Sau khi tôi trải qua một đêm nghỉ ngơi, sự tiêu hao về sức lực và thể chất cuối cùng đã được khôi phục, hôm nay, tôi sẽ phải đối mặt với thi quỷ.
Vì vậy, cho dù pháp thuật chưa hoàn toàn khôi phục cũng không sao.
Tần Hách tuy rằng đã không còn nhậm chức Cục trưởng tại Cục công an, nhưng vẫn có thể điều động một số người, thế là anh ta mượn vụ án giết người của vợ Lãnh Triết Lăng vào trước đó để triệu tập Lãnh Triết Lăng đến đồn cảnh sát, tôi vẫn canh giữ ở ngoài, chờ sau khi anh ta làm xong biên bản, thì chặn anh ta tại trên đường.
Thấy tôi đột nhiên xuất hiện ở giữa đường, Lãnh Triết Lăng đột nhiên giẫm mạnh phanh xe, rồi mở cửa liền để tôi lên xe.
"Mộng Mộng, sao em lại đến đây?"
"Chúng ta không phải là đồng minh sao, nên tôi đến tìm anh trao đổi tin tức thì có gì đáng ngạc nhiên đâu."
Tôi ngồi ở ghế sau bắt chéo đôi chân lên, hoàn toàn không để nguy hiểm vào mắt.
Với thân thủ hiện tại của mình, ngay cả khi cảnh sát bao vây tôi, tôi cũng có thể trốn thoát một cách dễ dàng.
Dù sao danh tiếng của tôi đã xấu sẵn rồi, còn có điều gì để sợ nữa.
"Em quá tùy hứng rồi, vừa rồi tôi còn bị cảnh sát triệu tập đi ghi biên bản chuyện của em, bây giờ em đang bị truy nã toàn quốc đó, thế mà lại dám xuất hiện như vậy, tôi không phải đã để A Nô chuyển tin tức cho em sao?"
"Tôi biết kế hoạch của anh.
Chỉ là chúng tôi cảm thấy kế hoạch này của anh có sơ hở, nhìn như có lợi cho chúng tôi, nhưng Liễu thị cùng Hành Vũ, hai tập đoàn lớn mà kết hợp, đối với thi quỷ bên kia cũng là trăm lợi mà không hại đó, không phải sao?"
"Em không tin tôi sao?"
Lãnh Triết Lăng kinh ngạc nhìn tôi thông qua gương chiếu hậu.
Thấy tầm nhìn của anh ta nhìn qua, tôi vội vàng dời đi.
Không phải là tôi muốn nghi ngờ anh ta, nhưng cục diện bây giờ là bắt buộc.
Lãnh Triết Lăng thở dài lắc đầu, "Em biết tôi thích em mà, nếu như không phải vì kế hoạch của chúng ta, làm sao tôi có thể kết hôn với Liễu Sương Sương?"
"Giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa, kể từ một khắc khi anh đào tim tôi ra."
Thấy sắc mặt Lãnh Triết Lăng thay đổi, tôi vội vàng giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Đừng nói là vì chúng ta.
Coi như là vì lợi ích của thi quỷ, anh cũng có khả năng kết hợp cùng Liễu Sương Sương."
"Em nói không sai, Hàng Thi đã phân phó để cho hai gia tộc lớn chúng tôi kết hợp, nhưng trong lòng tôi không phải nghĩ như vậy, tôi là muốn tương kế tựu kế.
Nếu em không tin tôi, vậy em giết tôi đi, vừa vặn có thể phá hỏng cái mà em gọi là kế hoạch thi quỷ."
Lãnh Triết Lăng cắn chặt răng, thoạt nhìn là vì tôi không tin anh ta nên anh ta mới khổ sở.
"Nếu anh thành khẩn như vậy, vậy anh nên thúc đẩy hôn lễ với Liễu Sương Sương trước đi, như vậy tôi sẽ tin tưởng anh."
"Em có nghĩ rằng tôi sẽ làm cho người khác nghi ngờ nếu mà bây giờ để tôi nói ra những điều này không?"
Lãnh Triết Lăng im lặng nhìn tôi, sắc mặt rất khó coi, tôi biết anh ta cũng có khó khăn của bản thân.
"Em muốn động thủ khi chúng tôi kết hôn?"
Tôi gật đầu, đó là cách tôi nghĩ khi trên đường đến đây.
Lãnh Triết Lăng và Liễu Sương Sương chính là quân cờ trọng yếu của bên kia, hơn nữa Liễu Sương Sương đã được coi là thành viên chủ chốt của tập đoàn Hàng Thi, đến lúc đó thi quỷ đến chúc mừng khẳng định là không ít đâu, cho nên chúng tôi có thể nhân cơ hội này dùng một lưới bắt hết bọn họ.
Nếu Thiên Ngạo bên kia có thể giữ chân được Hàng Thi, thì kế hoạch này hoàn toàn có khả thi.
Lãnh Triết Lăng không nói gì, cau mày suy nghĩ, qua khoảng hai phút sau sắc mặt của anh ta nghiêm túc nhìn tôi, "Tôi đồng ý với mọi người, chỉ là đến lúc đó an ninh tại hiện trường khẳng định rất nghiêm ngặt, các người không nên thông minh mà bị thông minh phản, nếu Liễu Sương Sương cảm thấy tôi có hai lòng, nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước."
"Nếu vậy, chỉ có cứng đối cứng, còn kéo dài đi xuống, không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ bị tổn thương đó."
"Được rồi, hôm nay trở về tôi sẽ cố gắng thuyết phục Liễu Sương Sương, em trở về chờ A Nô đưa tin tức cho em."
"Không chỉ như thế, anh còn phải suy nghĩ làm thế nào để diệt trừ Liễu Sương Sương, cái gọi là bắt giặt trước hết phải bắt vua, Liễu Sương Sương hiện tại cũng là thành viên cốt cán, cô ta vừa chết, người phía dưới nhất định sẽ loạn lên hết."
"Em bảo tôi giết cô ta?"
"Sao, anh luyến tiếc ư? Cô ta bây giờ đã không còn là cô bé thích đi theo phía sau anh nữa, cô ta giết người gây tội nghiệt, nhiều đến nỗi đếm không xuể, có chết cũng chưa hết tội!"
"Cái này cho phép tôi ngẫm lại."
"Còn có gì để suy nghĩ, coi như là anh tự mình giải thoát cho cô ta đi."
Nói xong, không cho Lãnh Triết Lăng có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, tôi mở cửa xe trực tiếp nhảy ra ngoài, bên ngoài vừa vặn là cầu vượt, sau khi nhảy ra ngoài tôi trực tiếp dùng tơ tằm quấn lấy tòa nhà ở phía đối diện, rồi nhảy lên nóc tòa nhà.
Từ tầm nhìn ở đây vừa vặn có thể nhìn thấy tòa nhà mang tính biểu tượng của Tập đoàn Hành Vũ, tòa nhà cách đó không xa chính là khách sạn Walls thuộc tập đoàn Hành Vũ, hôn lễ chắc được tổ chức ở đó, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, trước tiên đi điều tra địa hình một chút.
Khách sạn Walls so với khách sạn trước đây tôi và Triết Lăng kết hôn còn cao hơn một tầng, Liễu Sương Sương trước đó ở bên kia bị sỉ nhục, nhất định sẽ chọn nơi này.
Tôi đi qua tất cả các tầng, và khi tôi rời đi, tôi đã trộm một phần sơ đồ của khách sạn.
Sau khi trở về căn cứ, Trịnh Khải và Tần Hách đều khen tôi thông minh, tôi xua tay và trải sơ đồ mặt bằng lên bàn, "Mọi người đến xem đi, chúng ta bây giờ ít người, phòng ngừa đầu tiên chính là tự chui đầu vào lưới, trước tiên phân tích kế hoạch tác chiến, sau đó nghĩ ra một con đường rút lui an toàn."
"Mộng Mộng, cô dự định ra tay lúc bọn họ cử hành hôn lễ sao?"
Tần Hách lập tức nhìn ra.
Tôi gật đầu, nhưng anh ta nhíu mày lo lắng, "Nếu trong tiệc cưới biến mất một số lượng lớn người, chắc chắn sẽ làm dấy lên nghi ngờ."
"Chính là bởi vì là tiệc cưới mới không bị nghi ngờ đó, vì người say rượu có thể rời khỏi hiện trường là chuyện rất bình thường."
Trên đường trở về, tôi đã nghĩ về điều đó.
"Nếu Trần Kha ở đây thì tốt rồi, khẳng định có thể nghiên cứu ra một thứ, để thi quỷ sau khi uống cảm giác mình hơi say, chúng ta có thể nhân cơ hội này xuống tay."
Đặng Khải lại nhớ tới Trần Kha.
Lúc trước tuy rằng đã giải thích cho bọn họ Trần Kha là bởi vì cùng anh ba đi ra ngoài làm nhiệm vụ bị người của Hàng Thi ngộ sát, nhưng bọn họ dù sao cũng không biết Trần Kha làm chuyện xấu xa, nên vẫn còn thương tiếc cho cô ta.
"Điều này anh yên tâm, tôi sẽ tìm cách để giải quyết nó, bây giờ chúng ta hãy thảo luận làm thế nào để làm điều đó."
Trên thế giới này không chỉ có một tiến sĩ Trần, trong phòng thí nghiệm của Nhiếp Tranh có rất nhiều, lại nói, đã lâu rồi tôi không gặp Nhiếp Tranh, nhân cơ hội này đến Lâm Hải thăm anh ta, thuận tiện thăm cha mẹ tôi.
Nếu anh ta nghe được kế hoạch của chúng tôi, chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm!
Chỉ còn ba ngày nữa, nên không nên để chậm trễ, trong hôm nay tôi sẽ đi Lâm Hải, còn mang theo hai đứa nhỏ, Ngoan Mậu cũng chưa gặp ông bà ngoại.
Đây là lần đầu tiên Tề Quân đi xa nhà, nên nó để cửa xe hạ xuống nhìn ra thế giới bên ngoài, tầm mắt tò mò giống như nhìn không đủ.
"Đóng cửa sổ lại đi, em không lạnh hả!"
Ngoan Mậu run rẩy, bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, thêm Lâm Hải là bờ biển, càng gần đích đến, nhiệt độ cũng giảm dần.
"Không lạnh, em muốn xem, nhìn như thế này sẽ rõ!"
Tề Quân nói xong cởi quần áo trên người ra ném lên người Ngoan Mậu, Ngoan Mậu tức giận ném về cho nó, "Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, chờ mẹ làm xong việc, chúng ta đưa em đi Thái Lan, phong cảnh bên kia đẹp hơn nơi này trăm ngàn lần đó."
"Thái Lan ở đâu?"
"..."
Ngoan Mậu không muốn nói chuyện với nó nữa, dứt khoát quay đầu lại và ngủ, tôi nhìn hai đứa trẻ từ gương chiếu hậu, trái tim tràn ngập ấm áp, nếu Thiên Ngạo ở đây thì tốt rồi, không biết bây giờ anh ta ở thủ đô thế nào rồi, đi lâu như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại nào.
Vừa mới vào Lâm Hải đã thấy Nhiếp Tranh lái xe ra lối cao tốc chờ tôi, thấy xe của tôi đến, anh ta hạ cửa xe xuống chào hỏi tôi.
"Sao anh lại ở đây?"
Nhiếp Tranh mỉm cười, cái nụ gian gian ngàn năm không đổi, "Chúng ta tâm hữu linh tê (giống với tâm linh tương thông nghĩa là ở xa vẫn cảm nhận được sự vật nào đó), cho nên tôi biết em đang ở đây."
"Đừng có không đứng đắn nữa, lần này tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng!"
Tôi tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
"Em không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ đến tìm em, lâu như vậy mới đến, cho dù không đến thăm tôi cũng nên đến thăm cha mẹ em chứ."
Nhiếp Tranh lái xe song song với tôi, vừa nghe anh ta nhắc đến cha mẹ tôi, nụ cười trên khuôn mặt của tôi ngay lập tức đông cứng lại, thay vào đó là đầy sự áy náy, "Bọn họ vẫn khoẻ chứ?"
"Ha ha, chọc em thôi, cha mẹ vợ được anh chiếu cố, đương nhiên là rất tốt rồi."
"Anh đừng như thế nữa!"
Tôi vội vàng đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đằng sau tôi, "Mấy đứa nhỏ đều ở đây, anh làm chú thì nghiêm túc chút đi."
"Thật không có cách nào với em, chờ đến khi bọn nhỏ vắng mặt, chúng ta lại thân thiết nhỉ!"
Anh ta nói xong đạp ga và lái xe đi, tôi lắc đầu bất lực, người đàn ông này thực sự là luôn luôn làm cho tôi cảm thấy áp lực như núi đè.
"Mẹ ơi, người này thích mẹ ạ?"
Tề Quân mở to hai mắt.
"Đương nhiên rồi, người thích mẹ mình có rất nhiều, chỉ là trong lòng mẹ chỉ có một mình cha." Ngoan Mậu vốn là đang ngủ, bị Nhiếp Tranh làm tỉnh
Nghe vậy, Tề Quân mặt mày hớn hở, "Con cũng thích cha, mẹ đừng thích người đàn ông khác, ở cùng cha là tốt rồi."
"Cái gì mà cùng với không cùng, hai nhóc con, mau ngồi vững, sắp tới rồi!"
Có một đứa còn tốt, hai đứa thực sự là hao phí tinh thần.
Ngay cả khi đến bệnh viện, hai đứa trẻ vẫn không ngừng đấu võ mồm, đùa giỡn, trước đây rất nhiều người ở đây đã từng gặp qua tôi, nghe hai đứa gọi tôi là mẹ thì đều nhịn không được ngó qua, đặc biệt là Nhiếp Tranh, người không sợ lớn chuyện, lại chờ chúng tôi ở cổng, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình đi lên ôm lấy vai tôi, còn xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Mà đứa nhỏ Tề Quân này có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, lập tức dùng một chưởng đánh lên người Nhiếp Tranh, nếu như Nhiếp Tranh không phải là thi quỷ, thù khẳng định đã bị một chưởng này của nó đánh bay.
"Tề Quân! Không được động tay!"
"Mẹ ơi, mẹ là của cha, không cho phép ở bên người đàn ông này!"
Trời ơi, ở bên nhau ở chỗ nào…
Tôi vội vàng gỡ tay Nhiếp Tranh ra, "Thấy chưa, sau này anh ở bên tôi đừng làm thế, con tôi không cho phép đó."
Nhiếp Tranh bị ăn một chưởng thì sắc mặt đã có chút khó coi, lại nghe thấy Tề Quân gọi tôi là mẹ, thì nghi hoặc cau mày hỏi, "Đứa nhỏ này không phải là con của Trần Kha à, sao lại gọi em là mẹ?".