Kết thúc buổi sáng đầy sóng gió ở trong phòng, Tố Dĩ Dĩ ngồi trên xe, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng nằm ngủ trong lòng Tôn Nghị.
Ở ghế trước, người có tên là A Huy mới lên tiếng: “Cậu Tôn à, đêm qua ngủ ngon chứ?”
Nghe nhắc đến “đêm qua”, hai mắt Tố Dĩ Dĩ hơi căng ra, cố nhìn qua chỗ khác che đậy sự căng thẳng.
Tôn Nghị liếc mắt qua, thừa biết nội tâm của Tố Dĩ Dĩ đang khổ sở thế nào, nên anh cũng không muốn làm khó cô, chỉ gật đầu một cái.
Tuy là vậy, thực chất đêm qua ít nhất phải đến tận gần sáng anh mới ngủ được, mà cũng vì do mệt nên ngủ quên.
Giấc ngủ đêm qua có thể nói là giấc ngủ căng thẳng nhất cuộc đời anh từ trước đến nay.
Lúc này, tên cầm lái là Lương Trung mới nói: “Cậu Tôn à, chúng ta đến bến thuyền rồi nhưng phải gửi xe ở đây rồi đi bộ lên thuyền đấy!”
“Vậy thì cứ gửi xe ở lại đây đi rồi mang hành lý ra!”
Tôn Nghị nói, đợi khi xe chạy vào bãi đậu rồi anh mới bước xuống.
Tố Dĩ Dĩ nhìn ba người đàn ông cao lớn một lượt rồi trêu chọc.
“Đoạn đường từ bến thuyền bên kia vào đến nhà của tôi khá là xa đó.
Sợ khi ba người các anh qua tới chỗ, sẽ suy nghĩ lại mà đòi quay về đấy!”
“Cô Tố à, đừng có xem thường chúng tôi như vậy chứ!”
A Huy cười, đưa tay vỗ ngực tự tin nói: “Đánh đấm quen rồi, thể lực đương nhiên đủ tốt để đi được một đoạn đường xa!”
Tố Dĩ Dĩ nén cười, không biết trong đầu đang nghĩ gì, ánh mắt cũng trở nên tinh nghịch hơn một chút: “Được! Tôi sẽ tin các anh.
Ít nhất là từ bây giờ cho đến lúc đó!”
Nói xong, Tố Dĩ Dĩ đã một mình quay lưng đi về phía bến thuyền.
Tôn Nghị nhìn theo, nhận ra hình như cô đang có chuyện gì đó rất thú vị, vẻ ngượng ngùng cũng nhanh chóng biến mất rồi.
A Huy cùng Lương Trung phụ trách việc mang hành lý, theo sau Tôn Nghị bước lên thuyền.
Thuyền cũng không lớn lắm, sức chứa có lẽ cũng chỉ khoảng ba mươi người mà thôi.
Ngoài người ra, còn có dê, gà, vịt, chó, mèo.
Âm thanh nhốn nhào từ đám động vật với gia cầm kia làm bầu không khí hơi ồn ào.
Tôn Nghị đứng ở mũi thuyền, thoải mái cho tay vào túi quần, nhìn ngắm cảnh sông nước đang trải dài trước mặt.
Sống ở thành phố quá lâu, nay một lúc nhìn thấy mấy cảnh này đột nhiên cảm giác trong lòng bình yên hơn hẳn.
Giống như một tâm hồn vừa mới trải qua bão lớn, cần lắm một chút hương vị nhẹ nhàng và giản dị như thế này để xoa dịu.
Đứng ở một phía, Tố Dĩ Dĩ thấy Tôn Nghị có vẻ đăm chiêu, mới đến gần hỏi: “Thế nào? Thôn quê như vậy có làm anh nhàm chán không?”
Trầm ngâm một lúc, Tôn Nghị mới hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật thoải mái: “Tôi lại thấy rất thích mùi vị này, cảm giác trong lành hơn hẳn!”
Giây phút Tôn Nghị nhắm mắt lại, vẻ mặt tận hưởng ấy khiến Tố Dĩ Dĩ không rời mắt được, cứ nhìn chằm chằm.
Trái tim lần nữa không yên phận đập lung tung trong lồng ngực, Tố Dĩ Dĩ vội quay mặt đi không nhìn nữa.
Hình như sau việc đêm qua, trái tim của cô càng trở nên nhạy cảm mỗi lần phải đối mặt với người đàn ông này.
Tố Dĩ Dĩ còn đang suy nghĩ linh tinh, bên cạnh có vài người tự nhiên chen lấn làm cô lảo đảo suýt ngã.
Tôn Nghị đứng bên cạnh đỡ lấy vai cô, sau đó kéo cô đứng sát vào người mình, tránh khỏi sự xô đẩy kia.
“Cẩn thận một chút!”
Giọng Tôn Nghị trầm thấp cất lên, giống như một lời nhắc nhở đầy dịu dàng.
Hai má Tố Dĩ Dĩ đỏ lên, lén lút ngước nhìn Tôn Nghị.
Hôm nay trời có gió khá mạnh, khiến mái tóc của anh tuỳ tiện bị thổi lên.
