Ám Hương


Trước mắt Giang Triết Hàn, Xảo Nhi càng lúc càng gần.

Dường như không để tâm đến lời hắn nói, Xảo Nhi cứ liên tục ra hiệu hỏi hắn làm sao lại như vậy.

Giang Triết Hàn không gắng gượng được nữa, hắn quỳ gục dưới sàn, mồ hôi ướt đẫm cả người.

Xảo Nhi ngồi xuống trước mặt hắn, còn đưa tay chạm lên mặt hắn, khiến hắn nổi điên, mất hết lý trí tóm chặt cổ cô.
Xảo Nhi căn bản không nói được, có muốn kêu lên lại càng không.

Thể lực Giang Triết Hàn lúc này rất mạnh, một tay đã dễ dàng quật ngã Xảo Nhi, ghì chặt dưới người hắn.

Xảo Nhi hoảng hốt một phen, hai mắt căng ra nhưng không hẳn là quá kinh hãi.

Dường như Xảo Nhi còn đang đợi, phải đến lúc mới điên cuồng giẫy đạp.

Cô nhìn Giang Triết Hàn, tròng mắt hắn đỏ ngầu, giăng đầy tia máu.

Hắn hoàn toàn không nhận thức được bản thân đang làm gì, mạnh tay xé rách quần áo Xảo Nhi.
Ngay lúc ấy, Xảo Nhi mới bắt đầu kháng cự.

Trong giây lát Giang Triết Hàn để vụt Xảo Nhi khỏi tay, cô muốn chạy nhưng bị hắn nắm tóc kéo lại.

Xảo Nhi đưa tay, kéo đổ cả chiếc kệ gỗ bên cạnh.

Âm thanh ồn ào truyền ra bên ngoài, Tam Ngưu nghe thấy động tĩnh bất thường liền mở cửa đi vào.

Lập tức, hắn sững sốt khi thấy cảnh tượng đang diễn ra.
Tam Ngưu lao đến kéo lấy Giang Triết Hàn, luôn miệng gọi to “Tứ thiếu” nhưng hắn không nghe, khư khư giữ chặt Xảo Nhi.

Tam Ngưu gọi đàn em vào, tận bốn người mới có thể tạm thời khống chế được Giang Triết Hàn.

Xảo Nhi lúc này được một tên cởi áo vest che chắn, nấp vào một góc.

Còn Giang Triết Hàn bị nhóm người của Tam Ngưu kiềm chặt dưới sàn, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Chết tiệt! Mau lên, gọi cho cậu Tôn!”

“Cái gì? Tứ thiếu bị phát dược!” Giọng Tôn Nghị cao tận mấy phần, từ trong điện thoại, anh có thể nghe được cả tiếng gào thét đầy đau đớn của Giang Triết Hàn liên tục truyền đến.

Anh không hỏi thêm bất cứ câu nào, lập tức cúp máy, mang theo kháng thể chạy xuống đại sảnh.
Tố Dĩ Dĩ vừa hay vào đến cửa lớn thì gặp Tôn Nghị đang chạy xuống.

Nhìn gương mặt ngập tràn khẩn trương của anh, cô lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôn Nghị rất nhanh nói: “Triết Hàn phát dược ở chỗ của Xảo Nhi.

Tố Dĩ Dĩ, nhờ cô gọi cho Trạch Lam, báo cho ấy biết giúp tôi.”, sau đó gấp gáp lái xe rời khỏi.
Nghe xong lời của Tôn Nghị, cả người Tố Dĩ Dĩ run lên không ngừng.

Dường như cô có dự cảm không may, lo đến suýt khóc.

Tay cô run rẫy cầm điện thoại, bấm vào số máy của Trạch Lam.
Ở phía học viện, Trạch Lam còn đang trong buổi họp với hiệu trưởng thì nghe điện thoại trong túi xách rung liên tục.

Vốn dĩ trong lúc họp cô không tiện nghe máy, nhưng hình như đây đã là cuộc gọi thứ năm rồi, nếu không phải có việc gấp, chắc chắn sẽ không gọi nhiều đến vậy.

Trạch Lam ngồi xoay mặt ra hướng khác, lén đưa điện thoại lên tai.

Còn chưa kịp hỏi, giọng Tố Dĩ Dĩ bên kia đã sợ hãi vang lên.
“Trạch Lam, cậu mau về đây đi! Xảo Nhi có chuyện rồi, Giang Triết Hàn..anh ta bị phát dược..”
Chỉ nghe đến đây, Trạch Lam cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Hàng mi khẽ run lên, cả gương mặt ngập tràn hỗn loạn, di động trên tay cũng vô thức rơi xuống.

