Vẫn còn khàn giọng à? Meo một tiếng ta nghe xem nào.
Trực Phù Linh Động giới gần đây hơi nhiễu loạn, từ sau ngày âm dương đại
loạn, một số yêu linh hoá rồ đã nổi điên ròng rã suốt tuần.
Thậm chí, ch
úng tựa hồ quay về thời kỳ trăm ngàn năm trước, giao tranh chiến đấu
ngày đêm chẳng kiêng dè, chỉ dăm ba câu không hài lòng đã lao vào đánh
nhau.
May mà không có bộ phận xử lý khẩn cấp sự vụ yêu linh, bằng không
có khi đường dây điện thoại yêu linh đã nổ tung mất rồi.
Ban đầu Lập Đông và Phong Ly còn tất bật lo âu, chỉ hận không thể tách ba
đầu sáu tay chạy đôn chạy đáo để giải quyết tình hình, tránh cho đám yêu
linh gây ra rắc rối gì nghiêm trọng ảnh hưởng đến trật tự tam giới.
Thế mà
bôn ba khắp nơi xong họ mới võ lẽ đám ba ba nghìn năm rùa già vạn năm k
ia đều rất tinh tường, toàn chọn vị trí phù hợp mới ra tay, đánh nhau cũng
giữ một giới hạn nhất định.
Vừa có thể đánh cho thoả thuê vừa không gây
ảnh hưởng đến những giới khác, chúng chỉ đơn giản là ăn tạm cơm chưa
chín qua ngày.
Lâu Hàm Nguyệt diện một bộ sườn xám dáng dài diễm lệ giữa mùa đông,
ngồi bắt chéo chân mà không để tâm gì đến tà xẻ bên hông, vừa cắn hạt
dưa vừa nói:
- Xem đi, ta đã nói gì nào, không cẩn để ý đến chúng! Chúng đã nhẫn nhịn
cả ngàn năm rồi, giờ mới có một cái cớ để vận động gần cốt, ngu gì mà
không nhào vào bộp nhau mấy phát.
Gặp ta không đánh được, chứ ta mà c
ó khả năng thì cũng nhập tụ rồi, một mình chơi solo Ân Vô Thư ấy, thua thì
bình thường, nhõ thắng chắc chắn vang danh bốn bể.
Lạc Trúc Thanh nhấp ngụm trà, nghe cô nói thế thì sặc một cái, vỗ ngực
ho sù sụ một hồi mới nói:
- Chơi solo Ân Vô Thư thì chớ còn nghĩ thắng được à, không gặp mấy bữa
mà cô đã tính đảo lộn đất trời rồi ư?
Lâu Hàm Nguyệt đút hạt dưa cho sáo đen, tiện đà nói tiếp:
- Lỡ đầu trở trời.
Lập Đông ngửa đầu suy ngẫm, lặng lẽ rót cô ly trà mà không nói tiếng nào.
Lâu Hàm Nguyệt híp mắt, ngoảnh đầu nhìn hắn ta:
- Cái mặt cậu ý là đang tiễn vong ta đó hả? Cậu nhìn nữa là ta lên lầu gây
sự với y liền đó nha! Y mới vừa mở mắt rời trận trưa nay, tới giờ còn chưa t
ròn nửa ngày đầu.
Biết đầu chừng tay chân còn lóng ngóng vô lực, ta thấy
giờ mà xuống tay là đảm bảo tỉ lệ thắng lên tới một phần trăm.
Lập Đông, Phong Ly: ...!Còn biết nhục không?
Lạc Trúc Thanh cạn lời:
- ...!Nói đùa vui đấy.
Lâu Hàm Nguyệt ngẫm nghĩ chút rồi nói thêm:
- Nếu y không phản kích thì tỉ lệ thắng cũng được năm mốt phần trăm đ
ấy.
Nói thật, ta cũng tính là ân nhân cứu nửa cái mạng y đúng không, đứng
yên như bao cát cho ẩn nhân đánh một hồi thì có gì quá đầu?
Lạc Trúc Thanh vừa tính trả lời đã nghe thấy một âm thanh cắt ngang, tiếp
lời Lâu Hàm Nguyệt:
- Đúng tình hợp lý, không có gì quá đáng cả.
Rồi, chính chủ tới.
Lâu Hàm Nguyệt nghiêng đầu nhìn, ho một tiếng rồi quay mặt lại, sượng s
ùng uống một ngụm trà rồi cất giọng thờ ơ:
- Hừ, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, sao anh xuống đây thế này? Dậy
rồi cũng cần điều tức một ngày một đêm mới khôi phục hoàn toàn nguyên
khí cơ mà.
Ân Vô Thư đáp:
- Xuống đây làm bao cát cho cô đánh.
Y diện áo sơ mi sọc màu xám khói, làm nổi bật lên gương mặt hơi nhợt
nhạt, đôi môi vẫn không một cắt máu nhưng ánh mắt trong veo sáng tỏ
giúp thần sắc y trông vào không đến nỗi nào, hoàn toàn chẳng mang dáng
vẻ một người mới chết hôm qua.
Y vừa bước xuống lầu vừa lật cổ tay áo lên
hai nấc, thoạt trông như đang nhàn nhã ở nhà.
Lâu Hàm Nguyệt xoa cằm, sượng người tiếp tục cắn hạt dưa, vừa cắn một
hạt thì nhớ ra gì đó bèn hỏi:
- Bọn ta không dám vào phòng anh, thế Tiểu Bạch đã tỉnh chưa? Anh bảo
là nếu không có gì bất ngờ thì tối nay cậu ta sẽ tỉnh lại đúng không?
Ân Vô Thư trả lời:
- Vừa tỉnh, cổ họng hơi khàn nên ta xuống pha chút nước ấm cho cậu ta.
- Tỉnh rồi?!
Cả bọn đang quây quần trên bàn đều mừng khôn tả, sau mấy hôm căng th
ång cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Lập Đông vội vàng rót ly nước đưa cho Ân Vô Thư, ngờ đầu y lắc đầu từ
y
chối:
- Tạm thời cậu ta không uống được ly này, đi lấy một cái dĩa ấy.
Ai nấy đều bối rối trước lời này.
Lập Đông ngoáy lỗ tai, suýt còn cho rằng mình nghe nhầm:
- Tìm...!dĩa? Uống nước mà cần dĩa làm gì? Dĩa như thế nào?
Ấn Vô Thư khoát tay:
- Ta biết nó ở đầu rồi, không sao, cậu cứ cắn hạt dưa tiếp đi.
Nói đoạn, y xoay gót đi vào căn phòng đầu tiên bên tay phải.
Lập Đông chóp mắt nhìn ly thuỷ tinh trong tay mình rồi nhìn qua căn
phòng kia, mặt mũi bần thần quay về bàn, mắt đối mắt với những người
còn lại.
Một lát sau, Ân Vô Thư bước ra khỏi phòng, trên ngón tay thon gầy là một
chiếc dĩa sứ nông nhỏ cõ lòng bàn tay, y đổ nước vào dĩa.
Lạc Trúc Thanh giật khoé miệng, chỉ vào cái dĩa, nói:
- Cái này là dĩa đồ chấm cơ mà, ai uống nước bằng cái dĩa này?
Bao nhiêu cặp mắt rối bời đổ dồn vào Ân Vô Thư, lòng đều nhủ thầm hay là
não còn chưa kịp tỉnh lại? Khổ nỗi lời này chỉ có thể lẳng lặng mà nghĩ chứ
có ai dám nói thẳng ra.
Lạc Trúc Thanh nhìn y đẩy vẻ lo lắng mà rằng:
- Anh tỉnh thật chưa thế? Liệu đây có phải là di chứng từ đợt đánh đổi diêu
chúc tán không vậy? Trên lý thuyết còn chưa tới một tháng đó, chắc
không đến nỗi...!dù sao chuyện cũng đã giải quyết ổn thoả rồi, anh tranh
thủ tới chỗ ta chuộc về hết đi, ta cẩm mà bỏng cả tay đây này.
Ân Vô Thư không ngoái đầu, vừa bước thẳng lên lầu vừa nói:
- Được, ngày mai ta đến chuộc.
Cả đám lại tiếp tục nhìn nhau trấn trối, đồng thời không hẹn mà đứng hết
dậy nối gót y lên lẩu.
Ân Vô Thư chỉ liếc nhìn động thái họ chứ không ngăn cản, để mặc cả bọn
theo mình đến ngoài cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đang mở toang, không một vẻ gì cho thấy nên phi lễ chớ
nhìn, ai cũng có thể thấy rõ bên trong.
Tuy vậy, dù Ân Vô Thư không nói
nửa lời, mọi người vẫn theo thói quen dừng bước bên ngoài cửa chứ không
vào phòng.
Bài trí phong phòng vẫn tối giản, gọn gàng, và sạch sẽ không vương bụi b
ẩn.
Trận pháp Lâu Hàm Nguyệt vẽ cho Ân Vô Thư vẫn còn, ánh vàng lưu
chuyển trên từng nét hoạ tạo thành một khối tròn nhỏ trên mặt đất.
Ở
mỗi hướng có dán một lá bùa, trên bùa vẽ những đường tơ đỏ vàng xuyên
qua một đồng tiền ngay đầu sợi to.
Lâu Hàm Nguyệt vừa bổ sung những
món này vào hôm nay đặng giúp Ân Vô Thư hồi phục tốt hơn.
Còn trong trận pháp trên giường lớn bên cạnh là Tạ Bạch đang nhắm mắt
nằm yên, sắc mặt trắng nhợt tới gần như trong suốt, người hắn không phát
ra một chút âm thanh, ngay cả lồng ngực cũng không hề nhấp nhô.
Lâu Hàm Nguyệt và Lạc Trúc Thanh bốn mắt nhìn nhau ngoài cửa, cô rù rì
vào tai ông ta:
- Chuyện này..
sao ta cứ thấy Tiểu Bạch còn chưa tỉnh ấy nhỉ? Hay là y
đang mộng du nên nói sảng rồi?
Lạc Trúc Thanh không nói gì, nhưng nhìn nét mặt ông ta thì thấy suy nghĩ
cũng không khác Lâu Hàm Nguyệt cho lắm.
Cả bọn còn đang đứng ngài cổng bẩn thần nhìn Tạ Bạch nằm đờ trên
giường không chút sức sống, bèn thấy Ân Vô Thư mang dĩa sứ nhỏ đựng
nước đặt trên bàn kính, tiếp đó y vòng vào trong giường, vén rèm lên và
ôm thứ gì đó trong góc tường vào lồng ngực.
Xong xuôi, y thản nhiên tới
ngồi xuống số pha bên cạnh chiếc bàn kính kia rổi thả quả bóng đen thùi
đó lên trên mặt bàn.
Cục banh tròn lặng thinh giả chết một hồi, cuối cùng đành coi như chịu
thua mà ngóc đầu lên, khom cổ vào trong dĩa uống nước.
Lâu Hàm Nguyệt cứng đờ mặt quay sang chọt Lạc Trúc Thanh:
- Ta thấy mắt ta có vấn đề rồi, anh nhìn thử giùm ta xem?
Lạc Trúc Thanh điểm đạm đáp:
- Không xem giùm được, ta thấy hình như mắt ta cũng có vấn đề rồi.
Lập Đông đứng sau lưng hai người họ, chóp mắt mãnh liệt liên hồi rồi võ
vai Phong Ly:
- Ê Phong Tử...!chú nhìn giúp coi lão đại đang ôm cái gì trong tay vậy? Sao
anh nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người vậy?
Phong Ly mặt không biến sắc, trông vô cùng bình tĩnh:
- Ứm, không phải người, đó là một con mèo...
Hắn ta dừng đoạn, xong thấy dường như miêu tả như vậy còn thiếu, bèn bổ
sung:
- ...!Mèo con.
Lạc Trúc Thanh và Lập Đông nghẹn ngào hết mấy giây, thì thầm:
- Thì ra không phải ta bị mù.
Lâu Hàm Nguyệt hết chịu nổi, hít mạnh vào một hơi:
- Đây không phải là con mèo mun nhí Tiểu Bạch lúc nào cũng ôm trong
người ấy à? Sao ban nãy Ân Vô Thư nói Tiểu Bạch tỉnh rồi, giờ cần uống
chút nước để thông cổ, rồi bưng lên đây lại biến thành dâng nước cho mèo
thế này...
Mấy người họ lại liếc nhau, trên mặt ai nấy hiện lên vẻ phức tạp cực kỳ,
sau khi nhìn hết mặt mũi nhau rồi lập tức gửi lời chào vô cùng qua loa vào
phòng Ân Vô Thư rồi ba chân bốn cẳng phóng thẳng xuống dưới lầu và tụ 1
ại bên bàn.
Lâu Hằm Nguyệt tặc lưỡi lắc đầu, giơ ngón tay xoay xoay bên đầu mình mà
nói:
- Có khi nào Tiểu Bạch còn chưa tỉnh nhưng y u sầu quá độ...!nên là...?
Phong Ly còn chưa kịp tỉnh hồn:
- Là gì?
Lâu Hàm Nguyệt:
- Ngu người rổi.
Phong Ly: ...
Lâu Hàm Nguyệt bôi nhọ Ấn Vô Thư như đúng rồi, dệt chuyện không chớp
mắt mà nói:
- Đừng tưởng bở, ta gặp nhiều yêu quái già như vậy rồi, bị ngu thật luôn,
vừa ngu vừa tội nữa, thường xuyên trọn mắt trắng dã, tay chân run rẩy, mi
ệng sùi nước bọt.
Lạc Trúc Thanh lườm cô một phát:
- Đoán chừng là linh hồn Tiểu Bạch nhập vào thần thể con mèo kia.
Ở dưới lầu lôm xôm bình luận cầu tới câu lui, còn trong căn phòng trên
lầu, Ân Vô Thư im lặng nhìn mèo mun nhí uống từng ngụm nước be bé tr
ong dĩa rồi đứng dậy đóng cửa lại, quay về ghế số pha và dựa lưng vào đệm,
duỗi tay vuốt cái đầu tròn ủm của mèo ta.
Mèo mun nhí ngừng uống nước, nghiêng đầu liếc y một cái rồi bỏ đi né
khỏi tay y, nó huơ chân đá cái dĩa ra xa hơn hai lần rồi mới tiếp tục cúi đầu
uống nước.
Cái dĩa sứ này khá nông nên không chứa đưỢc nhiều nước, chỉ uống một
chút đã hết sạch.
Nó ngửa đầu lặng thinh nhìn Ấn Vô Thư, nhấc chân trước
đá đá vào cái dĩa.
Dường như Ân Vô Thư có thể đọc được ý nghĩ của hắn chỉ từ đôi mắt mèo
đượm nước, y đưa tay gãi cằm mèo con và bắt đầu nói chuyện như không
hề có bất kỳ phân biệt giống loài gì:
- Còn muốn uống nữa à? Hai ngày này cậu không thể uống nhiều nước đư
Ợc, tạm thời uống một ít cho thông cổ thôi, sau hai hôm quay về cơ thể
bình thường rồi tính tiếp.
Mèo con lại né tay y và liếc y cái nữa, nó không kêu một tiếng nhưng cũng
không để tâm đến cái dĩa nhỏ kia nữa mà xoay ngang xoay dọc, không biết
đang nghiên ngẫm bản thân hiện tại hay nghĩ gì khác.
Ấn Vô Thư bị nó tránh đi hai lần thì không vọc tay nữa mà chuyển sang vọc
miệng:
- Vẫn còn khàn giọng à? Meo một tiếng ta nghe xem nào.
Mèo con đang trầm tư tức thì hoàn hồn, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm
Ấn Vô Thư: ...
Kế đến, nó ngoảnh đầu bỏ đi mà không nói tiếng nào, phóng hai ba bước
chạy đến cuộn mình làm tổ ở nơi ấm áp nhất trong phòng.
Trước đó, khi Tạ Bạch vừa mới tỉnh lại, chưa kịp nhận ra mình đang ở trong
thân thể mèo mun, vừa mở miệng tính nói muốn uống nước giữa lúc ý
thức còn mơ màng nhưng ai ngờ cất giọng thì thốt lên một tiếng meo
mềm nhũn đến mức chính hắn còn kinh hãi tới nghệch người, xù hết cả
lông, tay chân cứng đờ thành một pho tượng đất bé con, trông như thể gõ
vào một phát là nứt ra ngay.
May mắn thay, Ấn Vô Thư tỉnh dậy sớm hơn hắn nên bước ra khỏi trận, xoa
lông hắn và giải thích rằng tình huống hiện tại chỉ tạm thời thôi, sau ba
ngày hắn có thể quay về cơ thể mình, nghe đến đấy Tạ – mèo con - Bạch
mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.