Ơ kìa, hôm nay đã nhớ ra ta rồi à?
–
Lời Tạ Bạch trước đó thật sự hiệu quả, Ân Vô Thư ở yên trong Thái Huyền đạo nghiêm túc đại tu, mấy ngày liền không hề xuất hiện.
Sau khi điều tức nghỉ ngơi vài hôm trong chỗ ở của mình, Tạ Bạch chọn một ngày nắng đẹp, sáng sớm đã thong thả điềm nhiên đến trung tâm pháp y thành phố Lâm.
Văn phòng mà Tạ Bạch mới vào được một tuần lại lâm vào bầu không khí trầm uất u ám.
Giang Hạo Nhiên và bác Trần nằm nhoài trên bàn, mí mắt dán chặt trên màn hình, tay gõ lóc cóc không thôi, mắt ai nấy đều bọng xanh bọng đen, quần thâm lan hết non nửa mặt.
Trông ra có vẻ mọi người lại phải tăng ca, chắc còn chạy báo cáo gì đấy.
Họ trông thấy Tạ Bạch đến sớm thì ngẩng đầu, khàn giọng chào một câu:
– Chào buổi sáng Tiểu Bạch.
Xong lại gằm đầu vào màn hình máy tính, không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
Mọi người đều như một hôm bình thường và Tạ Bạch chưa hề nghỉ một ngày nào.
Tạ Bạch cũng gật đầu chào họ, đáp một tiếng “chào buổi sáng” rồi đi tới bàn làm việc của mình, sắp xếp lại mấy văn bản đóng dấu trên bàn rồi ngồi xuống.
Hắn vừa bấm mở máy tính thì Giang Hạo Nhiên bất chợt nhớ tới gì đó mà ngoảnh đầu lại cau mày, tỏ ý nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu như muốn nói, song cuối cùng quá mệt mỏi vì phải chạy việc cả đêm nên kiệt sức không nghĩ được tiếp nữa.
Tạ Bạch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh ta, cất giọng bâng quơ:
– Sao thế?
Giang Hạo Nhiên hé miệng, rồi lại lắc đầu:
– Không có gì, cả đêm tôi không ngủ nên đầu óc mơ màng chút.
Tự dưng cảm giác rất lâu rồi không gặp cậu vậy.
Thật ra cậu mới xin nghỉ bệnh vài ngày thôi mà.
Anh ta nói xong khan giọng cười vài tiếng rồi tiếp tục dúi mặt vào bản báo cáo.
Tạ Bạch sắp xếp lại mấy văn bản chỉn chu xong, đứng dậy nói:
– Ừm, mấy ngày tôi không đi làm, các anh lại tăng ca à? Tôi đi pha cà phê, có anh nào cần lấy một ly không?
Nhóm bác Trần đều giơ tay, vừa gõ bàn phím vừa nói:
– Tốt quá, tôi cũng cần, làm phiền cậu rồi.
Khi Tạ Bạch bưng cà phê về, nhóm bác Trần đang tán dóc mấy câu để vực dậy tinh thần.
Giang Hạo Nhiên ai oán thở than:
– Cái mùi trên người tôi hai hôm trước ấy… Kẹo Sữa ở nhà không thích, cứ chạy né tôi cả tám thước ấy.
Rõ ràng xưa giờ đều ngồi xổm ngoài cửa chờ tôi về, thế mà…
Vừa nói, anh ta nhận ly cà phê từ Tạ Bạch rồi tiếp tục:
– Cảm ơn cậu, tôi kẹt dí ở đây rồi… À Tiểu Tạ này, cậu chờ chút.
Tạ Bạch dừng chân, nghiêng đầu sang:
– Ừm?
Giang Hạo Nhiên giúp hắn gỡ lông mèo trên người rồi giơ lên nhìn, nói:
– Trên vai cậu dính lông này.
Đây là lông gì ấy nhỉ? Cậu cũng nuôi mèo à?
Tạ Bạch ngẩn người, gật đầu:
– Mới nuôi vài ngày.
Hội sen mèo Giang Hạo Nhiên và bác Trần tức thì hào hứng:
– Mèo gì vậy? Có ảnh chụp không? Bao lớn rồi?
Tạ Bạch đặt ly cà phê xuống rồi đưa tay ra áng chừng:
– Tầm này.
Tôi nhặt ở ven đường, chưa có ảnh chụp.
Giang Hạo Nhiên nhìn mấy sợi lông trên tay một lát rồi hỏi tiếp:
– Mèo đen à?
Tạ Bạch gật đầu.
Bác Trần:
– … Mèo đen đẹp thì đẹp đấy, nhưng nhìn vào ban đêm có hơi rùng rợn.
Giang Hạo Nhiên cười nhạo:
– Tới xác chết bác còn không nói rùng rợn mà đi sợ con mèo?
Bác Trần khoát tay với anh ta:
– Thôi! Cái đó khác.
Giang Hạo Nhiên nghiêm trang nói với Tạ Bạch:
– Mèo đen mèo trắng không quan trọng, biết nghe lời là được.
Cậu xem, Kẹo Sữa nhà tôi chính là cục bông nhỏ đáng yêu, còn con nhà bác Trần đích thị là truyền nhân của loạn thế ma vương, cả ngày chỉ biết cào là cào bác ấy.
Bác Trần quỳ lạy cầu được sờ một cái mà nó nhất quyết không cho, rất có tác phong của một đoá hoa quý không nhiễm bụi trần.
Bác Trần tay cầm ly cà phê mặt mũi bi thương, quay sang ỉ ôi với Tạ Bạch:
– Bé con cậu nhặt được có sợ người lạ không? Có cho người chạm vào không?
Mấy hôm nay, Tạ Bạch nuôi mèo mun nhí cũng khá ổn, nó đang chầm chậm hồi phục ít nhiều rồi, chỉ là sức còn yếu, mỗi bước đi đều run run không vững, chân cứ mềm oặt ra.
Thế nhưng nó cứ lóng ngóng đảo quanh người Tạ Bạch, Tạ Bạch đi tới đâu nó lẽo đẽo theo tới đó, Tạ Bạch ngồi nó bèn chui vào lòng không chịu nhúc nhích.
May mà thân thể nó vừa mềm vừa bé tí, chứ không thì cũng ra dáng vô lại lắm.
Tạ Bạch nghĩ một chốc, suy xét trả lời bác Trần:
– Cũng không tới nỗi, khá là dính người.
Bác Trần càng sầu hơn.
Nhóm bác Trần đã giải quyết xong những việc quan trọng rồi, giờ chỉ còn một vài chỗ linh tinh để hoàn tất thôi nên hôm nay cũng không bận rộn quá mức.
Khi trời xẩm tối, chỉ còn hai người ở lại, những người khác đều đã xong việc chuẩn bị về.
Tạ Bạch chào hỏi họ rồi sải bước ra khỏi toà nhà, cài nút áo khoác và xuống cầu thang ra khỏi văn phòng.
Hắn vừa bước hai bước đã dừng chân, bởi vì bên dưới bậc thềm cách hắn không xa, có một người đang đứng.
Người ấy dáng cao chân dài, trên người khoác áo măng tô lông cừu đen, thoạt trông khá giống áo Tạ Bạch đang mặc, chỉ khác ở chỗ người kia không cài nút áo mà để hở toàn bộ vạt trước, lộ ra áo sơ mi màu xám tro, tưởng chừng toàn bộ gió rét thổi qua chốn này chẳng mảy may chạm đến người y.
Dĩ nhiên đó là Ân Vô Thư.
Y trông sang Tạ Bạch đứng yên không nhúc nhích giữa cầu thang, khoé miệng nhoẻn cao và nói:
– Quả thật không chịu ngồi yên nhỉ, vừa khoẻ lại thôi đã vội vã đi tận hưởng cuộc sống rồi à?
Tạ Bạch soi y từ đầu đến chân một phen thì nhận ra người này đã đại tu xong xuôi, khí sắc cũng hồi phục tương đối như cũ, xem ra tinh thần đang rất thoải mái nên bắt đầu giở chứng trở lại.
Ân Vô Thư hất cằm về phía hắn và nói:
– Bây giờ có định nhớ ra ta chưa nào?
Tạ Bạch nhướng mày nhìn y một hồi, kế đó bước tiếp xuống thang, khi thoáng lướt qua người Ân Vô Thư thì cất giọng:
– Không nhớ.
Ân Vô Thư bất đắc dĩ bước theo hắn:
– Này… làm gì phải giận lâu thế, cũng đã mấy ngày rồi đấy?
Tạ Bạch thản nhiên trả lời:
– Không biết, tôi không đếm.
Ân Vô Thư: …
Tạ Bạch đi đến chỗ không người bèn mở cổng Linh Âm, chỉ đi chừng hai ba phút đã đến khu ngoại ô phía đông bắc thành phố Lâm.
Ân Vô Thư cũng theo bước hắn, tản bộ dọc theo một con đường nhỏ phía sau cửa hàng rượu và thuốc lá Hòe Môn và tiến về bờ sông.
Y đứng giữa hai cây cầu, lia mắt nhìn quanh rồi huơ tay giũ đám bụi lơ lửng trước mặt, cất giọng chán ghét:
– Bụi nhiều đến mức đắp thành bột được luôn… cậu chuyển về đây rồi à?
Tạ Bạch đáp “Ừm”, bước chân lên cây cầu vòm.
Hai cây cầu bắc ngang sông này không thể đi bừa, chỉ có Âm khách mới được đi trên cầu vòm, người khác bước bừa lên chỉ thấy cầu đứt đoạn giữa đường chứ không thể vào nơi ở dành cho Âm khách.
Thế nhưng bây giờ Tạ Bạch đang ở đây, Ân Vô Thư cũng mặt dày đi theo.
Tạ Bạch đi thì y đi, Tạ Bạch ngừng thì y cũng ngừng, nói chung quyết tâm không rời khỏi cầu, quá ư là vô lại.
Nhờ có Tạ Bạch mở đường, trước mắt y không còn là cây cầu chỉ có một nửa mà hiện ra những tảng đá dưới mặt sông.
Y nối gót Tạ Bạch, tuần tự bước theo quy trình phức tạp đến cuối con đường, thấy được một cánh cửa thấp thoáng giữa màn sương nồng đặc.
Một con mèo đen đang ngồi xổm bên cạnh cửa, vừa nhìn thấy Tạ Bạch trở về, nó liền ngẩng mặt kêu meo.
Đó chính là con mèo mun nhí kia.
Ân Vô Thư liếc nhìn mèo mun nhí, nói với Tạ Bạch:
– Ta còn thắc mắc sao không thấy nó đâu, hoá ra là đi theo cậu.
Tạ Bạch bước lên bờ, ôm lấy mèo mun nhí ở bên cạnh cửa, để lại một mình Ân Vô Thư đứng trên viên đá.
Hắn vừa gõ cửa vừa trả lời:
– Cái gì đi theo tôi? Đây là mèo tôi nhặt được.
Ân Vô Thư:
– Ừm, là mèo cậu nhặt được.
Ôi thiếu niên ơi, hôm nay ta đã đến trước cửa rồi, có thể cho ta vào trong xem không nào?
Tạ Bạch ngoái đầu liếc y, chầm chậm nhả ra một chữ:
– Không.
Nói xong, hắn nhấp cửa ba cái, khoá cửa vừa mở ra hắn đã lách mình vào trong, tay nắm cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì nghe tiếng Ân Vô Thư chen vào.
Ân Vô Thư giở kế hoãn binh:
– Chớ đóng, cậu để cửa mở cho ta nhìn ở ngoài cũng được.
Tạ Bạch cản hoàn toàn khung cảnh bên trong cửa, hắn lắc đầu không thương tiếc.
Ân Vô Thư ngoái nhìn qua vai Tạ Bạch mấy lần muốn xem thử bên trong nhưng Tạ Bạch lập tức dời người theo, cản lại tầm mắt y.
Y ngẫm chốc rồi trêu Tạ Bạch:
– Nơi ở của Âm khách đều dựa trên sở thích của Âm khách, không lẽ chàng thiếu niên cậu có sở thích kỳ lạ gì mà nhất quyết không muốn để ta thấy hửm?
Tạ Bạch thoáng sượng mặt, sau đó nghiêm lại, nói:
– Nói xong chưa?
Ân Vô Thư thấy khích tướng không hiệu quả, bèn chuyển sang chơi bài tình cảm:
– Tốt xấu gì ta cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu cả trăm năm cơ mà.
Tạ Bạch trơ mặt:
– Vậy thì?
Ân Vô Thư:
– … Sập cửa nhẹ nhẹ tí?
Tạ Bạch không nhiều lời giơ tay lên, đóng cửa đánh rầm, mạnh đến mức cây cầu đá cũng chấn động.
Ân Vô Thư: …
Đêm đó là một đêm hiếm hoi Tạ Bạch ngủ ngon giấc, sang sáng hôm sau, hắn dậy sớm đến trung tâm pháp y.
Nhóm bác Trần và Giang Hạo Nhiên đã ngủ bù một đêm, quầng thâm dưới khoé mắt cũng vơi đi ít nhiều, không còn vẻ rã rượi bơ phờ nữa, họ cầm ly cà phê trên tay, vừa tán dóc vừa mở máy tính.
Thấy Tạ Bạch vào cửa, cả bọn chào hỏi:
– Tiểu Bạch tới rồi, vừa khéo có pha cà phê cho cậu đây này, để trên bàn cậu đấy.
Tạ Bạch cảm ơn, tới bàn mình thì nghe bác Trần quay sang nói với mọi người:
– Hôm nay không được trưng vẻ mặt bán sống bán chết, cố gắng vui vẻ lên nhé, đừng để lãnh đạo mới chuyển đến tưởng chúng ta gặp ma ban đêm.
Lãnh đạo… mới chuyển đến?
Tạ Bạch nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy mi mắt giần giật vô cớ.
Đến mười giờ sáng, bác Trần nhận điện thoại xong nháy mắt ra hiệu với mọi người rồi vội vã rời khỏi phòng.
Một lát sau, bác quay trở lại cùng một người đàn ông đĩnh đạc, bác mỉm cười giới thiệu:
– Giới thiệu với mọi người vị này chính là lãnh đạo mới đến…
Tất cả những lời bác Trần nói sau đó đều bay đẹp khỏi não Tạ Bạch, hắn nheo mắt nhìn chòng chọc cái người đang giả vờ giả vịt nhàn nhã bước tới bàn mình.
Thừa lúc không ai để ý, hắn túm tay áo vị “lãnh đạo mới” bên dưới bàn, nghiến răng hỏi nhỏ:
– Ngài tới đây làm gì?
Hôm qua còn đứng chờ dưới cầu thang, sang hôm nay đã lắc mình hoá thân thành lãnh đạo mới, Ân Vô Thư nhoẻn cười:
– Ơ kìa, hôm nay đã nhớ ra ta rồi à?
Tạ Bạch: …
Bác Trần ngạc nhiên hỏi:
– Hai người quen nhau à?
Ân Vô Thư “Ừm” một tiếng, nén cười gật đầu:
– Trước đây sống cùng nhau.
Cả đám ngu người:
– Cái gì?!
Tạ Bạch: ….