Hiệu trưởng thấy cô kì lạ, cho nên mới hỏi: “Cô Lưu, cô không sao chứ?”
“Hiệu trưởng…” Trạch Lam nói, giọng run đến mức không giữ được: “Tôi có việc gấp…thứ lỗi cho tôi! Tôi xin phép…”
Hiệu trưởng Triết chỉ kịp gọi “cô Lưu” hai lần, sau đó thì không thấy Trạch Lam đâu nữa.

Cô chạy đi rất nhanh trên hành lang, nước mắt ngắn dài chảy đầy trên má.

Miệng lẩm bẩm hai từ “Phù Dung” như mất trí.

Sau khi đến nơi, Tôn Nghị đã tức tốc tiêm kháng thể cho Giang Triết Hàn.

Hiện giờ đã trôi qua mười phút, hắn đã được đưa về dinh thự nghỉ ngơi.

Tôn Nghị ở trong phòng, đứng nhìn hắn hồi lâu mới nhíu mày: “Chuyện này làm sao có thể…Rõ ràng trước đó ba ngày tôi vừa tiêm kháng thể cho anh ta rồi kia mà.

Tại sao hôm nay lại vô cớ phát dược, còn trùng hợp có Xảo Nhi bên cạnh kia chứ!”
“Chết tiệt!” Mắng một tiếng, Tôn Nghị bất lực ngồi phịch xuống sofa, ôm đầu thở dài một hơi.

Anh biết, chuyện lần này ít nhiều sẽ lại ảnh hưởng đến Giang Triết Hàn và Trạch Lam.

Là một người chị, liệu Trạch Lam có chịu được khi thấy em gái mình bị chính người đàn ông của mình làm hại hay không?
Tuy rằng Giang Triết Hàn không hề cố ý, nhưng việc này thực sự rất khó để chấp nhận.
Lần phát dược này cực kì mạnh, khi Tôn Nghị đến nơi thì Giang Triết Hàn gần như đã bị hành hạ đến kiệt sức.

Anh tiêm cho hắn một mũi kháng thể, hắn đã lập tức ngất đi.

Chuyện phát dược ngắn như vậy chưa từng xảy ra, lại còn mạnh một cách kì lạ khiến Tôn Nghị có chút nghi ngờ.

Liệu Giang Triết Hàn phát dược là sự cố ngẫu nhiên hay còn có lí do nào khác?
“Xảo Nhi thế nào rồi?” Tôn Nghị hỏi.
Tam Ngưu đáp: “Anh đừng lo! Cô ấy không sao, chỉ là tinh thần có hơi hoảng loạn.

Hiện giờ đang ở cùng Tố Dĩ Dĩ!”

Xảo Nhi ngồi co người trong góc tường, cả người cứ liên tục run lên khiến Tố Dĩ Dĩ sốt ruột: “Xảo Nhi, mọi chuyện ổn cả rồi! Đừng sợ, có chị ở đây.”
Mặc cho Tố Dĩ Dĩ có dùng đủ mọi cách, Xảo Nhi từ đầu vẫn không hề ngẩng mặt lên.

Nghĩ đến tình trạng cách đây không lâu của Xảo Nhi, Tố Dĩ Dĩ không ngăn được phiền lòng thở dài.

Xảo Nhi được đưa về đây với tình trạng bất ổn, quần áo trên người rách rưới, trên cổ và tay in đầy vết bầm.

Kể từ lúc ấy đến giờ, Xảo Nhi chỉ ngồi trốn trong góc tường mà khóc.
Nhìn Xảo Nhi thế này, Tố Dĩ Dĩ cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.

Không máu mủ ruột rà như cô còn thấy đau lòng, vậy thì người làm chị như Trạch Lam sẽ đau lòng đến mức nào đây.

Cô thực sự không dám nghĩ, hai chị em Trạch Lam đã trải qua quá nhiều sóng gió rồi, cứ ngỡ sẽ êm ấm, ai ngờ lại một lần nữa bị cuốn vào trong bão lớn.
Ở dưới sân lớn, Trạch Lam vừa về đến đã vội vã lao thẳng lên phòng.

Tố Dĩ Dĩ nghe tiếng cửa phòng đột ngột mở toang cũng hơi giật mình nhìn lại, đã thấy Trạch Lam xuất hiện với đôi mắt đỏ tấy.
“Phù Dung..” Trạch Lam khẽ gọi, tâm trí loạn đến mức không nhớ bản thân phải gọi thế nào mới đúng.

Cô đi đến phía Xảo Nhi, bước chân run rẫy tựa như không có sức.
Tố Dĩ Dĩ muốn tiến lại đỡ lấy Trạch Lam, chợt nhớ ra mình còn đang ngồi trên xe lăn, đành bất lực gọi hai tiếng “Trạch Lam.”
Nhung trong mắt Trạch Lam lúc này chỉ có sự hiện diện của Xảo Nhi, thân thể ốm yếu nhỏ bé ấy đang run cầm cập, hoảng loạn đến đáng thương.

Cô ngồi gục xuống bên cạnh, đưa tay ôm Xảo Nhi vào lòng, âm thanh uất nghẹn không nhịn được, bắt đầu trào ra khỏi cổ họng.

Bách Thâm về nhà cũng đã hơn mười giờ tối, Lý Dịch Đình cũng không hỏi vì sao anh lại về muộn.

Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, về đến nhà cũng không hỏi đến cô mà đã đi vào phòng tắm.
Ngồi trên giường, Lý Dịch Đình suy nghĩ rất lâu, do dự không biết có nên nói với Bách Thâm điều mà cô sắp nói hay không.

Tay vô thức đan chặt nhau, bên tai đều đặn truyền tới tiếng nước chảy.

Ít lâu sau Bách Thâm trở ra, trên người anh lúc này mặc một chiếc áo thun tráng ngắn tay cùng quần phông dài màu xám nhạt.

Tóc anh vẫn còn ướt, vài sợi rối nhau rủ ra trước trán.

Anh không nhìn Lý Dịch Đình, đi đến ngồi xuống giường, giọng nhàn nhạt: “Đã nói em không cần đợi anh, cứ đi nghỉ trước kia mà!”
Lý Dịch Đình thấy Bách Thâm muốn ngã lưng, liền kéo anh lại: “Không sấy khô tóc rồi ngủ, anh sẽ cảm lạnh đấy!”
“Không cần! Hôm nay anh mệt rồi, muốn nghỉ sớm.” Bách Thâm lạnh nhạt đáp.

Lý Dịch Đình mặc kệ, một mực kéo lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Để em sấy tóc cho anh, nhanh thôi!”
Bách Thâm thấy Lý Dịch Đình kiên quyết như vây, cũng ngồi dậy cho cô giúp anh sấy tóc.

Bàn tay Lý Dịch Đình khá nhỏ, từng ngón thon dài luồn vào mái tóc ẩm ướt của Bách Thâm.

Âm thanh phát ra từ chiếc máy sấy vang lên, không gian trong phòng cũng đỡ yên tĩnh phần nào.

Lý Dịch Đình nói: “Anh biết chuyện Tiểu Thất chuyển công tác về Bắc Kinh rồi chứ?”
Ngồi ở trước Lý Dịch Đình, cho nên Bách Thâm không ngại giấu đi biểu cảm trên mặt, đáy mắt rõ ràng đã dao động.

Vờ hỏi ngắn gọn: “Vậy sao! Em vẫn còn liên lạc với cô ấy à?”
“Còn!” Lý Dịch Đình đáp, cánh môi hơi mím lại, đầy mâu thuẫn.

“Tuần trước em có nhắn tin cho Tiểu Thất, cô ấy mới nói cho em biết.

Cũng may, cô ấy không trách chúng ta về việc đám cưới mà không thông báo.”
Nhắc đến việc này, ánh mắt Bách Thâm tối lại, anh đột nhiên giữ lấy bàn tay đang lướt trên tóc mình, giọng nói lãnh đạm: “Được rồi! Cũng không còn sớm nữa, ngủ thôi!”
Bách Thâm nói xong liền nằm xuống, quay lưng về phía Lý Dịch Đình.

Cô thấy anh nhắm mắt, trên mặt cô lúc này mới thực sự lộ ra biểu cảm.

Vừa rồi cô cố ý nhắc đến cái tên Tiểu Thất, mục đích chỉ muốn nhìn xem thái độ của Bách Thâm ra sao.

Tuy là không nhìn thấy mặt anh lúc đó, nhưng chỉ cần nghe qua ngữ khí cũng đủ biết, anh rõ ràng vẫn còn để tâm đến người này rất nhiều.

Bộ dạng say khướt của anh vì Tiểu Thất cô vẫn không tài nào quên được.

Anh đau khổ vì cô ấy như vậy, còn cô thì không vì anh mà cam chịu dày vò hay sao.
Lý Dịch Đình cất máy sấy vào tủ, sau đó chậm rãi nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Bàn tay giấu dưới chăn âm thầm siết lấy khoảng áo ngủ trước bụng, chỉ cảm thấy trái tim tựa hồ như bị vỡ thành trăm mảnh vụn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui