Nhìn lên đồng hồ, thấy đã hơn mười lăm phút mà Tố Dĩ Dĩ vẫn chưa trở vào, bà Diệp mới vặn nhỏ lửa, tính đi ra xem rốt cuộc hai người trẻ tuổi kia đang làm cái gì mà bắt con gà thôi đã lâu như vậy vẫn không thấy đâu.
Bà Diệp vừa bước chân qua cửa, phút chốc liền giật mình khi Tố Dĩ Dĩ và Tôn Nghị đã thình lình xuất hiện.
Đưa con gà về trước, Tố Dĩ Dĩ gượng cười.
“Mẹ… gà đây ạ!”
Bà Diệp nhìn một lượt cả hai người, trong vài giây hơi ngẩn ra vì bộ dạng quá mức buồn cười.
Tố Dĩ Dĩ và Tôn Nghị, trên đầu người nào cũng dính đầy lông gà.
Bà thực sự không biết, con gái của mình và cậu thanh niên kia làm trò gì ở ngoài chuồng gà mà lại ra nông nỗi này.
Vì sợ con gái mất mặt, bà Diệp cố nhịn cười: “Được rồi! Hai đứa… vào rửa tay, rửa mặt đi ha!”, nói xong liền lập tức quay lưng đi.
Tố Dĩ Dĩ thậm chí còn thấy vai của bà đang run lên, rõ ràng là đang cười.
Tố Dĩ Dĩ thở dài một tiếng, đột nhiên Tôn Nghị ở phía sau cùng lúc lấy xuống tận năm, sáu cọng lông gà đưa ra trước mặt cô.
“Xem ra em cần phải cải thiện trình độ bắt gà nhiều hơn nữa!”
Tố Dĩ Dĩ cắn môi nhìn Tôn Nghị, thấy rõ trong ánh mắt đó của anh đang tràn lên ý cười, ngượng quá hoá giận: “Anh cũng vậy thôi! Trình độ bắt gà cũng đâu có hơn tôi!”
“Nhìn xem…”
Tố Dĩ Dĩ nhón chân, đưa tay nhặt mấy sợi lông gà trên đầu Tôn Nghị xuống: “Cũng nhiều không kém gì tôi đâu!”
Tôn Nghị im lặng một lúc, nhớ lại chuyện vừa rồi đúng là một cảnh tượng đáng phải được quên đi.
Con gà mập chết tiệt ấy không thể ở yên một chỗ, ngoan ngoãn để anh đến bắt đi mà cứ phải bay đầu này, nhảy đầu kia.
Phải khó khăn lắm, anh mới có thể tóm được nó, còn bị nó mổ một cái ngay mu bàn tay phải, chảy máu một ít.
Đến đây thì Tố Dĩ Dĩ chợt nhớ ra, liền nhìn xuống hỏi: “À phải, tay của anh… không sao chứ?”
“Không sao!” Tôn Nghị đáp, tiện thể đưa tay lên cho Tố Dĩ Dĩ xem.
Vừa thấy tay anh chảy máu, cô đã sốt ruột: “Chảy máu rồi kìa!”
“Vết thương nhỏ thôi, không…”
Tôn Nghị còn chưa nói xong, Tố Dĩ Dĩ đã kéo anh vào trong.
Để anh ngồi xuống ghế, cô mở tủ y tế ra.
“Không cần đâu!”
Mặc cho Tôn Nghị nói, Tố Dĩ Dĩ vẫn cầm băng cá nhân cùng một chai thuốc sát trùng đi đến chỗ anh rồi ngồi xuống.
“Tôi biết là anh đánh đấm giỏi, một chút vết thương nhỏ này thì có nhằm nhò gì.
Nhưng mà… tôi không muốn mẹ của tôi nhìn thấy.
Để bà ấy biết anh vì bắt mấy con gà mà bị thương, bà ấy sẽ không vui đâu!”
Tố Dĩ Dĩ vừa nói, vừa giúp Tôn Nghị xử lý chỗ vết thương.
Động tác nhẹ nhàng mà nhanh gọn, phút chốc đã xong.
“Được rồi!”
Ngẩng đầu lên, Tố Dĩ Dĩ hơi sững người mất vài giây, ánh mắt Tôn Nghị nhìn cô thực sự quá mức ôn nhu rồi.
Từ sâu bên trong lồng ngực, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn của mình.
Đột nhiên, bàn tay của Tôn Nghị đưa lên, chạm nhẹ vào mặt cô, ngón tay thô ráp mà ấm áp vén gọn lọn tóc qua vành tai cô.
Mí mắt Tố Dĩ Dĩ khẽ run lên, toàn thân tựa hồ có một luồn điện lớn chạy qua, mười đầu ngón tay cũng đã tê rần, không dám nhúc nhích, ngồi yên để cho gương mặt Tôn Nghị từ từ tiến sát lại.
Trước mặt cô, gương mặt Tôn Nghị càng lúc càng gần, mí mắt anh hơi rủ xuống, ánh nhìn mơ màng mà nóng bỏng.
Vừa muốn hôn lên môi cô thì có tiếng bước chân truyền tới, khiến cả hai lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
Bà Diệp đứng hình mấy năm giây, có phải bà vừa phá hỏng một khoảnh khắc lãng mạn nào đó rồi không?
Tố Dĩ Dĩ ngượng đến chín mặt, suýt chút nữa… là hôn rồi!
“À… con… con đi tìm Tiểu An nói chút chuyện!”
Nói rồi Tố Dĩ Dĩ lập tức đứng dậy rời đi, bộ dạng cực kỳ lúng túng.
Tôn Nghị ngược lại thì rất bình thường, đi đến chỗ bà Diệp hỏi.
“Bác gái có cần con giúp gì một tay không?”
Bà Diệp thấy thái độ của con gái, biết rõ vừa rồi hai cô cậu này đang tính làm gì.
Bà Diệp nhất thời cũng thấy hơi ngại, gượng cười nói: “À… bây giờ thì chặt gà…”
“Việc đó cứ giao cho con!”
“Cậu chặt gà?”
Bà Diệp hơi nghi ngờ, thấy Tôn Nghị gật đầu, bà cũng thử xem trình độ vào bếp của anh đến đâu.
Chỉ là bà không ngờ, Tôn Nghị tuy bắt gà không giỏi nhưng việc nấu ăn thì vô cùng chuyên nghiệp.
Con gà đưa qua tay Tôn Nghị chẳng mấy chốc đã được chặt rất gọn và đẹp mắt.
Đứng ở bên cạnh, bà Diệp cười: “Không ngờ cậu nấu ăn giỏi thật đấy!”
Tôn Nghị lúc này đang xào thịt, thoải mái nói: “Con sống tự lập từ nhỏ, cho nên mấy việc này đều đã quen rồi!”
“Vậy còn gia đình?” Bà Diệp tò mò.
“Con là trẻ mồ côi!”
Tôn Nghị đáp, giọng nói và biểu hiện cực kỳ bình thản khiến bà Diệp chạnh lòng.
Có lẽ sống một mình đã lâu, cho nên Tôn Nghị cũng đã quen và thích ứng rồi.
Bởi vậy khi anh nói ra câu ấy, ánh mắt không có một chút cảm xúc nào.
Câu trả lời của Tôn Nghị làm bầu không khí trong lòng bà Diệp không được thoải mái, bà không hỏi thêm về những việc liên quan đến gia đình nữa.
Ở bên ngoài, Tố Dĩ Dĩ lén nhìn qua cửa sổ từ phía sau, nhìn vào căn bếp nhỏ.
Bóng lưng Tôn Nghị to lớn mà vững chắc, Tố Dĩ Dĩ không nghĩ một người đàn ông khi vào bếp lại có thể trở nên thu hút một cách mạnh mẽ như vậy.
Ánh mắt Tố Dĩ Dĩ say mê nhìn chằm chằm, trong lúc mơ hồ lại sinh ra ý nghĩ xấu hổ…
Cô thực sự muốn thử được ôm lấy tấm lưng ấy một lần!
“Mình điên rồi!”
Tố Dĩ Dĩ khổ sở tự đánh vào mặt mình một cái nhẹ, bất chợt bà Diệp ở trong bếp gọi to tên cô mới làm cô sựt tỉnh đi vào trong.
“Dĩ Dĩ à, phụ Tôn Nghị một tay đi, mẹ ra ngoài mua một ít đồ rồi về ngay!”
Bà Diệp rời khỏi bếp, chỗ bên trái Tôn Nghị lại trống một khoảng.
Tố Dĩ Dĩ chần chừ một lúc mới dám đến gần, cúi mặt không dám nhìn thẳng, hỏi: “Anh… có cần tôi giúp cái gì không?”
“Có!”
Tôn Nghị ngắn gọn đáp.
Tố Dĩ Dĩ vừa ngẩng mặt lên, Tôn Nghị đã dùng đũa đưa một miếng thịt lên: “Nếm thử giúp tôi, xem đã vừa miệng chưa?”
Nhìn miếng thịt vài giây, Tố Dĩ Dĩ mới miễn cưỡng mở miệng ra.
Nhưng sau đó liền ngạc nhiên: “Ngon quá!”
Thấy biểu hiện của cô, Tôn Nghị chỉ cười mà không nói gì, cho chỗ thức ăn trong chảo ra dĩa lớn.
Lúc này, Tố Dĩ Dĩ mới lên tiếng: “Tuy không biết bắt gà, nhưng nấu ăn thì rất giỏi nhỉ?”
“Hai việc đó có liên quan sao?”
Giọng Tôn Nghị đều đều, không cao cũng không thấp.
Quay qua nhìn Tố Dĩ Dĩ, ánh mắt tràn lên ý cười: “Giống như em sao? Bề ngoài tuy rất lanh lợi nhưng có vài việc phản ứng khá chậm đấy!”
Tố Dĩ Dĩ ngây người, không hiểu câu nói của Tôn Nghị là có ý gì.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì anh lại đột nhiên hỏi một câu khá kỳ lạ.
“Tại sao lại không tránh đi?”
“Tránh? Tránh cái gì?” Tố Dĩ Dĩ bối rối, hai mắt hơi tròn ra.
Tôn Nghị lúc này mới rửa tay xong, anh qua qua nhìn Tố Dĩ Dĩ, vừa chậm rãi lau khô tay vừa nói: “Lúc nãy khi tôi tính hôn em, sao em lại không né tránh?”
“Anh… anh nói gì vậy?”
Mặt Tố Dĩ Dĩ đỏ bừng, lan đến tận tai, không nghĩ Tôn Nghị lại thẳng thắn nói ra mấy lời như vậy.
Cô xấu hổ, không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa, vội xoay người muốn bỏ đi nhưng đã bị cánh tay Tôn Nghị chặn lại.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cả người đã bị khoá chặt giữa hai cánh tay anh, ép vào chiếc bàn ở sau lưng.
“Tôi muốn theo đuổi em, mà em cũng không từ chối hành động đó của tôi.
Xem như… em đã đồng ý rồi đấy!”
Giọng nói Tôn Nghị trầm thấp nói nhỏ vào tai Tố Dĩ Dĩ, hơi thở cực kỳ mờ ám mà nóng bỏng làm cô rùng mình.
Cô mở to mắt nhìn anh, chưa kịp giải thích thì cánh môi đã bị hôn một cái, toàn thân phút chốc cứng đờ như tượng.
Nụ hôn của Tôn Nghị là cố tình trêu chọc, chỉ chạm nhẹ lên môi Tố Dĩ Dĩ thật nhanh nhưng cũng đủ khiến cô bị sốc đến ngây người.
Thấy vẻ mặt đang dần đỏ lên của cô, Tôn Nghị nén cười, trước khi rời đi còn thấp giọng thì thầm với cô một câu.
“Cái này chỉ là xé nháp thôi! Không thể tính là hôn đâu đấy!”.