Ám Hương

Trong cơn say nồng của hơi men lẫn vị tình, Giang Triết Hàn quả thực không kiểm soát được lí trí mình, hắn cứ ôm chặt lấy Trạch Lam, hôn sâu không rời. Cô nhất thời bị hắn hôn đến đầu óc cũng quay cuồng, nhút nhát rụt lưỡi vào trong.

Hắn chợt dừng, thân thể cao lớn đang chiếm thế ngự trị bên trên. Nhẫn nhịn mà nhìn cô, hắn khàn khàn cất giọng:

"Tại sao lại cứ muốn lẫn tránh, khi rõ ràng chính em cũng đang cảm nhận tôi?"

Câu nói của hắn phút chốc khiến Trạch Lam sững người, cô mở to mắt nhìn hắn không chớp. Ấp úng nói: "Tôi cảm nhận anh? Khi nào kia chứ?"

"Còn không thừa nhận?"

Giọng hắn hơi cao lên, đầy bá khí. Hắn vén nhẹ lọn tóc rối của cô, đều đều hói tiếp: "Nếu em tự dùng gương soi lấy vẻ mặt của mình trong khi tôi hôn em, em sẽ tự hiểu ra điều tôi nói là có hay không?"

Trống lòng vọng lên liên hồi, kéo theo những âm thanh lộn xộn cứ không ngừng vang vang trong đầu cô. Cô cảm thấy hai gò má phút chốc nóng lên kì lạ, quả thực khi hắn hôn cô, cô đã vô thức nhắm nghiền hai mắt mà nhẹ nhàng đón nhận.

Khoảnh khắc đó cô không hề biết Giang Triết Hàn đã trông thấy nó bao nhiêu lần, lần nào hắn hôn cô, đợi một lúc liền mở nhẹ hàng mi mà quan sát biểu hiện trên mặt cô.

Nếu trước đây cô hiện vẻ vô cảm, thì thời điểm sau này, đại khái là những lần gần đây, vẻ vô cảm đó dường như đã dần biến mất. Đúng là cô vẫn đang còn chịu đựng, nhưng là với một tâm trạng đang từng ngày đổi khác.

Bị nói thẳng mặt một cách như vậy, Trạch Lam không giấu được sự lúng túng. Cô cao giọng, hơi ấm ức hỏi hắn: "Anh nhìn lén tôi?"

"Không sai!"

Hắn nhếch môi, nụ cười đột nhiên trở nên dịu dàng. Hắn có vẻ vẫn chưa muốn rời khỏi người cô, cứ ở yên như vậy, cứ chăm chú nhìn cô như vậy, với vẻ thoải mái vô cùng.

Im lặng một lúc, Giang Triết Hàn mới đổi sang nằm bên cạnh. Hắn ngã nửa lưng tựa ra sau, một cánh tay cho qua dưới đầu Trạch Lam. Tay còn lại đặt lên chiếc bụng của cô, hắn trầm ổn hỏi:

"Cảm thấy trong người thế nào?"

Trạch Lam nằm ngoan ngoãn, nửa người chui rúc vào trong chăn bông. Cô đưa mắt nhìn vào bàn tay to lớn đang đều đặn xoa tròn trên bụng mình, nheo mắt ngắn gọn đáp:

"Vẫn ổn!"

Giang Triết Hàn lại nói tiếp: "Ngày mai trở về Bắc Kinh, tôi sẽ đưa em đi khám thai."

Trạch Lam nghe vậy, cũng không trả lời hắn câu nào. Chỉ nằm yên đó, đầu gác lên cánh tay hắn, cả thân người chẳng mấy chốc bị hắn ôm hết vào lòng.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc trước mắt mình, các ngón tay chậm rãi đan vào từng lọn tóc, cứ thế lặp lại nhiều lần. Cảm giác rất tốt!

...

"Phù Dung, mau lên, khoác áo ấm vào!"

Tiếng Tố Dĩ Dĩ gấp gáp nói, buổi sáng hôm nay cô xin nghỉ làm ở công ty, chạy đến đây để lo cho Phù Dung. Dự định sẽ cùng con bé đi đến bệnh viện để làm kiểm tra sức khoẻ.

Phù Dung ngoan ngoãn nghe lời làm theo, còn nhanh tay cài khuy áo, chỉnh lại ngay ngắn.

Tố Dĩ Dĩ cùng với con bé ngồi ở hàng ghế sau, Tôn Nghị ngồi hàng trước cạnh ghế tài xế. Theo sau là một đoàn xe gồm ba chiếc, trong đó chiếc theo sát nhất là của Liêu Tống.

Đi được một đoạn, Liêu Tống chợt lệnh cho tên cầm lái dừng lại ở gần một trung tâm thương mại với lí do muốn đi giải quyết bầu tâm sự.

Hắn vào thang máy, bấm lên tầng ba mươi của toà nhà. Từ tầng này, hắn đi vòng lên trên sân thượng. Tại đây hắn tiếp tục đi về phía bên phải, ngay vị trí đó đã có một người đang đợi sẵn. Hắn bước đến ngay sau lưng kẻ đang ngồi thong thả trên ghế, lạnh giọng lên tiếng:

"Mọi thứ thế nào?"

Người ngồi trên ghế tay liên tục gõ gõ lên mặt bàn kêu lên từng tiếng lọc cọc không đều. Sau một lúc, người đó mới xoay mặt trở lại mà nói: "Hoàn tất cả rồi! Chỉ đợi anh đến và cùng nhau thực hiện."

Ánh mắt Liêu Tống hơi tối lại, hắn nhíu mày, đanh giọng giận dữ: "Tôi không có thời gian để chơi với cô. Ngô Quân Nhu, mau chóng đưa đoạn phim đó ra đây cho tôi."

"Bình tĩnh đi, tôi có nói là sẽ giao nó ngay cho anh sau khi anh đến đây sao?" Quân Nhu bật cười, âm thanh không lớn nhưng lại vô cùng nham hiểm. Cô đứng dậy, đi qua trước mặt Liêu Tống, tay cầm một chiếc USB màu đen, đắc ý nói tiếp: "Tôi bảo anh đến đây, không phải chỉ đơn giản để nhận lấy thứ này."

"Rốt cuộc các người muốn sao chứ? Tôi đã làm theo ý cô, bây giờ cô lại muốn giở trò?"

Liêu Tống nổi cơn điên, hắn cầm súng nhắm thẳng vào sau gáy của Quân Nhu, lớn tiếng gầm lên: "Nếu cô còn không đưa nó cho tôi, tôi sẽ nổ súng!"

"Ha ha"

Quân Nhu chợt cười, cô quay mặt nhìn vào nòng súng nóng hổi đang cận kề trước mắt mình, thản nhiên nói: "Có giỏi, thì cứ bắn đi. Tôi chết, thì em gái của anh cũng đừng hòng sống được!"

Nhìn lên màn hình laptop, Liêu Tống căng mắt trắng dã khi trông thấy Du Nhĩ Lợi đang bị giam trong một chiếc lồng sắt. Tay chân đều bị trói chặt, cả miệng và mắt cũng bị quấn bằng một đoạn vải đen dày cộm. Cô ta không ngừng kêu khóc, những âm thanh không rõ ràng ấy cứ liên tục truyền đến tai khiến Liêu Tống tức đến toàn thân run lên.

"Bọn khốn các người...dám không giữ lời?"

"Giữ lời ư? Liêu Tống, nhìn anh cũng không đến nỗi nào nhưng tại sao lại ngu ngốc đến vậy?"

Giọng Quân Nhu cất lên đầy cao ngạo, cô ghé sát lại phía Liêu Tống, thì thầm vào tai hắn thêm một câu: "Anh có từng thấy qua...kẻ xấu nào biết giữ lời hay chưa?"

"Con khốn..." Liêu Tống tức giận hét lên, hắn nắm lấy cổ áo Quân Nhu muốn một phát bắn chết cô. Nhưng thình lình từ đâu xuất hiện rất nhiều tên đồng bọn khác, chúng nhanh chóng lật ngược tình thế, khống chế Liêu Tống bằng những nòng súng đang sẵn sàng lên đạn bất cứ lúc nào.

Bị khoá chặt hai tay ra sau, vai bị siết ghì cả thân người xuống mặt bàn. Hắn thực sự nổi giận, nhưng lại giận chính bản thân mình khi đã để kẻ khác lợi dụng sơ hở.

9 tháng trước...

"Tứ thiếu đâu?" Liêu Tống hỏi, trên tay còn đang cầm một bìa hồ sơ. Tên đàn em đang đứng trước cửa phòng của Giang Triết Hàn hơi cúi đầu, nhỏ tiếng đáp: "Hôm nay ngài ấy lại thấy không khoẻ, cho nên đã đi tìm một chút thú vui để thư giãn rồi."

Liêu Tống hơi nhếch môi cười một cái, hắn đập đập bìa hồ sơ trên tay mà nói: "Thật khó hiểu! Khi con người ta không khoẻ thì tìm một nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn Tứ thiếu, ngài ấy mỗi lần như vậy liền nghĩ ngay đến nữ nhân. Hay cho bọn người không có mắt nhìn, còn dám nói ngài ấy bất lực không phải là nam nhân!"

Nói một câu, đồng loạt cả bọn đều không nhịn được mà cùng nhau bật lên những tràn cười to nhỏ. Bất chợt, khi Liêu Tống đang định quay đi thì một tên mới nói: "Nghe đâu lần này người mà Tứ thiếu chọn là một cô diễn viên mới nổi gần đây..."

Đôi lông mày thình lình nhíu chặt, giữa trán như hiện lên một vết đen đầy u ám. Liêu Tống xoay người, nghi hoặc hỏi: "Tên cô gái đó là gì?"

Tên đàn em kia nhanh miệng trả lời: "Hình như là Du Nhĩ Lợi..."

Chỉ một câu, sắc mặt Liêu Tống lập tức trở nên tồi tệ. Hắn ném cả hồ sơ trong tay xuống đất, nhanh chân chạy xuống sân chính, ngồi vào xe, ấn ga lao đi như điên về phía Tây thành.

"Nhĩ Lợi...không thể nào là em ấy được! Rõ ràng nó đang quay quảng cáo ở Hàn Quốc, tại sao lại gặp được Tứ thiếu chứ?!"

Du Nhĩ Lợi - người mẫu, diễn viên vừa mới nổi sau một bộ phim truyền hình dài tập trong nước. Cũng chính là em gái ruột cùng mẹ khác cha với Liêu Tống. Suốt bao nhiêu năm qua, kể từ lúc hắn gia nhập hắc bang, cả gia đình đã đồng loạt từ mặt với hắn.

Càng lúc tên tuổi em gái hắn càng vang xa, hắn không thể để người hâm mộ biết được Du Nhĩ Lợi có một người anh trai là người của thế lực ngầm. Hắn bỏ nhà ra đi, gặp được một tên ngốc vô danh vô gia cư, đặt cho tên đó họ một chữ Liêu, tên một chữ Tầm. Từ đó, hắn cùng Liêu Tầm giao du với những bọn côn đồ ngoài xã hội. Sau này trong một lần Giang Triết Hàn bị phục kích, Liêu Tống hắn đã góp sức cứu nguy. Lần đó cũng là lần hắn chính thức trở thành người của Giang Triết Hàn.

Nhưng lần này, mọi chuyện có vẻ đang tệ đi rất nhiều. Chẳng một ai biết Du Nhĩ Lợi là em gái của hắn. Nếu không may cô ta gặp mặt Giang Triết Hàn, trong lúc hắn đang phát dược thì cô ta sẽ khó mà yên thân.

Liêu Tống theo chân Giang Triết Hàn đã bao năm, hắn làm sao không rõ được tình hình mỗi lần phát dược của ông chủ mình. Tuy hắn không rõ nguyên do là gì, nhưng hắn cũng đã không ít lần chứng kiến Giang Triết Hàn trông thú tính, hung ác đến mức nào trong những giây phút ấy.

Càng nghĩ, đầu óc Liêu Tống càng muốn nổ tung. Hắn chỉ ước sao chiếc xe mà hắn đang chạy có thể lao đi nhanh hơn nữa. Hắn muốn đến cái nơi bí mật mà Giang Triết Hàn đã xem chẳng khác gì địa ngục.

Rẽ vào một con đường vắng tanh không một chiếc xe nào khác ngoài hắn, hắn chạy thêm một quãng, rẽ thêm một khúc cua thì mới đến nơi.

Dừng xe, mở cửa. Liêu Tống chạy thục mạng vào bên trong, khẩn trương chạy nhanh lên trên lầu.

Nhưng đã quá muộn!

Dũ Nhĩ Lợi bị quấn kín trong một lớp chăn, bên ngoài chiếc chăn đó còn in đậm máu tươi. Cô ta đang được hai tên đàn em mang khỏi phòng.

Khoảnh khắc kinh hãi ấy, Liêu Tống như chết đứng tại chỗ. Tay hắn siết đến run lên, nhưng lại uất hận chẳng thể làm được gì. Kể từ lúc đó, trong mắt Liêu Tống hắn...đã xuất hiện một cái gai thật lớn.

Bất hạnh tiếp nối bất hạnh, có lẽ ông trời cũng muốn hắn phải có hành động để trả đũa Giang Triết Hàn. Vào giữa tháng vừa qua, Du Nhĩ Lợi có chuyến bay sang Pháp để hợp tác với hãng nước hoa làm hình ảnh quảng cáo. Tại đó, cô ta có cuộc gặp gỡ với một nam người mẫu người bản địa. Giữa hai người bọn họ nảy sinh quan hệ mật thiết, qua đêm ở khách sạn.

Không may cho Du Nhĩ Lợi, nam người mẫu đó là người của Giang Cẩn Quỳ. Anh ta cố tình tiếp cận Du Nhĩ Lợi rồi lén ghi lại đoạn phim ân ái đầy hoang dại của họ. Để rồi đoạn phim ấy trở thành thứ uy hiếp Liêu Tống, bất đắc dĩ phải nhúng tay vào cuộc trả thù không hồi kết của Giang Cẩn Quỳ.

Liêu Tống muốn rửa hận thay cho em gái lắm chứ! Nhưng hắn căn bản tự biết không thể đấu lại với thế lực của Giang Triết Hàn. Nếu hắn dại dột làm phản, hệ luỵ không phải riêng mỗi mình hắn gánh chịu. Mà còn có mẹ của hắn và Du Nhĩ Lợi.

Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn không thể không làm. Một mặt hắn muốn lấy lại đoạn phim chết tiệt kia, bảo vệ danh tiếng của Du Nhĩ Lợi thì hắn cũng thực sự muốn một lần cho Giang Triết Hàn nếm mùi khổ sở.

Trở lại với thời điểm hiện tại, Quân Nhu hiện giờ đang ngồi trước mặt hắn. Trên môi nở nụ cười hiểm ác mà nói: "Xem như tôi còn cho anh một ân huệ cuối cùng..."

Hai tên kia kéo lấy Liêu Tống, ép hắn ngồi xuống trước laptop. Hắn nhìn trên màn hình, trên đó hiện một cửa sổ ứng dụng, các thông số đã được lập trình sẵn. Bên cạnh còn có một cửa sổ nhỏ khác, chính là camera lộ trình trên xe của Tôn Nghị.

Quân Nhu tì hai tay lên bàn, ngắn gọn nói như ra lệnh: "Làm đi!"

...

Đi được một quãng, lúc này Tôn Nghị mới nhìn vào gương chiếu hậu, liền không thấy bóng dáng chiếc xe của Liêu Tống đâu cả. Anh cơ hồ nhíu mày nghĩ ngợi một chút, đột nhiên tên cầm lái bên cạnh mới kêu lên:

"Chuyện gì thế này?"

Chẳng đợi Tôn Nghị hỏi, tên đó lại tiếp tục thốt lên một cách hoảng loạn: "Không điều khiển được! Cậu Tôn...chiếc xe...nó hình như đang tự tái?"

"Sao có thể như vậy?!"

Tôn Nghị sững sốt, anh cầm lấy vô lăng, đạp phanh thât mạnh nhưng đều không có tác dụng. Dường như mọi cơ chế hoạt động của chiếc xe này đã bị ai đó vô hiệu hoá. Sắc mặt căng ra khi anh nhận thấy điều bất ổn, chiếc xe này quả thực như đang được một kẻ nao đó ẩn mặt điều khiển.

"Chết tiệt! Mau, rời khỏi xe!"

Vừa khẩn trương nói, Tôn Nghị vừa đưa tay tháo chốt dây an toàn. Tố Dĩ Dĩ ngồi ở phía sau, hai tay ôm cứng Phù Dung trong lòng, sợ hãi réo lên: "Anh điên sao? Xe đang chạy rất nhanh đấy!"

Quay lại nhìn cô, Tôn Nghị nóng nảy như muốn quát lên: "Mở cửa và mau nhảy khỏi xe!"

Trông sắc diện đáng sợ đó của anh, phút chốc làm Tố Dĩ Dĩ im lặng không dám nói thêm. Cô quay sang Phù Dung, run rẫy tháo chốt dây an toàn cho cả cô và con bé. Nhưng đến khi cô đưa tay muốn mở cửa thì mới phát hiện...

Toàn bộ cửa xe đã bị khoá.

"Cái gì? Cửa không mở được...Tại sao lại như vậy chứ?"

Vừa gào vừa đâp cửa, bộ dạng của Tố Dĩ Dĩ càng làm cho Tôn Nghị rối trí thêm. Bỗng nhiên chiếc xe rẽ lối sang hướng khác, Tôn Nghị nhận ra con đường này dẫn lên đoạn sườn dốc rất nguy hiểm.

Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi đến khu vực đầy sỏi đá. Đoạn dốc thì giáp ngay với biển, xung quanh còn được bao trùm bởi những tán cây cao vút thẳng đứng. Đêm qua trời đổ mưa khá to, vì thế mà đoạn đường này càng trở nên trơn trượt.

"Á!" Tiếng thét thất thanh của Phù Dung đột ngột vang lên khi chiếc xe mỗi lúc mỗi xốc mạnh hơn. Tố Dĩ Dĩ ôm chặt lấy con bé, mặc dù cũng đang sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố trấn an bằng quãng giọng đứt quãng: "Không sao..không sao đâu! Có chị ở đây...đừng sợ!!!"

"Rầm" một cái thật mạnh, cả chiếc xe đã lao xuống phía sườn dốc. Tôn Nghị mau chóng leo xuống hàng ghế sau, anh một mặt ôm lấy Tố Dĩ Dĩ từ phía sau, một mặt lại cố dùng chân đạp mạnh vào cửa xe.

Đến khi chiếc xe cán qua một tảng đá lớn bên dưới thì hai cánh cửa bên phía Tôn Nghị mới bật tung. Nhưng không may, cũng theo lực xốc quá mạnh, khiến anh cùng với Tố Dĩ Dĩ bị hất văng ra bên ngoài.

Cả hai lăn dài trên sườn dốc rồi mắc kẹt tại một tán cây to gần đó. Tố Dĩ Dĩ mơ mơ màng màng, đầu óc đau đến choáng váng, cô vẫn còn kịp trông thấy gương mặt đầy máu của Tôn Nghị đang rất gần trước mắt mình.

"Phù Dung..."

Cô chẳng thể nghe được bất kì âm thanh hỗn loạn nào vang lên bên tai mình nữa. Chỉ có tiếng lá cây hoà cùng tiếng gió biển đang dồn dập thổi qua. Một ngón tay cố gắng cử động, nhưng không thể.

Cô chỉ kịp kêu tên Phù Dung một cách yếu ớt rồi ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui