Ám Hương


Ngồi trong phòng đợi khoảng gần mười phút, Châu Ân mới quay trở lại.

Châu Ân không vào trong, chỉ đứng bên ngoài nói.
“Ông Giang, thật xin lỗi nhưng tôi không thể liên lạc được vơid người nhà của ông!”
Ánh mắt Giang Triết Hàn căng lên, giữa trán hằn lại vài ba nếp gấp khẩn trương.

Đúng lúc này tivi bên ngoài khu vực làm việc của cảnh sát phát tin tức.

Trên màn hình đang đưa tin về vụ va chạm liên hoàn vừa xảy ra trên đại lộ cách đây không lâu.

Nữ phóng viên cho biết có tổng cộng ba chiếc ô tô va vào nhau, một chiếc bị ép ở giữa hư hỏng khá nặng.

Người bên trong đã được đưa đi cấp cứu ngay sau đó.
Màn hình chuyển qua góc quay khác, họ quay cận cảnh hơn vào ba chiếc xe đang nằm ngổn ngang giữa đường.

Lúc đó, Giang Triết Hàn mới bàng hoàng nhận ra chiếc bị hư hỏng nặng nhất chính là xe của hắn.
“Không thể nào!”
Tinh thần Giang Triết Hàn gần như rơi vào khủng hoảng, vô thức gọi tên Trạch Lam không ngừng.

Nhìn vào tình trạng hư hỏng của chiếc xe, hắn thực sự không biết Trạch Lam có bị tổn thương nặng nề gì hay không.

Tay hắn siết chặt lên thanh sắt cửa sổ đến mức run lên.

Ngay lúc hắn còn chưa nghĩ được cách, bên ngoài đã có hai viên cảnh sát đi đến.
Hồ Vĩ Thông bước vào, nói: “Giang Triết Hàn, mời anh theo chúng tôi để lấy lời khai.”

“Trạch Lam, tỉnh dậy đi!”
Bên tai dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lam chậm rãi mở mắt ra đã thấy Giang Triết Hàn ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
“Em không sao chứ?”
“Triết Hàn!”
Trạch Lam ngồi dậy, vội nắm chặt cánh tay hắn, giọng run lên: “Anh về rồi sao?”
Giang Triết Hàn vuốt tóc cô, mỉm cười nói: “Em làm sao vậy? Anh vẫn ở đây với em kia mà!”
“Nhưng mà…”
Giọng Trạch Lam nghẹn lại, vì kích động mà thở gấp: “Trước đó em đọc được tin anh bị cảnh sát bắt ở sân bay!”
Trạch Lam vừa dứt lời, đột nhiên cửa phòng bật tung ra.

Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát bước vào, một người trung niên đứng đầu nghiêm trọng cất giọng.
“Giang Triết Hàn, bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ anh vì tội tàng trữ và vận chuyển chất cấm!”
Ông ta vừa nói xong đã có hai viên cảnh sát xông đến tóm lấy vai và tay của Giang Triết Hàn, cưỡng chế còng lấy hai tay hắn rồi kéo hắn đi ngay trước mặt Trạch Lam.
“Triết Hàn! Triết Hàn!”
Trạch Lam hoảng loạn kêu khóc, vài giây sau lại lần nữa sựt tỉnh.

Mí mắt cô run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, nằm dưới sàn thở mạnh.
Lúc này, Trạch Lam mới biết mình vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ rất khủng khiếp.

Cô nhắm mắt lại thở sâu vài lần, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng liền mở trừng hai mắt nhìn quanh.
Trước mặt cô là một không gian khá tối và kín, vách tường bị ố vàng và bong tróc rất nhiều, mùi ẩm mốc từ dưới sàn nhà bốc lên khiến cô khó chịu vô cùng, khẽ nhíu mày cựa quậy một cái lại nhận ra hai tay hai chân bị trói chặt mới khiến cô hoảng loạn, chợt nhớ lại vài việc vừa xảy ra, Trạch Lam cố gắng nhìn quanh, trong đầu không ngừng gọi: “Tố Dĩ Dĩ!
Nhưng rõ ràng trong căn phòng này chỉ có một mình cô, ngoài tiếng thở dốc của cô ra thì chỉ còn vài ba tiếng côn trùng đâu đó vây quanh.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Trạch Lam nín thở khi nghe tiếng bước chân của ai đó càng lúc càng gần.
Đến khi tiếng giày dừng lại ngay phía sau lưng cô, mồ hôi trên trán cũng nhỏ xuống không ngừng.

Môi cô run lên, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể mấp máy không thành tiếng.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người khắp nơi đều tê cứng như đá, chỉ có mười ngón tay khẽ cử động được một chút.
Một bàn tay từ phía sau đưa tới trước sờ lên mặt Trạch Lam khiến cô kinh hoảng trợn mắt, cổ họng phát ra vài âm thanh vô nghĩa đầy bất lực.

Sau đó bàn tay ấy nắm chặt lên cằm Trạch Lam, xoay mặt cô qua.
“Lâu rồi không gặp.

Cô còn nhớ tôi chứ, quý cô hoàn hảo?”
Giọng nói trầm thấp lọt đến tai Trạch Lam, lại mang theo sự giếu cợt đầy cay nghiệt làm toàn thân cô run lên bần bật, theo phản xạ cố lắc đầu né tránh nhưng liền bị siết chặt hơn.
Năm ngón tay bóp lấy mặt Trạch Lam mạnh đến mức khiến hai bên mặt cô đỏ tấy.

Giang Cẩn Quỳ ngồi ngay bên cạnh, thích thú bật cười.
“Vẫn là cô với cái cách phản kháng đầy vô dụng ấy làm tôi rất thích! Thực sự là thích đến phát điên đấy!”
Giang Cẩn Quỳ đưa tay vén gọn mái tóc rũ rượi của Trạch Lam, sau đó chậm rãi hạ thấp người xuống, vùi mặt vào cổ cô hít nhẹ một hơi.
Mùi hương trên da thịt Trạch Lam vẫn giống hệt như xưa, khiến Giang Cẩn Quỳ hài lòng đặt môi hôn một cái, sau đó lại bất ngờ dùng răng cắn mạnh.

Cả người Trạch Lam lập tức run lên, nhưng lại bất lực không thể phản kháng, hai mắt căng ra, nước mắt lăn dài trên mặt.
“Nếu như để Giang Triết Hàn nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
Giang Cẩn Quỳ khẽ nói, hơi thở nóng rực đầy ác ý phả vào tai khiến Trạch Lam kinh tởm vô cùng.

Cô thực sự rất muốn mở miệng mắng một trận, nhưng tất cả những gì cô có thể làm chỉ là cắn chặt răng đến mức toàn bộ xương hàm xung quanh đều đau nhức.

Trên trán loang ra mồ hôi lớn nhỏ chảy dọc theo mang tai, khiến tóc bết dính vào mặt trông khổ sở vô cùng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trạch Lam, Giang Cẩn Quỳ càng đắc ý, nụ cười tàn nhẫn càng đậm hơn.

Ngón tay lướt qua dấu răng vừa lưu lại trên cổ cô rồi chậm rãi trượt xuống cổ áo, cởi bỏ một chiếc khuy đầu tiên.
Trạch Lam gồng cứng cả người, tâm trí muốn phản kháng đến mức khiến da thịt toàn thân đỏ gắt.

Khoảnh khắc Giang Cẩn Quỳ cởi đến khuy áo thứ hai của cô, cửa phòng đột ngột vang lên hai tiếng gõ.
Bên ngoài là một giọng nữ truyền vào: “Ông chủ, ngài có điện thoại!”
Động tác đang di chuyển trên người Trạch Lam dừng lại, giọng Giang Cẩn Quỳ ngắn gọn hỏi: “Là ai?”
“Là của cục trưởng Thiệu!”
Nghe đến đây, Giang Cẩn Quỳ mới quay lại hằn học nhìn Trạch Lam rồi mới đúng dậy.

Cửa mở ra, trước mắt Quân Nhu là bóng dáng cao lớn của Giang Cẩn Quỳ với gương mặt phủ đầy phẫn ý, không nói một lời mà lạnh lùng lướt qua người Quân Nhu rời khỏi phòng.
Trong vài giây, Quân Nhu gần như chết lặng ngay ở cửa.

Đôi mắt mở to phóng tầm nhìn đầy giận dữ về phía Trạch Lam.

Dù là cách một khoảng, cô vẫn có thể nhận ra toàn thân Trạch Lam đang run lên không ngừng.

Quân Nhu dù có ngu ngốc cũng thừa biết vừa rồi Giang Cẩn Quỳ đang muốn làm gì với Trạch Lam.
Nếu cô không đến kịp, nếu cô không ngăn được anh, nếu…
Suy nghĩ liên tục chạy qua trong đầu khiến Quân Nhu nổi điên, nghiến chặt răng, nhíu mày trong vô thức.

Ngẩng mặt lên, Quân Nhu nhìn chằm chằm vào Trạch Lam, sau đó trực tiếp đi vào trong.
Trạch Lam nhận ra chiếc mặt nạ hoa của Quân Nhu, thần kinh càng lúc càng căng thẳng.

Bởi vì khác với Giang Cẩn Quỳ, ánh mắt của cô ta giống như một mũi dao nhọn, chỉ muốn đâm chết cô ngay tại chỗ này.
Nhìn Quân Nhu mỗi lúc mỗi đến gần mà bản thân lại không thể làm gì khác, Trạch Lam thực sự rất sợ.

Bỗng nhiên Quân Nhu đưa tay tháo mặt nạ xuống, giây phút tận mắt nhìn thấy gương mặt bị huỷ hoại đó của Quân Nhu, Trạch Lam đã bị sốc.
Quân Nhu thấy vẻ mặt này của Trạch Lam, căm hận trong lòng nổi lên như lửa.

Cô cúi người thấp xuống, bật cười hỏi: “Thế nào Lưu Trạch Lam? Gương mặt này của tôi là do Giang Triết Hàn ban tặng đấy, có phải rất xấu xí, kinh khủng không?”
Trạch Lam không nói được, sự im lặng bất đắc dĩ càng khiến Quân Nhu chướng mắt, mạnh chân đá thẳng vào bụng cô, đau đến không thở nỗi.
“Tất cả là tại cô! Lưu Trạch Lam, hay để tôi rạch vài đường lên gương mặt xinh đẹp này của cô, để xem Dylan có còn hứng thú chạm vào cô nữa hay không?”
Quân Nhu giận dữ hét lên, rút dao nhỏ đưa lên trước rồi đè lên mặt Trạch Lam.

Nhìn thấy ánh mắt ướt đẫm chất đầy hoảng loạn của Trạch Lam, Quân Nhu phấn khích mỉm cười, mũi dao trong tay không giữ được lực rạch nhẹ vào da mặt Trạch Lam một chút, máu bắt đầu rỉ ra, chảy dài xuống tận cằm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui