Việc thức sớm ở dưới quê đối với người nhà Tố Dĩ Dĩ vốn đã là thói quen, mặt trời còn chưa lên thì hai ông bà già trong nhà đã lục đục dậy rồi.
Như thường lệ, bà Diệp ra sau bếp làm bữa sáng, còn ông Phục thì ra ngoài làm bạn với mấy cái máy tuốt lúa.
Khoảng gần ba mười phút sau, lúc bà Diệp vừa nấu xong nồi súp, quay lại liền bị Tố Dĩ Dĩ dọa một phen giật cả mình.
“Muốn hù chết mẹ sao chứ?”
Vuốt ngực vài cái, bà Diệp lúc sau mới để ý đến sắc mặt của con gái, lo lắng hỏi: “Trời ơi, sao vậy Dĩ Dĩ? Tối qua không ngủ được à, mắt thâm như gấu trúc thế kia?”
“Dạ…”
Tố Dĩ Dĩ trả lời như người mất hồn, ngơ ngơ quay đi vào phòng tắm.
Bà Diệp đứng yên một chỗ, nhìn dáng vẻ thất thiểu của con gái, trong đầu không khỏi suy nghĩ.
Cảm thấy không yên tâm, bà mới đi ra định hỏi chuyện với chồng, không ngờ còn có Tôn Nghị ở cạnh, còn đang phụ ông sửa máy nữa.
“Ông à…”
Bà Diệp khẽ giọng.
Ông Phục ngước lên thì bà lại đưa tay ngoắc ngoắc.
Thấy vậy, ông mới quay qua nói với Tôn Nghị: “Đợi bác một chút.”
Nói rồi ông tạm nghỉ tay, đi đến chỗ vợ.
“Có chuyện gì à?”
Bà Diệp lúc này vừa nói lại vừa nhìn qua chỗ Tôn Nghị: “Không biết đêm qua có xảy ra chuyện gì không mà sáng nay Dĩ Dĩ như người mất hồn vậy.”
“Con bé bị làm sao?”
Ông Phục hơi lo lắng.
Bà Diệp tặc lưỡi nói: “Hai mắt đen xì như gấu trúc, có lẽ là cả đêm không ngủ được…”
“Trời, vậy mà tôi tưởng là chuyện gì to tát…”
Ông Phục thở phào liền bị bà Diệp đánh nhẹ lên tay một cái: “Ông nói vậy mà nghe được à.
Ông đi dò hỏi xem, tối qua Dĩ Dĩ với cậu ấy có cãi vã gì không?”
Thấy ông có vẻ do dự, bà liền giục: “Đi đi, nhanh lên!”
Nói xong, bà Diệp quay trở vào trong nhà, còn ông Phục thì quay lại tiếp tục sửa máy.
Được một lúc, ông mới chính thức lên tiếng.
“Tôn Nghị à, có phải cậu với Dĩ Dĩ cãi nhau không?”
Câu hỏi khiến Tôn Nghị có chút ngạc nhiên: “Dạ…”
Thấy vẻ mặt ngờ ngợ không hiểu của anh, ông Phục thừa biết có lẽ không phải như những gì vợ ông đã nghĩ rồi.
Không vòng vo nữa, ông nói thẳng.
“Mẹ Dĩ Dĩ nói sáng nay trông sắc mặt con bé không được tốt, hai mắt thâm quầng, hình như là mất ngủ cả đêm, nên tôi lo hai đứa xảy ra chuyện gì…”
Hiểu ra sự tình, Tôn Nghị mới cười: “Dạ không có, chúng con không có cãi nhau.”
“Vậy thì tốt!”
Ông Phục mừng rỡ, cười khà khà vài cái.
Sau đó hạ giọng xuống, nói nhỏ với Tôn Nghị.
“Mẹ Dĩ Dĩ muốn gả nó đi lắm rồi đấy! Cậu có muốn rước thì tranh thủ nhanh lên.”
Một tiếng “gả” này thôi, Tôn Nghị đã nắm được thành ý của hai vợ chồng ông Phục đối với mình như thế nào rồi.
Điều này làm anh thực sự rất vui, bây giờ chỉ còn trông đợi vào câu trả lời của Tố Dĩ Dĩ nữa mà thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, cả nhà cùng ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
Bà Diệp cố tình xếp chỗ để Tố Dĩ Dĩ ngồi bên cạnh Tôn Nghị, dù Tố Dĩ Dĩ ái ngại không muốn nhưng vẫn phải khổ sở ngồi xuống.
Trong lúc bữa sáng diễn ra rất đỗi bình thường, thì ông Phục lại chủ động lên tiếng.
“Tôn Nghị à, đừng trách tôi nhiều chuyện.
Tại tôi xem cậu như con cháu trong nhà nên tôi mới nói thôi.
Từng này tuổi rồi, tính khi nào mới lập gia đình đây?”
Một câu hỏi của ông Phục, lập tức khiến Tố Dĩ Dĩ suýt nghẹn chết.
Cũng may là cô nuốt xuống kịp, nếu không chắc chắn sẽ phun ngay tại bàn rồi.
Tố Dĩ Dĩ không dám ngẩng mặt, cắm cúi ăn cơm thì người bên cạnh cô lại nói.
“Thực ra con đã sớm có ý định cưới vợ rồi, chỉ là đợi người ta gật đầu, gia đình đồng ý thì con mới dám đem rượu trà, sính lễ qua để hỏi cưới.”
“Thật sao?”
Ông Phục phấn khích đến mức đập bàn, miệng không ngừng cười, sau đó đột nhiên quay sang Tố Dĩ Dĩ.
“Con gái, con thấy thế nào?”
“Dạ…”
Tố Dĩ Dĩ đang ngậm một họng cơm, nghe hỏi liền ngước mặt lên, ngu ngơ chẳng hiểu gì.
Ông Phục lúc này không ngần ngại nói thẳng.
“Nếu bố mẹ gả con cho Tôn Nghị, con đồng ý không?”
Ngay khi ông Phục hỏi xong, Tố Dĩ Dĩ đã sốc đến sặc cả cơm.
Cô ho khụ khụ, khổ sở không dám nhìn ai.
Lúc cô còn chưa biết phải phản ứng ra sao, Tôn Nghị bên cạnh bỗng dưng lại đứng dậy, từ ánh mắt cho đến dáng vẻ đều toát ra vẻ nghiêm túc.
Nhìn lần lượt vợ chồng ông Phục, anh cúi đầu nói rõ ràng, rành mạch từng chữ.
“Thật ra lần này con theo Dĩ Dĩ về đây, mục đích chính là muốn xin phép hai bác, cho con được chính thức cưới Dĩ Dĩ làm vợ.”
“Sao…”
Tố Dĩ Dĩ vừa muốn nói đã bị cơn ho ngắt lời, cô bám lấy tay áo Tôn Nghị liền bị anh chuyển sang nắm chặt tay không buông.
Tố Dĩ Dĩ bị sốc đến mắt tròn mắt dẹt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.
Có phải vừa rồi cô nghe nhầm không? Tôn Nghị thực sự muốn kết hôn với cô?
“Tôn Nghị, anh…”
“Nếu em không đồng ý hôn sự này, ngay bây giờ em có thể lắc đầu từ chối.”
Giọng Tôn Nghị trầm thấp, điềm tĩnh cắt ngang lời Tố Dĩ Dĩ.
Mà nhìn vào mắt anh, Tố Dĩ Dĩ chỉ thấy trái tim mình run lên từng hồi.
Nếu như cô không có chút tình cảm nào với Tôn Nghị, ngay khi cô nghe được mấy lời ấy, cô chắc chắn sẽ kịch liệt phản đối.
Nhưng còn bây giờ… ngay cả trong suy nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phản đối việc này.
Tố Dĩ Dĩ nhìn Tôn Nghị hồi lâu, mí mắt tựa hồ run run, sau đó ngại ngùng cúi mặt xuống, giọng cũng nhỏ xíu.
“Việc đó… có phải hơi gấp không?”
“Không gấp!”
Tôn Nghị rất nhanh trả lời, dứt khoát tới nổi làm Tố Dĩ Dĩ lần nữa giật mình nhìn lên.
Siết chặt tay cô, Tôn Nghị mỉm cười.
“Khoảng thời em nằm bất động bảy năm, đối với tôi thế này thôi đã được xem là quá muộn rồi.
Dĩ Dĩ, tôi là thật lòng…”
Sau đó, cả nhà bỗng nhiên thấy Tôn Nghị lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ, đến khi anh chính thức mở nó ra mới làm tất cả mọi người bất ngờ.
Trên tay Tôn Nghị là một chiếc nhẫn rất đẹp…
“Tôn Nghị…”
Tố Dĩ Dĩ lắp bắp không nói thành câu, lần nữa lại để Tôn Nghị cướp lời.
Đứng trước mặt cô, ánh mắt Tôn Nghị trầm ổn mà dịu dàng, ngắn gọn nói đúng bốn từ: “Gả cho anh đi!”.