Âm Khách


Lúc ngắm cảnh cũng không được nói chuyện.
Mới giấy trước Tạ Bạch còn dụi mắt vào vai Ân Vô Thư, mà sang giây tiếp
theo hắn đã thấy thân thể mình cao vọt lên, giờ đang đứng trước dòng
sông chảy ngang qua sân sau, tựa vai vào cửa và ngắm tinh tú trên cao.
Dường như đó là tháng tám của một năm nào đấy, cái nóng oi bức của ban
ngày hoàn toàn tan biến khi về đêm, thấp thoáng dáng dấp mát dịu của
trời thu.
Ban đêm không có nhiều ánh đèn, hàng tinh tú trên cao sáng rõ đến lạ, nối
nhau mênh mang và vô tận thành một dòng sông dài.
Tính tình Tạ Bạch vốn trầm tĩnh, có lẳng lặng nhìn tròi cả đêm cũng không
thấy buồn chán, thế nhưng có người hết lần này đến lần khác cứ muốn
trêu đùa hắn.
- Thiếu niên ấy mà, nhất là thiếu niên ở lứa tuổi của cậu người ta đều rộn
ràng căng tràn sức sống, hổ báo cáo chồn đều không ngại gặp.

Sao đến
lượt cậu lại biến thành bộ dáng mái nhà cũng chẳng lên nổi thế này?
Ấn Vô Thư đạng ngồi trên mái hiện trên đầu hắn, một chân vắt bên trên,
một chân men theo bờ hiển mà buông xuống, đang hững hờ đung đưa.

Ch
ân người này lại còn dài, rất gây sự chú ý, chướng mắt cực độ.
Tạ Bạch liếc xéo cái chân kia, chẳng hiểu sao thấy ngứa tay muốn nắm lấy
mắt cá chân cái người nhàn nhã thong dong trên nóc nhà ném thẳng
xuống sông để tẩy sạch não ra, khốn nỗi...!đánh không lại.
Khi này hắn hãy còn đang học cách luyện hoá khí âm thi, Ân Vô Thư muốn
hắn rèn luyện võ nghệ một tí nên chả biết tìm đầu ra một thanh kiếm cho
hắn chơi.

Tạ Bạch rất thích thanh kiếm này, thật ra hắn trấn trọng tất cả m
ọi thứ Ân Vô Thư trao cho, chẳng qua không thể hiện ra bên ngoài, cũng
bởi cái người Ân Vô Thư này đã rỗi thì chớ còn thích gây sự, bắt được một
chút cảm xúc nào của hắn cũng sẽ khuếch đại lên vạn phần rồi trưng cái
vẻ đắc ý khôn cùng.
Mỗi lần trông thấy dáng vẻ như vậy, Tạ Bạch đều muốn thọt y hai kiếm.
Ấn Vô Thư lắc lư cẳng chân, tay vỗ vỗ trên mái ngói, tặc lưỡi hai cái gọi hắn
như đang gọi cún con:
- Lên đây nào?
Tạ Bạch: ...!Số tuổi của người này còn lớn hơn tám ngàn thiếu niên cộng lại
mà sao hổ báo cáo chồn gì cũng không ngại ngần thế này.
Hắn búng ngón cái, thanh kiếm trong ngực lướt ra khỏi vỏ, hắn chọt khẽ
mũi kiếm lên chân Ấn Vô Thư vào nói:
- Ngài cản đường.
Ân Vô Thư “Ha" một tiếng rồi tức giận kiễng chân nhất thanh kiếm lên,
vươn người kẹp lưỡi kiếm giữa hai ngón tay rồi kéo nó tới trước mặt mình.
Tạ Bạch tay cẩm chuỗi kiếm bất đắc dĩ bị y dắt đến bên chân.
Sau khi tra kiếm vào vỏ, Ân Vô Thư bèn rút chân lại, bước nhẹ hai bước
trên ngói rồi thăng bằng ở mái hiện bên cạnh với tư thế nửa ngồi.

Y duỗi
một ngón tay ra cho Tạ Bạch đứng dưới hàng hiên:
- Đi nào, đứng nhìn dưới đấy làm gì.
Tạ Bạch trơ mặt ngước đầu nhìn y rồi nhìn sang ngón tay kia, miệng lẩm
bẩm:
- Tôi mười lăm, không phải năm tuổi.
Sau đó bắt lấy ngón tay kia một cách vô cùng miễn cưỡng.
Ấn Vô Thư nhấc một ngón tay lên, Tạ Bạch thuận thế xoay người một cách
nhẹ nhàng, áo trắng tung bay như cánh ưng.

Hắn đạp hai bước chân, canh
đúng thời điểm buông tay ra, nhảy lên nóc nhà cao hơn một tầng, đứng từ
bên trên nhìn xuống Ân Vô Thư, đôi mắt hắn cong lên thoáng hững hờ
mang chút ý cười thoả mãn của người thiếu niên vừa đạt được mong
muốn.
Ấn Vô Thư thuận miệng chòng ghẹo một câu:
Ô, còn có thể lên được trên đấy, không biết còn tưởng rằng cậu có thể
lên đến tận trời không chừng.
Nói đoạn, y vòng qua mái hiện nhảy lên rồi đáp xuống nhẹ nhàng trên mái
tầng cao hơn.
Tạ Bạch lúc này còn chưa mở được cổng Linh Âm, cách xa trình độ di
chuyển cực nhanh, lướt tuyết không lưu dấu.

Trái lại, Ân Vô Thư sinh ra từ
dương khí, khỏi nguồn từ đất trời, y đến đi tự nhiên như một áng mây tuần
hoàn giữa thiên địa.
Y nắm tay kéo Tạ Bạch, dắt hắn tan vào màn đêm tựa sương mù lãng đãng.
Tạ Bạch cảm thấy hoa cả mắt, vừa ổn định lại thần trí thì phát giác mình
đang đứng giữa không trung nghìn thước, dưới chân hắn là phố xá trải nơi
nơi, là ánh đèn của muốn nhà, và trên đỉnh đầu là dải ngân hà hùng vĩ.

Hắn
bị Ân Vô Thư dắt đi, còn Ân Vô Thư đang đứng lơ lửng giữa thinh không
chẳng một điểm tựa.
Tạ Bạch: ...!Đây quả thật là lên tròi.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vùng tròi trên cao và mặt đất dưới chân từ
góc độ như vậy, và cũng là lần đầu nhìn Ân Vô Thư từ góc độ như vậy.
Bất giác, Tạ Bạch cảm thấy người sống cùng hắn suốt mười lăm năm hoá
ra không giống với người bình thường, y cũng tương tự dải ngân hà trải
rộng trên đỉnh đầu kia, tưởng chừng ngay trong tầm tay nhưng thực tế xa
xôi muốn vạn trượng, không cách nào chạm đến được.
Tạ Bạch đứng ở nơi thuận lợi nhất song chẳng có tâm tình nhìn ngắm trời
sao, hắn thốt nhiên bật hỏi:
- Vì sao hai ngày trước ngài lại bị thương?
Ấn Vô Thư ngẩn người, tựa hồ không nhớ ra mình bị thương khi nào, sau
đó nói:
- Chuyện khi nào mà sao ta không biết? Cậu có hoa mắt không đấy?
Tạ Bạch: ...
Ấn Vô Thư thấy nét mặt lặng thinh của hắn, cuối cùng cũng chịu nể mặt
nhớ ra:
- À...!cậu nói vết phỏng trên cánh tay ấy à?
Tạ Bạch gật nhẹ đầu.
Ấn Vô Thư không thèm nghĩ đã bắt đầu nói nhăng nói cuội:
- Rảnh rỗi quá nên tự đốt mình chơi ấy mà.
Tạ Bạch:
Ngài nghĩ tôi bị ngốc à?
Ấn Vô Thư giả bộ ngõ ngàng:
- Cậu không ngốc à?
Tạ Bạch giơ tay tính rút kiếm, Ấn Vô Thư thấy được bèn nhanh tay đè hắn
lại:
- Được được được, cậu có kiếm cậu là nhất.
Ấn Vô Thư nhoẻn miệng bật cười, còn đặc biệt thở dài một cách khó xử:
- Thiếu niên à, cậu khá khẩm quá, còn học được cả thói khi sư diệt tổ đại
nghịch bất đạo thế này.
Tạ Bạch liếc mắt:
- ...!Ngài nói chuyện bị phỏng trước đi.
Ấn Vô Thư cong mắt, nén cười mà hỏi:
- Cậu có biết ta hơn cậu mấy đời không?
Tạ Bạch ngỡ rằng y cậy già muốn hất mặt, bèn thờ ơ đáp:
Ông tổ của ông nội cũng không bằng ngài.
-
Ấn Vô Thư: ...
Tạ Bạch nói vậy khiến Ân Vô Thư nghẹn lời, chẳng hiểu sao làm y liên tưở
ng đến hình ảnh lưng gù răng móm trông chả đẹp mắt tẹo nào, thế nhưng
vẫn bị buộc phải thừa nhận:
Ông cố nội cũng chưa chắc bằng một số lẻ tuổi ta.
-
Та Вach:
- Rùa già ngàn tuổi cũng chưa chắc bằng một số lẻ của ngài.
Ấn Vô Thư: ...
Tạ Bạch dù kiệm lời, nhìn chung là ngoan ngoãn, nhưng suốt ngày lẽo đẽo
theo hạng lẻo mép kém giữ kẽ như Ân Vô Thư lâu thì cũng bị mưa dầm
thấm đất, miệng lưỡi hẳn nhiên cũng bén nhọn độc địa vô cùng.
Ân Vô Thư mặc nhiên nói:
- Được rồi, mau thu mấy suy nghĩ ông cố nội với rùa già lại, ta nói tiếp.
Người bình thường trên thế gian ai cũng thỉnh thoảng phải đau ốm, các
thầy thuốc nổi tiếng đều nói thế còn gì? Âm hoá khí, dương hoá hình, âm b
ình dương bí, chữa trị tinh thần, từ bỏ âm dương, tính khí ắt tuyệt.

Mà nhìn
chung ở đời âm dương thắng phục, cần...
Tạ Bạch lạnh nét mặt, ngắt lời y:
- Nói tiếng người, vào đề đi.
Ân Vô Thư lập tức ngậm miệng, nói:
- Việc xảy ra với ta cũng tương tự người thường mắc bệnh, âm dương
thắng phục, trừ độc định kỳ.
Tạ Bạch lặng thinh suy nghĩ một hồi mới hỏi:
- Không phải ngài hoá thân từ thuần dương chi khí à? Lấy âm ở đầu ra...
Ấn Vô Thư nhoẻn cười, nói:
- Ta làm một phép so sánh ngẫu nhiên vậy thôi.

Dầu sao vạn vật trên đời
đều luôn có tương sinh tương khắc, có đen mới có trắng, vô thiện tất vô
ác, vòng sinh tử âm dương tuần hoàn lặp lại mới có thể không ngừng sinh
sôi và tiếp diễn, bằng không hết thảy đều trở thành hỗn độn.

Trong tiểu
hỗn độn là những sự chấp chới tăng bên này giảm bên kia để tìm lại cân bằ
ng như lâm bệnh, còn đại hỗn độn xảy ra khi không tìm được sự cân bằng
ấy và cần phải thiết lập lại từ đầu, đó chính là sinh tử, cậu hiểu không?
Y ngoắc tay kéo Tạ Bạch đi vòng vòng với những câu nói hào nhoáng bề
ngoài, kế đó ngẩng đầu nhìn lên ngân hà hùng vĩ mà nói:
- Cậu còn nhỏ, học gì không học lại thích học cách làm mất hứng thế kia,
ngắm nhìn đi nào, xong rồi ta dẫn cậu tới chỗ khác, đứng ngây người ở đây
một hồi là hoá đần luôn đấy.
Tạ Bạch lặng thinh không bị lay động, hắn chém thẳng vào những lời xằng
xiên thật giả lẫn lộn của y mà rằng:
- Đã hiểu, nhưng lời từ miệng ngài thì tôi không tin lắm.
Ấn Vô Thư thẳng thừng bịt tay lên miệng hắn, vẻ mặt cực kỳ không biết
xấu hổ, cười bảo:
- Gió lộng ồn quá, không nghe rõ cậu nói gì cả.

Hơn nữa, ăn không nhiều
lời ngủ không rộn rã, lúc ngắm cảnh cũng không được nói chuyện.
Thế nhưng Tạ Bạch đã gặp mấy thủ đoạn mặt dày không biết xấu hổ này
quá nhiều nên quen từ sóm rồi, bị bịt miệng cũng không bối rối mà làu bàu
dưới lòng bàn tay của Ân Vô Thư:
- Hỏi ngài một chuyện cuối.
Ấn Vô Thư khẽ cử động ngón tay, đáp “Um" một tiếng rồi rút tay lại để ra
sau lưng và nói:
- Tạm thời cho cậu thêm một cơ hội, nói đi.
Tạ Bạch ngẩng mặt nhìn dải ngân hà, suy nghĩ một hồi rồi quay sang hỏi
Ấn Vô Thư:
Ngài sẽ chết à?
-
Ân Vô Thư tặc lưỡi một tiếng, bẹo má Tạ Bạch bằng hai ngón tay, giật giật
rồi bảo:
- Nói gì thế...!không phải lúc trước ta đã từng nói rồi à, bị thương cũng khô
ng chết, không có tim cũng không chết, có thấy trên trán ta khắc ba chữ “1
ão bất tử" hay không hở?
Ta Bạch thản nhiên đáp:
- À thế à? Mới rồi ngài còn bảo vạn vật đều có sinh tử, phải tuần hoàn qua
lại mới cân bằng, nếu không sẽ sinh hỗn độn đấy thôi.
Ấn Vô Thư: ..
Bị Tạ Bạch bắt bẻ chặn họng, Ấn Vô Thư không cách nào chối được bèn
giận dỗi kéo Tạ Bạch xuyên qua thành thị vượt qua rừng núi, đi thẳng sang
nơi khác xong mới thở dài:
- Chắc ta uống nhầm thuốc chuột rồi nên mới dắt cậu lên trời ngắm sao,
nhìn mấy thứ đó nhiều dễ biến người ta thành đồ ngốc lắm, cứ ngẫm nghĩ
chuyện gì đầu đâu hoá không thành có, đổi chỗ thôi.
Có lẽ bị Ấn Vô Thư kích thích trên đỉnh Thiên Sơn nên Tạ Bạch lại mơ thấy
những đoạn ngắn nghe y nói nhảm về sự sống và cái chết hết lần này đến
lần khác, tái hiện một thời quá khứ đen tối đầy dối lừa từ Ân đại bịp bợm.
Đến tận sáng sớm ngày thứ ba, Tạ Bạch mới mở mắt tỉnh giấc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui