Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Đèn pin run rẩy chiếu trên hành lang lầu năm, cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói của Trương Khởi Linh lúc trước là có ý gì, lúc này không nhìn thấy gì cũng là một loại may mắn.
Tôi tắt đèn pin, để mình chìm hoàn toàn vào trong bóng tối, không nhìn thấy gì cũng không cần phải nghĩ. Khi thân thể đụng phải vật thể cứng ngắc tôi coi như đụng phải vách tường, cố gắng bỏ qua một đôi tay đang muốn tóm lấy tay tôi, cũng không quan tâm tới hàn khí đột nhiên ập tới bên cạnh.
Cước bộ chậm rãi nặng nề, trong bóng tối dày đặc tôi cảm thấy có thứ gì vẫn luôn đuổi theo ở phía sau. Hai mươi tư bậc thang mà giống như đi mãi vĩnh viễn không tới được điểm cuối, tôi không dám mở mắt ra, bên tai chỉ có tiếng bước chân của chính mình, chậm rãi vang lên rồi biến mất.
Đó là cảm giác gì ư? Là cảm giác cả thế giới mấy tỷ người giờ bỗng nhiên chỉ có một mình tôi, trong thế giới lặng im như chết này chỉ có tiếng hít thở, tiếng bước chân, tiếng tim đập của chính bản thân mình… Con đường dài vô tận khiến người ta tuyệt vọng, tôi cố sức nắm chặt bàn tay người bên cạnh nhưng thất bại.
Trống rỗng?
Trống ngực đập hụt một nhịp, tôi lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào tôi không còn cảm thấy được người kia bên cạnh nữa, tôi vội vã mở đèn pin lên, ánh sáng chói loà rất nhanh soi rõ khung cảnh trước mắt, trên nền tường xám trắng loang lổ là ký tự Ả Rập màu đỏ tươi “Một”
Lầu một?
Tôi nhìn số một trước mắt mà đầu như mê mang. Vì sao tôi lại ở lầu một? Trương Khởi Linh đâu rồi?
Đèn pin chớp nháy hai cái, tôi quay đầu lại, phái sau lưng tôi chính là cánh cửa kia. Tôi nhớ rõ cánh cửa sắt sơn xanh han rỉ nơi đó, bên cạnh là một phòng trực nhỏ hẹp đơn sơ, lúc tôi tới cửa phòng này đóng kín, nhưng bây giờ…
Tôi cố gắng không nhìn vào nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế của bản thân cứ thế nhìn qua, quả nhiên sau cánh cửa tối đen kia có một cái bóng, là bảo vệ khu nhà dường như đang đi tới đi lui.
Tôi không dám suy nghĩ thêm. Tôi không dám đảm bảo mình sẽ không nổi điên nên vì sợ hãi, sẽ không tự móc hai mắt mình, chọc thủng lỗ tai mình.
Cảm giác này là gì, chính là giống như mình tách biệt với toàn thế giới, bị mọi người từ bỏ, bị quên lãng!
Bóng tối đen đặc hoàn toàn bao phủ lấy tôi, vừa quỷ dị vừa nặng nề ép tôi tới mức không thở nổi. Tôi thậm chí không dám động đậy tay chân.
Đi!
Thế nhưng đi nơi nào?
Nơi nào mới an toàn?
Hai chân tôi như bị mọc rễ tại chỗ, tôi muốn rời khỏi nơi này nhưng ngay cả một bước cũng không nhấc nổi chân.
Tiếp tục hay là từ bỏ?
Ở lại chỗ này hay là đi lên?
Trương Khởi Linh không còn ở cạnh tôi, tôi thấy mình lại trở nên yếu ớt không có chút quyết đoán nào. Đến tột cùng khi nào thì chuyện này mới kết thúc? Anh hiện đang ở nơi nào? Anh cũng rời bỏ tôi sao?
Không, anh sẽ không bỏ rơi tôi.
Anh đã nói dù có chết cũng không rời bỏ tôi, thì làm sao anh bỏ lại tôi được chứ. Trên thế giới này, ngoại trừ tên điên này, làm gì có ai mê đắm tôi như anh ta.
—— Phải đi tìm anh ta! Bắt anh ta lại!
Ý niệm này như tiếng trống đánh ầm ầm vang vọng khắp các ngõ ngách trong đầu tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn cầu thang lên lầu hai, có phải Trương Khởi Linh đang tìm tôi trên đó. Từng bước từng bước tôi đi lên lầu hai tràn ngập lãnh khí, ngọn đèn leo lét bị bóng tối ăn mòn giống như có thể tuỳ thời tắt ngúm. chẳng biết từ lúc nào gió lạnh bắt đầu thổi tới, gió lạnh theo ống quần leo lên lưng, làm khô một tầng mồ hôi lạnh.