Người ta thường nói, bốn mùa trong năm ở Bắc Kinh thì mùa thu chính là mùa được mong đợi nhất.
Bởi vì hơn tất cả các mùa còn lại, mùa thu chính là mùa của tình yêu, đại diện cho những gì lãng mạn nhất ở trên đời này.
Có lẽ chính vì điều đó, cho nên Giang Triết Hàn mới chọn lập thu là ngày tổ chức hôn lễ.
Hắn tựa như muốn mượn hương vị của mùa thu để nói với cả thế giới biết, hắn thực sự rất yêu Trạch Lam.
Giờ phút này hắn rất muốn được nhìn thấy cô, nhưng theo quy tắc, chú rể không được nhìn thấy cô dâu trước khi hôn lễ diễn ra.
Trạch Lam ở trong phòng, trên người mặc váy cưới màu trắng, đuôi váy xoè rộng và kéo dài về phía sau.
Vốn không thích cầu kì nên kiểu dáng chiếc váy mà cô chọn cũng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ trang nhã mà sang trọng.
Từ lúc trang điểm xong đến giờ đã gần ba mươi phút, Trạch Lam có chút hồi hộp, mười ngón tay cứ đan chặt vào nhau.
Ở bên cạnh Giang Triết Hàn đã lâu, vậy mà đến ngày hôm nay lại chẳng khác gì một cô gái mới lớn, lần đầu tiên chạm đến ngưỡng rung động đầu đời.
Trái tim thỉnh thoảng lại nhảy loạn lên, chốc chốc lại phải hít thở thật sâu để bình tĩnh.
Rời khỏi giường, Trạch Lam nâng váy cưới lên đi đến bên cạnh cửa sổ lớn nhìn xuống.
Quang cảnh bên dưới làm lòng cô chợt thổn thức, cả môi cũng vô ý cong lên.
Hôn lễ này, Giang Triết Hàn đều chuẩn bị theo đúng ý cô.
Trạch Lam không thích phô trương, cũng không muốn tổ chức quá linh đình ở trung tâm sang trọng, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý khác ở bên ngoài cho nên Giang Triết Hàn đã đặc biệt cho người bày trí và trang hoàng chính khoảng sân lớn của biệt thự thành một lễ đường cực kì lãng mạn.
Có hoa, có nến, có cả những chùm pha lê được kết thành dây rủ xuống từ trên cao.
Cảm giác giống như đang lạc dưới một bầu trời đầy sao vậy.
Tất cả mọi thứ vừa đẹp vừa tinh tế vô cùng.
Khách mời cũng không quá nhiều, chủ yếu là người thân trong gia đình và bạn bè người quen.
Nhìn khung cảnh lãng mạn bên dưới hồi lâu, Trạch Lam đột nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ.
Trước đây, lần đầu tiên cô đặt chân vào nơi này, mọi thứ thật khác.
Lúc đó nơi này vô cùng yên ắng, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Thậm chí đến bây giờ, đôi khi Trạch Lam vẫn không dám tin, số phận cả đời này của cô lại gắn với Giang Triết Hàn.
Tình yêu của cô và hắn ở kiếp này, thực sự đã trải qua quá nhiều dư vị.
Từ căm hận, chán ghét cho đến đau khổ rồi dần dần lại thấy đồng cảm.
Bởi vì đồng cảm, cho nên lại càng hiểu nhau nhiều hơn.
Cay đắng của cô và hắn, đến cuối cùng cũng sinh ra quả ngọt rồi!
Trạch Lam nghĩ, nghĩ đến mức cánh môi cong lên vô số lần, khoé mắt tự dưng rưng rưng.
Nhưng rồi cô rất nhanh bình tâm trở lại, không để nước mắt rơi xuống trong lúc này.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng của Giang Cầm truyền vào.
“Trạch Lam, đến giờ rồi!”
Mở cửa, trước mặt Trạch Lam là một người đàn ông đã lớn tuổi, tóc và râu đã gần như bạc trắng, mặc trên người bộ âu phục màu đen, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Mà đối với Trạch Lam, hình ảnh này của Giang Cầm cô vẫn chưa quen lắm.
Trước đây mỗi lần trông thấy cô, ông ta đều lộ vẻ căm ghét.
Nhưng kể từ khi mọi chuyện kết thúc, sự căm ghét đó dường như cũng đã biến mất.
Thay vào đó ông chấp nhận Trạch Lam, thừa nhận cô là con dâu của Giang gia, cho nên hôm nay đặc biệt thay mặt thân sinh đã khuất của cô, đích thân đưa cô vào lễ đường.
Trạch Lam nhìn Giang Cầm hồi lâu, xúc động chật kín trong lòng không biết nói gì.
Chỉ biết khẽ gọi một tiếng thật nhỏ.
“Bố..”
“Đi thôi! Mọi người đang đợi!”
Giang Cầm cười, cánh tay đưa ra trước, nét mặt cực kì phúc hậu.
Trạch Lam gật đầu, sau đó vòng qua giữ lấy cánh tay ông, theo ông rời khỏi phòng.
Ở bên dưới lúc này mọi người đều đã có mặt đầy đủ, nóng lòng muốn nhìn thấy cô dâu ngay bây giờ.
Giang Triết Mỹ ngồi ở hàng ghế đầu, vô tình nhìn lên sân khấu thấy ánh mắt mong đợi của Giang Triết Hàn đang ngập tràn hạnh phúc, cô vô thức mỉm cười, khoé mắt cay cay muốn khóc.
Gương mặt này của Giang Triết Hàn mới đúng là anh hai của cô vào mười tám năm trước.
Không có vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, cũng không có ánh mắt chỉ chứa toàn sát khí để nhìn người khác.
Có lẽ là bơi vì Trạch Lam, nên mới khiến một người như Giang Triết Hàn trút bỏ vỏ bọc xa cách mà hắn đã cố gắng tạo dựng lên để trốn tránh thế giới xung quanh.
Đối với Giang Triết Hàn, Trạch Lam chính là người đã cứu rỗi hắn ra khỏi hố sâu tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Chính vì vậy, giây phút này hắn đã đợi rất lâu rồi, hắn đã đợi có một ngày được nhìn thấy Trạch Lam trở thành cô dâu của hắn, cùng hắn nắm tay bước trên lễ đường.
Suy nghĩ ấy đã bám lấy Giang Triết Hàn bất kể ngày đêm từ lúc hắn chính thức cầu hôn Trạch Lam.
Đến khi hắn từ xa nhìn thấy cô đang trong tay Giang Cầm từ từ bước vào, hắn mới nhất thời không nghĩ đến nữa.
Ở khoảng cách khá xa như thế này, có lẽ Trạch Lam sẽ không biết hai tay hắn đã vô thức đan chặt nhau vô số lần kể từ khi nhìn thấy cô mặc váy cưới đi về phía hắn.
Giang Cầm đưa Trạch Lam đến trước mặt Giang Triết Hàn, ông nhìn hắn một lúc, trên môi nở nụ cười: “Triết Hàn! Tuy rằng hơi muộn, nhưng bố vẫn thật lòng chúc phúc cho con.
Cảm ơn con đã tìm cho bố một cô con dâu tốt, cảm ơn hai đứa đã sinh cho bố một đứa cháu nội hiểu chuyện và đáng yêu.
Tất cả những chuyện trước đây, qua rồi thì đừng nhắc đến nữa.
Điều bây giờ hai đứa cần làm, đó là phải nắm tay nhau, cùng nhau đi đến hết chặng đường này!”
Cầm tay Trạch Lam đưa về phía trước, Giang Cầm sau đó cũng quay mặt đi.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn lại lên tiếng, nói đúng ba từ: “Cảm ơn bố!”
Bước chân Giang Cầm khựng lại, khoảnh khắc nghe được câu nói đó của Giang Triết Hàn, mắt ông đã đỏ lên, khoé môi tràn lên ý cười đầy mãn nguyện.
Ông quay đầu nhìn Giang Triết Hàn thêm một lần nữa rồi mới rời sân khấu đi xuống hàng ghế bên dưới.
Giang Triết Hàn giữ tay Trạch Lam, tuy nhẹ nhàng mà có lực, sức nóng ngấm qua găng tay bằng ren của cô lan đến tận vào tim, khiến gương mặt cô phút chốc hơi đỏ hồng, ngượng ngùng nhìn hắn.
Bên cạnh nhau đã lâu như vậy, nhưng mỗi lần Giang Triết Hàn thấy Trạch Lam ngượng đỏ mặt vì hắn, hắn thực sự rất thích thú.
Hôm nay nhìn cô trong váy cưới lộng lẫy, đường đường chính chính trở thành cô dâu của hắn, hắn quả thực hạnh phúc không nói nên lời.
Trong vài giây tiếp theo, Giang Triết Hàn đột nhiên áp sát lại, thản nhiên hôn Trạch Lam trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Trạch Lam bất ngờ bị hôn, chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên hoá thẹn, đẩy nhẹ lên vai Giang Triết Hàn.
Đến khi hắn buông cô ra, lại thì thầm với cô một câu hết sức vô sỉ.
“May quá, son môi vẫn không bị lem!”
“Anh…”
Trạch Lam tròn mắt, vừa muốn lên tiếng chỉnh đốn Giang Triết Hàn thì có ai đó dùng tay vỗ vào micro làm cả cô và hắn đều giật mình.
Sau đó là giọng của Tôn Nghị nói văng vẳng vào micro: “Với cương vị là người chủ trì buổi hôn lễ ngày hôm.
Tôi có lời đề nghị nho nhỏ muốn gửi đến chú rể: Nghi thức làm lễ còn chưa diễn ra, sao lại nôn nóng mà hôn cô dâu rồi?”
Câu nói của Tôn Nghị làm đám đông bên dưới khẽ cười một phen.
Sau đó theo sự dẫn dắt của Tôn Nghị, hôn lễ bắt đầu diễn ra theo đúng trình tự đã sắp xếp sẵn trước đó.
Khoảnh khắc Trạch Lam vừa đeo xong nhẫn vào tay Giang Triết Hàn, giọng Tôn Nghị lần nữa vang lên.
“Chú rể Giang Triết Hàn, bây giờ anh có thể hôn cô dâu Lưu Trạch Lam để kết thúc nghi thức làm lễ!”
Trạch Lam nhìn Giang Triết Hàn hồi lâu, cảm thấy hai gò má càng lúc càng nóng, cả da đầu phía trên dường như cũng vì căng thẳng mà tê rần.
Khi Giang Triết Hàn từ từ đến gần, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại, hạnh phúc đón nhận nụ hôn của hắn đang phủ xuống môi mình.
Cánh tay Giang Triết Hàn ôm lấy eo Trạch Lam, một tay còn lại giữ sau gáy cô, giữ cho đầu của cô không vì lực hôn của hắn mà bị ngã ra sau.
Trạch Lam thực sự khẩn trương, không nghĩ giờ phút này Giang Triết Hàn lại đem môi cô hôn một cách mãnh liệt như vậy ở trước mặt mọi người.
Đến mức Giang Triết Mỹ bên dưới phải lấy tay che mắt Hiểu Tình lại: “Cảnh này kéo dài quá rồi, trẻ con không được nhìn nữa!”
Cảm thấy bản thân sắp rút cạn hơi thở trong miệng Trạch Lam, Giang Triết Hàn mới tạm thời buông ra.
Bàn tay đặt trên mặt cô ấm nóng mà dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa gò má đã đỏ bừng.
Giọng hắn trầm thấp: “Trạch Lam, cảm ơn em! Cảm ơn em ngày đó đã đồng ý quay về bên cạnh anh.
Cảm ơn em, vì tất cả!”
“Anh yêu em!”
Mặc dù không phải lần đầu nghe những lời này từ Giang Triết Hàn, nhưng được nghe hắn lặp lại trong chính lễ cưới của mình, cảm giác thực sự rất khác.
Trong lòng giống như có một vườn hoa vừa nở rộ, hương sắc ngọt ngào cứ tràn ngập ở trong tim khiến cô hạnh phúc đến mức rơi nước mắt.
Hai tay ôm lấy mặt Giang Triết Hàn, khoé môi Trạch Lam cong lên, mãn nguyện cười với hắn.
“Em cũng yêu anh! Rất yêu!”
Sau đó Trạch Lam kéo lấy gương mặt ở phía trước, nhón chân chủ động hôn lên môi Giang Triết Hàn.
Hắn vòng tay đỡ lấy người cô, dáng hình cao lớn cơ hồ hơi cúi xuống.
Lần nữa hắn biến mình thành người chủ động, tuỳ ý tách mở môi Trạch Lam ra, cướp hết hơi thở vẫn còn vụng về của cô.
Phía trên cao, hàng nghìn cánh hoa hồng đã bắt đầu rơi xuống, khung cảnh đang diễn ra trên sân khấu lại càng trở nên lãng mạn.
Dưới một trời đầy hoa, dường như bản nhạc giao hưởng của tình yêu đang chầm chậm ngân lên ở trong tim.
Giai điệu khởi đầu là bi thương, cao trào lại tràn ngập đau khổ, nhưng đến cuối cùng lại kết thúc một cách viên mãn.
Tình yêu ở trên đời này, dù ngắn ngủi hay lâu dài cũng đều phải trải qua đắng, cay, ngọt, bùi.
Nhưng để có thể đi cùng nhau đến hết quãng đời còn lại sau tất cả những mùi vị đó hay không, vẫn phải tuỳ thuộc ở trái tim của người trong cuộc.
Giang Triết Hàn và Trạch Lam, cả hai đã phải đặt tình cảm vào nhau nhiều như thế nào, phải bao lần dốc cạn tâm can ra chỉ để yêu đối phương mới có thể cùng nhau vượt qua sóng to, bão lớn, nắm tay nhau đi hết quãng đường của kiếp này.
Giữa một rừng hoa bát ngát đang bay đầy xung quanh, dường như Giang Triết Hàn vừa cảm nhận được mùi hương trên người Trạch Lam thoảng qua đâu đây.
Mùi hương quen thuộc mà trí mạng, là thứ đã gắn kết định mệnh của hắn và cô lại với nhau.
Đến tận thời điểm này, mỗi lần ngửi qua mùi hương của Trạch Lam, trong lòng Giang Triết Hàn vẫn giống như bị một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt vậy, nóng và ngứa ngáy vô cùng.
Đến mức hắn không kiên nhẫn được, phải kề sát lại, nói nhỏ vào tai cô.
“Trạch Lam, đêm nay e rằng em sẽ vất vả rồi!”.