Tóc của Tôn Nghị không quá dài, cũng không quá ngắn, vừa đủ để khiến gương mặt của anh trông cực kỳ sắc sảo và cuốn hút.
Tố Dĩ Dĩ càng nhìn lâu, trong lòng càng sinh một loại ham muốn ngớ ngẩn.
Cô muốn được trực tiếp sờ lên tóc của anh.
Suy nghĩ của Tố Dĩ Dĩ chợt đứt khi thuyền đã cập bến, mọi người bắt đầu thi nhau rời khỏi thuyền.
Phía sau, A Huy và Lương Trung đi tới, tay mang hành lý nói.
“Cậu Tôn à, chúng ta xuống thôi!”
Tố Dĩ Dĩ tự giác tách xa ra, không nói câu nào, cúi mặt đi thẳng về trước.
Quang cảnh ở đây nhộn nhịp hơn hẳn, ở ven bờ sông là chợ tự phát, bầu không khí lúc sáng tấp nập, người đi đi lại lại vô cùng đông.
Sau khi quan sát một vòng, Tôn Nghị mới lên tiếng: “Bây giờ đi hướng nào?”
Không rõ Tố Dĩ Dĩ đang tính toán điều gì, mất một lúc sau mới quay lại nói: “Đoạn đường từ đây vào thôn trong thực sự rất xa, nếu đi bộ thì mất khá nhiều thời gian.
Hơn nữa, trước giờ mỗi lần về đây, tôi đều không đi bộ vào trong đó.”
“Vậy cô đi bằng taxi à?”
A Huy ngớ ngẩn xen vào liền bị Lương Trung thúc cho một cái: “Cậu điên sao? Ở đây làm gì có taxi!”
“Nếu có, thì có xe kéo chở cậu đi đấy!”
“Đúng rồi! Là xe kéo đấy!”
Tố Dĩ Dĩ nói, ngữ khí ngập tràn yêu thích: “Tôi toàn di chuyển bằng xe kéo vào thôn trong thôi! Nếu không đi xe kéo, thì có thể đi xe máy, nhưng mà ngồi xe máy vào đó… khá là bất tiện!”
Tố Dĩ Dĩ vừa nói xong, đưa tay lên vẫy vẫy về phía sau lưng hai người bọn họ, gọi lớn: “Chú Xuân à! Con ở đây nè!”
Không ai bảo ai, cả ba người Tôn Nghị, A Huy và Lương Trung đều đồng loạt quay lại.
Một người đàn ông trung niên đang lái chiếc xe kéo chạy đến chỗ bọn họ, trên xe còn có vài con vịt bị nhốt trong lộng tre.
Nhìn mấy con vịt đang ngoác mõm kêu không ngừng, Tôn Nghị quay qua phía Tố Dĩ Dĩ, nhất thời mặt mũi cứng đờ không biết phải nói gì.
Còn Tố Dĩ Dĩ hình như đã đợi giây phút này quá lâu rồi, cho nên lúc này cô không nhịn được nữa, nhe răng cười một cái.
“Mời lên xe!”
Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút, Tôn Nghị ngồi ở sau xe kéo, ánh mắt đăm đăm nhìn vào mấy con vịt đang chõ mõm thẳng về phía mình “quạc quạc” không ngừng.
A Huy thì tiện tay cầm mấy cọng rau có sẵn ở trên xe đút cho chúng ăn, còn Lương Trung thì lo ngắm cảnh hai bên đường.
Tố Dĩ Dĩ ngồi ở phía trước, thoải mái nói chuyện với chú Xuân suốt cả dọc đường.
Đến khi cô nhìn về phía sau mới bị bộ dạng của ba người kia làm cho phì cười.
Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, có một ngày Tôn Nghị mà cô biết luôn ăn mặc chỉnh tề, ngồi xe sang trọng cũng có thể hoà nhập với những thứ bình dị thế này.
Nhưng mà với bộ đồ anh mặc trên người với chiếc xe kéo kèm theo bầy vịt kia, quả thực có chút không hợp.
Tố Dĩ Dĩ nhìn kỹ hơn, vẻ mặt bị làm cho phát ngố của Tôn Nghị làm cô cười lớn thành tiếng.
Tôn Nghị liếc mắt một cái, Tố Dĩ Dĩ giật mình đưa tay bịt miệng lại.
Anh không nói gì, đưa tay xoa xoa trán.
Bỗng dưng có một con vịt ở trong thò cổ ra ngoài, dùng mõm cạp lên ống quần của Tôn Nghị vài cái khiến A Huy cười sằng sặc.
“Cậu Tôn à, hinh như nó rất thích cậu đấy!”
Đến khi thấy Tôn Nghị nghiêm túc nhìn mình, hắn mới câm như hến, cúi xuống đút con vịt kia một cọng rau khác.
Tôn Nghị nhíu mày, nhìn chằm chằm con vịt đang cạp ống quần của mình, không nói trước sau đã dùng hai ngón tay búng lên mõm của nó.
Thiết nghĩ từ hôm nay, anh phải nên ăn thịt vịt nhiều hơn một chút mới được..