Âm Hôn

Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

Ngay thời điểm phòng tuyến kia sụp đổ Trương Khởi Linh liền vọt tới cạnh tôi. Tôi cảm thấy cả cơ thể mình được anh ôm trọn vào lồng ngực, tay anh ôm chặt tới mức hít thở không thông, nhưng lúc này tôi lại muốn được ôm như vậy, chỉ cần ở trong vòng tay của người đàn ông này tôi liền cảm thấy an toàn, không cần phải suy nghĩ gì cả, cũng chẳng cần bận tâm lo lắng điều gì. Khi bản thân biết mình đã an toàn thì bức tường phòng ngự trong lòng tôi bỗng chốc sụp đổ tất cả uất ức buồn tủi liền tranh nhau ùa ra.

Tôi đã giết người, trong thời khắc này ý niệm này càng trở nên rõ ràng, tôi không sợ hãi nhưng lại không thể khống chế bản thân mình không ngừng run rẩy.

“Loảng xoảng” đao trong tay phải bị một bàn tay nhẹ nhàng rút ra ném xuống đất. Trương Khởi Linh nắm chặt lấy bàn tay phải của tôi, môi anh không ngừng âu yếm hôn lên đó, nơi này vừa rồi còn cầm hung khí giết người vậy mà người này còn đang như ôm báu vật mà hôn xuống.

Môi của anh lướt tới đâu giống như ánh mặt trời ấm áp đi tới đó, tất cả tội ác đều như được tha thứ, tất cả tối tăm đều như được soi sáng.


Tôi cầm lấy tay anh giống như ôm lấy tia ánh sáng cùng ấm áp cuối cùng của thế giới này. Lúc trước anh giết những người uy hiếp tôi, giờ tới lượt tôi giết những kẻ uy hiếp tới anh. Tôi cuối cùng cũng trở nên giống anh, giống như những vì tinh tú vĩnh viễn không rời xa bầu trời hay ánh mặt trời cùng ấm áp vĩnh viễn không rời nhau. Trương Khởi Linh trở thành người duy nhất trên thế giới này khiến tôi không thể rời bỏ dù phải quay lưng lại với cả thế giới này.

Mỗi một lần lại một lần thảm thiết giống như một đao đem mổ phanh cơ thể tôi ra, khiến những sự việc từ nhiều năm trước càng thêm sáng tỏ, khiến những tình cảm chôn giấu trong lòng tôi được giải thoát ra.

Tôi không ngờ một thằng đàn ông gần ba mươi tuổi đầu như tôi cứ như vậy ôm Trương Khởi Linh mà khóc rống lên.

Hết thảy đã không kịp hối tiếc, hết thảy đã không kịp nói lời từ biệt, hết thảy cũng không kịp hiểu rõ ái tình…. Nước mắt hối hận, tôi ôm lấy thân thể lạnh băng của anh, tôi quỳ gối xuống cầu xin tha thứ.

Tôi cầm lấy bàn tay anh dùng giọng nói đứt quãng thì thầm từng câu xin lỗi.

Lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ, giá như anh còn sống thì tốt biết bao. Nếu như anh vẫn còn sống mà ở bên cạnh tôi thì tốt nhường nào.

Quỷ hồn vốn không có nước mắt, nhưng tôi biết anh cũng đang rất thương tâm, nghe xong những lời ân hận của tôi, anh đứng lên ánh mắt thoáng trở lên thê lương, cuối cùng chỉ thấy anh nhắm mắt lại lắc đầu.

“Tôi biết, tôi không nên trở về, tôi biết rất rõ tình cảnh của tôi hiện tại… chúng ta càng  không có khả năng…”

“Người sai là tôi. Thế nhưng… tôi sẽ không xin lỗi cũng sẽ không hối hận…” Trương Khởi Linh thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên trở nên bình tĩnh “Chuyện tôi muốn làm vẫn sẽ không thay đổi…”


Giọng của anh thoáng chút nghẹn ngào khàn khàn “Tôi chỉ có thể để lại cho em một vị trí trên gia phả…”

“Không có lễ đường sang trọng…”

“Cũng không thể tiếp tục bảo vệ em…”

“Lại càng không thể đi cùng em cả đời…”

“Mặc dù như vậy, nhưng… Ngô Tà, gả cho tôi, em có nguyện ý không?”

Câu nói cuối cùng anh rất nhẹ, nhẹ như là hạt bụi, giống như một đám mây nhẹ nhàng nở rộ ra. Kiên trì như anh, đây là lần thứ ba anh nói ba chữ này, không còn là một mệnh lệnh nữa, mà là một lời thỉnh cầu thành tâm dịu dàng.


Lần đầu tiên nghe từ miệng anh lời tâm tình chân thành như vậy khiến tôi có chút cứng người không biết phản ứng làm sao.

Bóng dáng người trước mắt càng thêm rõ ràng, không còn mờ ảo mông lung nữa. Ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, những tình cảm chân thành tha thiết như ánh lên nơi đáy mắt. Không che giấu, không màu mè nhưng lại khiến tôi không ngừng rung động.

Anh đang ở ngay trước mắt tôi, dịu dàng nhìn tôi.

Chính đôi mắt này. Chính con người này. Chính những cảm xúc này. Là điều bấy lâu tôi mong đợi.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, tất cả những phân vân  trong lòng tôi bỗng chốc đều tan thành mây khói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận