tâm Ái vội bổ nhào tới nắm chặt tay ả.

“Ngươi… bỏ ta ra…” Ma Tâm Ái không ngờ nàng ta sẽ kéo mình lại.

“Không được, muội không cho tỷ chết, muội đã nói rồi, chỉ cần tỷ muốn, cái gì muội cũng đưa cho tỷ, tỷ là tỷ tỷ của muội mà” Nước mắt Ma Tâm Ái rơi lên mặt ả ta.

Ma Tâm Thiện nghe xong lời của nàng, nước mắt của ả không biết sao cũng không thể khống chế được chảy xuống, “Ta sai rồi sao? Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi” Vào lúc này, Ma Tâm Thiện cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, thì ra cái vẫn cứ giày vò ả không phải là oán hận, mà là yêu, yêu sâu đậm, mở toan
trái tim để yêu, chỉ tiếc… chỉ tiếc ả đã không còn tư cách để nói đến
cái từ này rồi.

“Ta đã không có tư cách làm tỷ tỷ của muội rồi”

“Không, tỷ có tư cách, tỷ là tỷ tỷ của muội, muội đã không còn hận tỷ nữa rồi, muội muốn làm muội muội của tỷ, muội bằng lòng” Ma Tâm Ái nức nở nói, mà thân thể nàng cũng dần dần bị ả kéo xuống.

Ma Tâm Thiện rơi nước mắt mỉm cười một cách thê lương, “Xin lỗi Tâm Ái, tỷ cói lỗi với muội, tha thứ cho tỷ”

“Muội tha thứ cho tỷ, muội tha thứ cho tỷ” Nàng ta lớn tiếng nói.

“Hứa với tỷ, làm một nữ vương thật tốt, trị lý quốc gia thật tốt” Dứt lời, ả lộ ra một một nụ cười xán lạn dùng sức hất tay nàng ta ra, còn ả thì cứ như thế mà rơi xuống phía dưới.

“Không…” Tiếng khóc của Ma Tâm Ái truyền khắp cả ngọn núi.

“Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho ả” Lê Ngạo vẫn luôn ở đằng xa, chỉ là y không tiện nhúng tay .

“Không được, bây giờ ta không muốn tỷ ấy chết một chút nào, chàng hãy cứu tỷ ấy chàng hãy cứu tỷ ấy…” Ma Tâm Ái khóc lóc nỉ non.

“Cô cho
rằng ta cứu ả rồi, ả sẽ vui vẻ sao? Đây là con đường mà ả tự chọn lấy,
cái kết cục này đối với ả mà nói có lẽ là một sự giải thoát”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Đi thôi, cô phải kiên cường lên, bà ngoại của cô còn cần cô chăm sóc nữa đó” Lê Ngạo đi qua đỡ nàng ta từ dưới đất lên cưỡng ép đưa nàng ta rời khỏi nơi này.

Lúc trở lại
Hoàng cung lần nữa, mọi người đều bị điều đi hết, trong phòng chỉ còn
lại Tô Tiểu Thiến, Minh Diệm đang hôn mê bất tỉnh cùng bà ngoại của nàng ta.

“Tâm Ái, Tâm Thiện đâu rồi?” Bà lão nắm lấy tay nàng vội hỏi.

Ma Tâm Ái bi thương cúi đầu không nói tiếng nào.

“Ả nhảy xuống Thi Ma Uyên rồi” Lê Ngạo giúp nàng ta nói hết lời phía sau.

“Cái gì?” Bà lão bị lời nói này làm cho choáng váng không biết phải nói gì, tuy rằng Tâm Thiện làm sai quá nhiều việc, nhưng chỉ cần hối cải, bọn họ đều có
thể tha thứ, tại sao, tại sao nó lại chọn lựa con đường cực đoạn như vậy chứ?

“Bây giờ cô đã có được tình thân rồi, cái này cũng nên vật hoàn cố chủ” Dứt lời, Lê Ngạo mở chiếc hộp gấm nhỏ nhắn, khi Ma Tâm Ái nhìn thấy hạt
châu trong suốt kia, kinh ngạc không biết phải nói gì, Lê Ngạo lấy ra
đặt lên người nàng ta, ngay tức khắc nó biến mất không thấy tăm tích.

“Chàng… chàng thật sự tìm về cho ta?” Ma Tâm Ái không biết hôm nay làm sao nữa, sao mà nước mắt cứ như nước sông chảy hoài không dứt.

“Hãy làm một người mẫu thân tốt” Lê Ngạo dịu dàng dặn dò, sau đó y nói với nàng ta: “Bọn ta phải rời khỏi đây, bọn ta không thuộc về nơi này”

“Chàng… chàng vẫn muốn rời khỏi sao?” Ma Tâm Ái vô cùng không nỡ.

“Đúng vậy”

“Tâm Ái, bọn họ không thuộc về nơi này, lưu lại cũng sẽ không yên lòng” Bà lão cuối cùng mở miệng nói.

Ma Tâm Ái lau nước mắt nói: “Nhưng mà Ma Huyễn Giới 100 năm mới mở ra một lần, bọn họ làm sao mà rời khỏi?”

Bà lão nghe xong, khẽ than một tiếng, “Ôi, nên đi vẫn phải đi thôi” Bà đi đến phía trước mặt nàng ta khẽ than một tiếng nói: “Rời khỏi nơi đây còn có một con đường, có điều… ta không thể bảo đảm các
ngươi đi xuyên qua thì đến được nơi mà các ngươi muốn đi”

“Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ ” Tô Tiểu Thiến vội nói.

“Dưới dáy Thi Ma Uyên có một dòng ôn tuyền (= suối nước nóng) màu trắng, ta thiết nghĩ lúc ngươi xuống dưới đã nhìn thấy rồi?” Bà hỏi Lê Ngạo, “Nhìn thì có vẻ như ôn tuyền bình thường, kỳ thực phía dưới có một thế giới
không ai biết, nếu như các ngươi nhảy vào có lẽ có thể trở lại thế giới
mà các ngươi muốn đi, cũng có lẽ đến một đất nước kỳ quái khác” Bà lão nói.

“Cám ơn” Lê Ngạo nghe xong xoay người đến bên cạnh Tô Tiểu Thiến bồng Minh Diệm đang hôn mê bất tỉnh định rời khỏi nơi này.

“Chờ đã…” Bà lão gọi bọn họ lại.

Bà đi lên phía trước từ trong túi lấy ra ba quả không biết tên đưa cho Lê Ngạo, “Không có nó giúp, các ngươi căn bản không thể nào nhảy vào được, đây là quả
Tiên Linh của Ma Huyễn Giới trăm năm mới ra quả một lần, các ngươi ăn nó thì có thể có khả năng cầm cự trong nước”

“Cám ơn” Tô Tiểu Thiến vội cảm kích nói.

Ma Tâm Ái đột nhiên chạy đến trước mặt Lê Ngạo ngấn lệ hỏi: “Chàng vẫn chưa nói cho ta biết tên chàng là gì?”

“Lê Ngạo” Y nói một cách cự kỳ đơn giản.

Lê Ngạo? Ma
Tâm Ái khẽ lẩm bẩm, chờ đến khi nàng lấy lại thần trí bọn họ đã đi xa
rồi, nàng vội chạy đến ban công vẫy tay về phía họ “Lê Ngạo, chàng nhất định phải bình an trở lại quốc gia của chàng, ta… ta mãi mãi sẽ nhớ đến chàng” Trong lòng Ma Tâm Ái vô cùng đau khổ, nàng cố gắng kìm nén nước mắt nói một cách kiên cường.

Lê Ngạo xoay người hướng về nàng ta mỉm cười, “Sẽ mà, cô cũng phải làm một nữ vương thật tốt” Dứt lời, y không một chút lưu luyến dẫn bọn họ rời khỏi.

“Bà ngoại…” Ma Tâm Ái không nén được nhào vào lòng bà khóc nấc lên.

“Ôi, quên đi thôi, bọn con không phải người cùng một thế giới” Bà ngoại nàng đau lòng nói.

**************** Đường phân cách linh dị ****************

Lê Ngạo nhìn dòng ôn tuyền màu trắng trong lòng bỗng dấy lên một tia dự cảm xấu.

“Minh
Vương, xin nhờ anh một chuyện, tôi không biết chúng ta có thể trở lại
thế giới của mình hay không, tôi chỉ hy vọng nếu như anh có thể trở lại
Minh Giới, xin anh hãy cứu lấy Minh Diệm, tốt nhất là giao Minh Diệm cho Ma Tôn, tôi tin anh ta sẽ chăm sóc tốt cho nó” Đôi tay Tô Tiểu Thiến chạm vào khuôn mặt trắng bệch, tay chân lạnh ngắt của Minh Diêm nói một cách khẽ khàn.

“…” Đây là cô ta đang để lại di ngôn sao?

Tô Tiểu
Thiến hôn nhẹ lên trán Minh Diệm, cô không biết lúc Minh Diệm hoá thành
trùng đen đã chịu bao thương tổn, nó không có bất cứ linh dị (= ý chỉ phép thuật) nào, lớp da sau lưng đều trầy xước máu me, mà những thứ này đều là do cô hại.

“Nắm chặt lấy tay ta không được buông ra” Lê Ngạo một tay ôm chặt lấy Minh Diệm, một tay nắm chặt lấy tay cô nói.

Tô Tiểu Thiến gật đầu.

Cả hai hít sâu một cái liền nhảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui