Ám Hương

"Trạch Lam..."

Giang Triết Hàn không ngừng lẩm bẩm tên cô, ánh mắt lãnh khốc phút chốc cũng trở nên thương tâm khôn xiết. Hắn điên đảo nhìn quanh, mất tự chủ đi khắp nơi tìm kiếm.

Ngay giây phút hắn vừa bước qua khỏi cua quẹo, thì Trạch Lam cũng vừa lên xe của Bách Thâm mà rời đi. Giang Triết Hàn không đủ bình tĩnh, khi chiếc xe ấy lướt ngang hắn, hắn chỉ kịp nghe thoáng qua mùi hương của cô phảng phất nhẹ trong không khí. Nhưng lại rất nhanh bị hoà vào đám khói, tan vào trong khoảng không rộng lớn.

Hắn quay người nhìn lại, chiếc xe kia đã đi mất dạng. Đột ngột không còn ngửi thấy mùi hương ấy, khiến tâm trí hắn như rơi vào hỗn loạn. Mắt hắn ướt lên, chất đầy hi vọng. Hàng lông mày dồn xuống sắc bén, giữa tâm trán hiện lên vài ba nếp gấp.

Hắn thở dồn dập, cảm tưởng nơi lồng ngực đang bị đè nặng bởi một thứ đau đớn vô hình. Hắn đảo mắt tìm xung quanh, lần nữa lại gọi: "Trạch Lam..."

Một tên thuộc hạ từ xa chạy đến, nhìn thấy sắc diện tồi tệ đó của Giang Triết Hàn, liền khẩn trương hỏi: "Tứ thiếu, ngài ổn chứ?"

"Tìm...tìm cô ấy cho tôi! Nhanh lên..." Giang Triết Hàn hổn hễn nói một cách ngắt quãng. Có lẽ cơn đau trong tim đang từng chút bức chết hắn, bào mòn hơi thở hắn đến mức sắp kiệt quệ.

Khi tên kia còn đang khó hiểu, Giang Triết Hàn lại gằn giọng như muốn quát lên: "Lục soát kỹ nơi này cho tôi, cô ấy chắc chắn...chắc chắn đang ở đâu đây!"

"Chắc chắn...em đang ở rất gần tôi!"

Tên thuộc hạ nhíu mày nhìn Giang Triết Hàn đang luôn miệng lẩm bẩm gì đó, cậu ta to gan hỏi: "Ý ngài...là Tứ thiếu phu nhân?"

"Phải! Tôi bảo chia ra lật tung nơi này cho tôi, có nghe rõ không?" Giang Triết Hàn nổi điên gầm lên, trên gương mặt tụ đầy đáng sợ.

Tên thuộc hạ không dám hỏi thêm, rất nhanh dẫn theo người mà chia nhau đến từng nhà dò hỏi, tìm kiếm. Sự yên tĩnh của thôn nhỏ bỗng chốc bị náo loạn, ai nấy trong thôn cũng đều hoang mang sợ hãi, không hiểu điều gì đang diễn ra.

Ngồi trong xe, nét mặt Trạch Lam có chút thất thần, mãi nhìn vào một góc mà cố nghĩ điều bất thường vừa vụt qua tầm mắt mình cách đây ít phút.

"Mình có thấy nhầm không? Sao tự dưng...có vẻ như vừa rồi đã trông thấy người rất giống..."

Trạch Lam thầm hỏi, bao nhiêu sự nghi hoặc trong lòng một lúc đều in hết lên trên mặt. Mười ngón tay siết chặt mảnh áo phía trước, thoáng kèm theo tia mắt run rẫy.

Nhìn qua gương, Bách Thâm mới lo lắng lên tiếng: "Tiểu Thất, em không sao chứ? Nhìn sắc mặt của em hình như không ổn cho lắm!"

"Không...không có gì!" Trạch Lam giật mình, vội ngẩng đầu đáp.

Cô thực sự đang không hình dung nổi rốt cuộc việc quái quỷ gì đang đã và đang sắp xảy ra với mình. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, tâm trí cô hệt như một chiếc lá nhỏ rơi trên mặt đất. Rồi vô tình bị một cơn gió lớn, cuốn nó bay lạc vào không trung cao vút.

Cô không thể bình thản như không có gì, lồng ngực cô bây giờ như đang dống lên hàng chục hồi trống đầy căng thẳng. Cảm thấy việc thở thôi cũng đã khó khăn...

Quay trở lại trường, bây giờ trời gần tối. Những ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày đang tắt rất nhanh. Bữa tiệc nhỏ của bọn trẻ cũng đến lúc kết thúc, nhưng xem ra số đông cô cậu vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra về.

Đám trẻ con vẫn vô tư đùa giỡn, không quan tâm đến thời gian đang trôi qua xung quanh mình. Chỗ thức ăn trên bàn đang từ từ được thu dọn, bàn ghế cũng được sắp xếp đâu vào đấy.

Tất cả mọi người trong thôn hôm nay rất vui, bởi vì lần quyên góp này không những mang đến hàng trăm bộ bàn ghế mới sắp được chuyển tới. Mà còn với số tiền hỗ trợ lên đến một triệu Nhân dân tệ, đó là con số lớn đến mức không tưởng. Đồng nghĩa, toàn bộ ngôi trường này sẽ được xây mới hoàn toàn. Bọn trẻ sắp tới sẽ có một môi trường học tập tốt hơn rất nhiều.

Trạch Lam tay bê một chiếc ghế gỗ, hơi to một chút nên trông động tác có phần cồng kềnh. Nhan Khúc vừa quay sang, nhìn thấy liền nhanh chân chạy đến phụ một tay.

"Cảm ơn!" Trạch Lam mỉm cười. Nhan Khúc không đáp, chỉ chú tâm giúp cô bê chiếc ghế xếp vào đúng vị trí.

Cả buổi sáng, Nhan Khúc hầu như không dám mở miệng nói chuyện với Trạch Lam quá mười câu. Chỉ đơn giản chào hỏi, chia sẻ một chút kinh nghiệm bản thân đã có trong lĩnh vực toán học. Thì còn lại, cậu chỉ im lặng mà lén nhìn cô.

Trong mắt Trạch Lam, ở giây phút đầu tiên nhìn thấy Nhan Khúc, không hiểu sao trong đầu lại tự thấy rất quen. Rõ ràng gương mặt điển trai kia không hề tồn tại trong quá khứ, nhưng ánh mắt của Nhan Khúc lại là điểm gợi nhớ nhiều nhất.

Đôi mắt Nhan Khúc mang nét đẹp buồn bã, thật tâm càng nhìn lâu một chút sẽ càng thấy trong đôi mắt ấy dường như đã bị chứa đầy những lần thương tổn. Nhan Khúc dáng dấp không quá cao, hình thể nam sinh hơi gầy với vóc người vừa phải. Mái tóc được uốn xoăn lọn nhỏ, để rối tự do tạo nên sự trẻ trung khoẻ khoắn.

Đặt chiếc ghế xuống, lúc này Nhan Khúc mới vô tình nhìn thấy vết sẹo trên ngón tay của Trạch Lam. Lập tức cậu ta nắm lấy tay cô, đưa lên mà hỏi: "Tay chị bị sao thế này?"

Trước hành động đột ngột này, Trạch Lam có hơi bất ngờ. Cô chớp chớp mắt, chỉ giả vờ nói: "Cái này...thực ra tôi cũng không nhớ nữa!"

Hàng lông mày nho nhã đột nhiên cau lại, Nhan Khúc ngước nhìn cô. Cậu ta bấy lâu có nghe chuyện của cô qua lời kể của Lý Dịch Đình. Phần nào hiểu được chút ít nhưng cũng còn một số việc đáng nghi.

Nét mặt hơi nghiêm trọng, Nhan Khúc hỏi: "Em có nghe chuyện của chị rồi. Chị thực sự không muốn tìm lại ký ức sao? Có khi..."

Bỗng nhiên ngón tay cậu lướt nhẹ qua vết sẹo kia, giọng nói như thể từ từ bị chìm xuống.

"Vết sẹo này cũng liên quan đến chuyện chị bị mất trí! Chị thật lòng không muốn biết sao?"

Câu hỏi cùng thái độ kỳ lạ của Nhan Khúc bất giác khiến Trạch Lam thấy rợn người. Cô quả thực cảm thấy sợ trước hành động khó hiểu này của cậu, liền rút tay về mà vội quay đi.

"Mỗi lần cố gắng nghĩ đến...đều rất đau đầu! Tốt nhất không nên cố gắng làm gì..."

"Như thế này không tốt sao?"

Trạch Lam quay mặt lại, nở nụ cười. Mà trong mắt Nhan Khúc, nụ cười này của cô lại trông dối trá vô cùng.

Rời khỏi phòng học, Trạch Lam cùng Nhan Khúc chậm rãi bước đi trên hành lang. Đi xuống ba bậc thang nhỏ, cả hai dự định đi về phía Bách Thâm và Lý Dịch Đình. Họ đang cùng các giáo viên khác nói vài lời với phía trường Bắc Kinh, dù gì buổi tiệc cũng hết, đến lúc phải rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng ai đang tiến đến gần, Bách Thâm mới mỉm cười trông về hướng đó. Nét mặt ấy vô tình lọt vào mắt Lý Dịch Đình, thêm lần nữa khiến cô buồn lòng.

"Thầy Bách thích chị đúng không?" Nhan Khúc hỏi.

Trạch Lam vốn dĩ biết rõ điều đấy là đúng,nhưng vẫn vờ né tránh: "Chỉ là đồng nghiệp!"

Nhan Khúc thoáng đưa mắt lén nhìn sang, cậu đi sau Trạch Lam một bước chân, vị trí này thích hợp để quan sát mà không sợ bị phát hiện. Phía trước, bóng dáng của cô vẽ nên một nét mảnh mai mềm mại, mái tóc đen xoã ngang vai, che đi một phần đôi vai thon gọn.

Hai mắt Nhan Khúc như bị lưu mờ, cậu nhất thời phải đưa tay lên dụi dụi vài lần để lấy lại điềm tĩnh. Bất ngờ, Hiểu Tình từ đâu xông ra, chạy ngang rồi té nhào trước mặt họ.

Trạch Lam hốt hoảng ngồi xuống đỡ lấy con bé, kéo con bé ngồi dậy, cô liên tục phủi sạch đất cát dính trên quần áo, lo lắng hỏi: "Không sao chứ em nhỏ! Có bị đau ở đâu không?"

Hiểu Tình không khóc cũng không kêu ca, mặt mũi vẫn hết sức bình thường mà nhe răng: "Tiểu Đậu không sao thưa cô!"

"Là em!!!" nhận ra là đứa bé nhận mẹ lúc sáng, Trạch Lam mới ngạc nhiên thốt lên. Cô đứng dậy, xoay Hiểu Tình một vòng rồi nói: "Quần áo lắm bẩn hết rồi Tiểu Đậu à! Mau, vào đây để cô lấy bộ đồ khác cho em mặc tạm."

Vừa nói xong, Trạch Lam đã nắm tay Hiểu Tình dẫn con bé đi đến phòng giáo viên. Cũng đúng lúc bọn người Tam Ngưu đi đến, không nhìn thấy con bé đâu liền hung dữ lên tiếng: "Tiểu Đậu đâu?"

Nhan Khúc đứng đó, không thèm nhìn mặt mà chỉ thuận tiện đáp: "Con bé bị ngã..."

"Cái gì!? Bị ngã..." Tam Ngưu khẩn trương như muốn hét lên. Đã được Giang Triết Hàn giao trọng trách trông chừng Hiểu Tình thật cẩn thận, nếu để hắn biết được chắc chắn sẽ bị mềm xương dưới đòn đánh của hắn.

Nhan Khúc nhíu mày khó chịu, cậu ta liếc nhìn đám người dữ tợn kia liền miễn cưỡng giải thích: "Nó không sao, đang được cô giáo đưa vào trong để thay đồ."

Rửa tay chân Hiểu Tình sạch sẽ, Trạch Lam mới lấy từ trong tủ cá nhân ra một cái áo thun rồi mặc vào cho con bé. Tuy áo không quá to, nhưng đối với đứa bé như Hiểu Tình thì chiếc áo lại vô tình biến thành một cái đầm dài hơn đầu gối.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hiểu Tình, Trạch Lam không nhịn được mà bật cười: "Tiểu Đậu, em mặc tạm cái đầm này trở về. Còn bộ đồ của em, cô để trong túi này, về nhà giặt sạch nhé. Sau này cẩn thận một chút, cũng may không bị trầy xước ở đâu cả!"

Hiểu Tình vui vẻ gật đầu, con bé nhìn người phụ nữ đang tỉ mỉ chỉnh lại quần áo mình, ngây ngô nói: "Cô ơi! Cô đi với Tiểu Đậu về gặp papa nhé!"

Trạch Lam nhìn vào gương mặt bụ bẫm, hai đôi má phấn trắng hồng hơi căng phồng ra như cái bánh bao nhỏ. Nhìn vào ánh mắt ngây thơ ấy của con bé, càng thấy thương vô cùng. Đường nét trên mặt có rất nhiều điểm tương đồng với Giang Triết Hàn, nhất là chiếc mũi cao thẳng kia, chỉ mới tí tuổi đầu đã lộ đường nét sắc bén rất rõ rệt.

Cô xoa xoa hai vai nhỏ nhắn của Hiểu Tình, ngậm ngùi từ chối: "Không được Tiểu Đậu à! Tiểu Đậu ngoan, bây giờ trời đã tối rồi. Mau trở ra ngoài, quay về với papa của em. Papa không gặp em cả ngày chắc đã rất nhớ rồi đấy!"

Mở cửa cho Hiểu Tình đi ra ngoài, Trạch Lam không đi theo nhưng không quên cởi áo khoác của mình khoác lên người con bé. Cô vẫy tay cười chào tạm biệt với con bé rồi một mình ngồi thẫn thờ sau cánh cửa.

Cô nhớ Hiểu Tình, thực sự nhớ con bé đến kiệt quệ. Nay đột nhiên gặp một đứa trẻ như Tiểu Đậu, thình lình càng nhân nỗi nhớ này lên gấp hàng vạn lần. Cô đau lòng nghĩ, Hiểu Tình của cô hiện giờ có lẽ cũng trạc như Tiểu Đậu kia. Vóc người chắc cũng nhỏ nhắn như vậy, gương mặt chắc chắn cũng hội tụ nhiều điểm xinh đẹp đáng yêu...

Ôm lấy mặt, Trạch Lam cắn môi bật khóc. Trong tim hệt như bị vỡ ra thành trăm mảnh vụn, đau nhói vô cùng.

"Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"" Tam Ngưu chạy đến hỏi Hiểu Tình, chậm rãi nhìn quanh người con bé để xem xét.

Hiểu Tình lắc lắc đầu, khi thấy con bé trên người mặc bộ đồ có hơi kì quặc, Tam Ngưu mới thắc mắc: "Tiểu thư, sao lại ăn mặc thế này?"

Chỉ vào cái túi nhỏ trong tay, Hiểu Tình nói: "Đồ của con ở đây, còn đồ này là của một cô giáo tốt bụng đã thay cho con. Đồ của con bị bẩn cả rồi!"

"Được rồi, được rồi! Trời cũng đã tối, mau lên, tôi đưa tiểu thư về khách sạn!" nói rồi Tam Ngưu nắm lấy tay Hiểu Tình, dẫn con bé ra xe.

Bên trong, vì thình lình nghe có tiếng người truyền vào nên Trạch Lam lập tức lau khô nước mắt. Mất thêm một lúc sau, cô mới giả vờ bình thản mà bước khỏi phòng. Lúc này, xe của Hiểu Tình cũng vừa hay rời đi, chỉ để lại vài âm thanh xa xa truyền đến.

"Tiểu Thất, em..." Bách Thâm nghiêng đầu, quan sát Trạch Lam thật kĩ. Anh nhận ra, hai mắt cô vẫn còn đỏ hoe, có vẻ như vừa khóc một trận rất dữ dội.

Trạch Lam mỉm cười: "Sao thế? Có việc gì muốn hỏi em à?"

In vào mắt Bách Thâm, nụ cười cùng nét mặt thản nhiên của cô thoáng làm câu hỏi trong lòng anh dừng lại. Anh cười đáp lại cô, chỉ lắc đầu nói: "Không có gì!"

Trạch Lam vốn dĩ đang muốn né tránh, nên càng muốn nói sang chuyện khác. Lát nữa sau khi rời khỏi trường, cô sẽ ghé ngang mấy hàng rau củ, thịt cá để mua một số thứ. Tối nay sẽ vào bếp nấu một bữa thật ngon để đãi Lý Dịch Đình và Nhan Khúc.

Ngày hôm nay có quá nhiều tâm tư bị xáo trộn, đêm nay với cô...có lẽ sẽ là một đêm thật dài.

Mất hàng giờ cho người đi dò hỏi từng nhà, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ thu về kết quả không mong muốn. Suy tâm lại càng suy tâm, Giang Triết Hàn mệt mỏi ngồi thẫn thờ trong phòng. Gương mặt như kẻ mất hồn nhìn ra cửa sổ, tia mắt cô độc hằn lên đau thương vô độ.

Hắn tự hỏi: "Có phải em đang trừng phạt tôi không Trạch Lam? Rõ ràng tôi đã nhận ra em ở đâu đó quanh tôi. Nhưng tại sao...tại sao tôi vẫn không thể tìm được em kia chứ? Tôi tìm em, tôi đợi em đã gần bảy năm rồi! Tôi cảm giác như gần bảy năm qua, nơi tôi sống chẳng khác gì địa ngục. Thực tế là...kể từ khi em rời xa tôi, thế giới của tôi...đã đổ nát cả rồi!"

Nốc cạn ly rượu, Giang Triết Hàn đau đớn che mắt mà bật ra tiếng cười hoang dại. Âm thanh nghe qua vừa đáng sợ, lại vừa chua xót. Hắn cười, cười cho chính sự thất bại của bản thân mình. Cao ngạo bấy lâu thì đã sao, suy cho cùng cũng có lúc tâm can trở thành hoang phế.

Rời khỏi phòng, Giang Triết Hàn đi dọc trên dãy hành lang rộng lớn. Ánh đèn vàng bên trên phủ xuống toàn bộ không gian một màu tĩnh lặng trầm ấm. Tường được chạm nổi hoa văn cổ điển, ở mỗi góc cột đặt một bức tượng nghệ thuật được điêu khắc hết sức tỉ mỉ. Cách nhau một khoảng đều đặn lại có treo các bức tranh từ những danh hoạ nổi tiếng. Xuyên suốt các dãy hành lang ở đây đều đuoc lót thảm đỏ, có thêu chỉ vàng sang trọng. Toàn bộ không gian toát lên sự tráng lệ, xứng danh là khách sạn bậc nhất. Và đây, cũng là khách sạn thuộc quyền sở hữu của Giang thị.

Khép cửa phòng, Chu Mẫn Bình vừa quay đi liền hơi giật mình khi chạm mặt Giang Triết Hàn. Bà cúi đầu, như thường lệ gọi lấy hắn một tiếng "Tứ thiếu".

Giang Triết Hàn vẫn mặt mũi lạnh lùng, không nói gì, chỉ chầm chậm bước đến gần hơn. Nhưng đột ngột, khi Chu Mẫn Bình lướt qua người hắn, hắn mới sững sốt mà cất giọng ra lệnh.

"Đứng lại!"

Chu Mẫn Bình nghe răm rắp, không dám nhúc nhích bước thêm bước nào. Bà xoay người cúi mặt, nhỏ giọng hỏi: "Tứ thiếu, ngài gọi tôi."

Trong vài phút đầu tiên, bà chẳng nghe Giang Triết Hàn nói bất cứ điều gì. Hắn chỉ đứng trước mặt bà, như một kẻ bất động.

"Tứ thiếu..." Chu Mẫn Bình liều lĩnh gọi hắn. Thình lình hắn giật phăng hai cái áo mà bà đang giữ trong tay, run run siết chặt.

"Thứ này...ở đâu mà có?" hắn hỏi, cả giọng nói phút chốc đều trầm đến mức khó nghe.

Chu Mẫn Bình nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ này, như thể hắn đang chuẩn bị phát điên muốn giết người. Liền run rẫy mà vội nói: "Cái áo này là của tiểu thư thưa ngài. Lúc nãy ở trường, tiểu thư sơ ý làm bẩn áo. Cho nên đã mượn tạm áo của một nữ giáo viên để mặc..."

"Hiểu Tình!!!" Giang Triết Hàn căng mắt nhìn trừng trừng vào thứ hắn đang siết đến nhăn nhúm. Trong đôi nhãn khí lãnh đạm như bị phủ đầy hoang mang. Chiếc áo mà hắn đang cầm, lại cho ra thứ mùi hương bất diệt. Ngay lập tức, hắn tiến thẳng vào phòng Hiểu Tình. Con bé vừa trông thấy hắn, chỉ kịp kêu "Papa" thì đã bị hắn nắm lấy hai vai mà gấp gáp hỏi: "Tình Tình, nói cho ta biết. Thứ này là của ai đưa cho con?"

Hiểu Tình ngu ngơ nhìn hai chiếc áo được Giang Triết Hàn đưa ra trước mặt, nhỏ xíu đáp: "Là của một cô giáo tốt bụng đã cho Tình Tình mượn. Thím Chu tính mang đi giặt sạch để trả lại ạ!"

"Papa! Cô giáo đó vừa đẹp lại vừa tốt, hơn nữa..." Hiểu Tình lại nói, nhắc đến người này dường như khiến con bé rất thích thú. Ngón tay bé xíu đưa đưa ra trước, chu môi muốn nói tiếp nhưng ngập ngừng không dám. Vì gương mặt của Giang Triết Hàn bây giờ, đang doạ con bé sợ muốn chết khiếp.

"Hơn nữa thế nào? Nói đi!" Giang Triết Hàn trầm giọng. Nhận ra sự sợ hãi trong mắt Hiểu Tình, nét mặt hắn liền rất nhanh dịu đi.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Tình Tình ngoan! Nói cho ta biết, cô giáo tốt bụng nào đã đối xử chu đáo với con như vậy? Để ta còn đích thân gặp mặt để nói một lời cảm ơn."

Nghe qua thấy rất có lý, Giang Triết Hàn đã dạy Hiểu Tình nhận ơn phải báo đáp. Cô giáo ấy đối đãi tốt với mình như vậy, lẽ nào một câu cảm ơn đàng hoàng cũng không có!

Nhưng lý do mà Hiểu Tình ấp úng mãi không dám nói, là vì sợ sau khi nói ra điều tiếp theo sẽ khiến Giang Triết Hàn đùng đùng nổi giận.

Thấy Hiểu Tình có vẻ vẫn còn đắn đo, Giang Triết Hàn dịu dàng vuốt tóc, rồi áp tay vào mặt con bé mà hạ giọng: "Tình Tình ngoan! Cứ nói cho ta nghe."

Hiểu Tình hơi cúi mặt, e dè ngước mắt nhìn hắn: "Tình Tình nói ra, papa sẽ không mắng Tình Tình chứ?"

"Nhất định!"

Ngập ngừng thêm vài giây, Hiểu Tình mới mím môi rồi nói: "Cô giáo tốt bụng...rất giống mẹ!"

"Cái...cái gì!?" cổ họng Giang Triết Hàn như thể bị đông cứng. Giọng nói hắn khàn đục, ngắt quãng, hoài nghi hỏi lại: "Tình Tình, cô giáo đó của con...tên là gì?"

Hiểu Tình suy nghĩ, nhớ ra liền nhanh nhẹn nói: "Tình Tình nghe mọi người gọi cô ấy là Tiểu Thất!"

Giang Triết Hàn rời khỏi phòng Hiểu Tình, trên tay vẫn còn siết chặt hai chiếc áo. Trong tâm trí hắn hiện giờ dường như đã bị xáo rỗng, nhận thức nhất thời khó mà hình dung được mọi chuyện.

Đến khi hắn còn không thể giữ được bình tĩnh, mới vội vàng gục vào tường mà  bật cười. Trong mắt hắn, ngấn lên vài vệt nước nhỏ. Chìm sâu dưới đáy mắt điên dại, là sự vui mừng bất tận đang dần dần cuộn trào như sóng biển.

Hắn nhìn vào chiếc áo trong tay, run giọng khẽ nói: "Tôi biết đó là em, chính là em! Trạch Lam...đợi em gần bảy năm, tìm em cũng chừng ấy năm. Tôi đến cuối cùng...cũng đã tìm được rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui