Âm Khí Quá Nặng

Vào ngày thứ ba mươi lăm sau khi Hứa Từ chết, tới giữa trưa thì mẹ Hứa thỉnh cao tăng tới siêu độ cho Hứa Từ.

Bên trong linh đường tụ tập rất nhiều người, tăng lữ niệm kinh, quần áo của Hứa Từ được chất đống trong chậu thanh. Tro tàn cháy xung quanh, Hạng Hựu Dịch đứng ở một bên, cúi đầu nhìn mẹ Hứa đang khóc không thành tiếng.

Sau khi quần áo cháy hết, mẹ Hứa tiếp nhận túi hồ sơ trong tay Hạng Hựu Dịch, lấy ra mấy chục phong thư xin lỗi còn được Hạng Hựu Dịch đóng dấu xuống tin tức xin lỗi.

Từng người một tuyên đọc mang theo tiếng khóc, nghẹn ngào xin lỗi Hứa Từ, minh oan cho anh, lời đồn đã chấm dứt, những người nhục mạ anh biết sai rồi, chỉ là…… Chẳng lẽ chỉ có cái chết mới có thể đổi lấy những lời xin lỗi này sao?

Người chết vĩnh viễn không thể sống lại, không ai có thể trả giá cho việc nói năng bậy bạ của mình, đã chết là đã chết, hối hận xin lỗi đều vô dụng.

Mẹ Hứa cúi đầu, cằm đặt giữa xương quai xanh, bà nức nở nói: “Tiểu Từ, mẹ chỉ có thể làm những việc này thôi. Hựu Dịch rất tốt, nó giúp mẹ rất nhiều, nó là người tốt, mẹ sai rồi.

Tiểu Từ, nếu có kiếp sau, con có thể làm con trai của mẹ nữa không, mẹ rất nhớ con.”

Hạng Hựu Dịch hít một hơi thật sâu, khói nhang xông vào mắt hắn, đôi mắt chua xót, không thể tránh nước mắt chảy xuống. Nguyên nhân sinh lý quấy phá, còn có cảm xúc thúc đẩy, hắn tiến vào trong góc, nâng tay lên che mắt mà khóc lóc.

Ai không nghĩ đến anh đâu?

Hứa Từ - người trong mơ của hắn.

Việc niệm kinh Phật diễn ra liên tục đến buổi tối, Hạng Hựu Dịch đi ra ngoài, sự lạnh lẽo ập vào mặt, hắn run lập cập, nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Tiểu Từ”.

Lá khô trên ngọn cây rụng xuống, rào rào rung động, gió lạnh cuốn những cái lá xoay vòng. Hạng Hựu Dịch mờ mịt nhìn bốn phía, không có cái gì, Hứa Từ ngày xưa dính bên người hắn…… Không xuất hiện.

Gợn sóng trong tim hắn quay cuồng dựng lên trong nháy mắt, đại não trì độn không thể phản ứng. Thân thể lại thay thế hắn đưa ra lựa chọn triệt để nhất, nước mắt đột ngột ngừng rơi, không có dấu hiệu nào được đoán trước cả, đau đớn đã lan tràn toàn thân.

Hắn chạy ra đường cái, trong bóng tối, dưới ánh đèn, ở trong đám đông, ở một ánh mắt khác màu giống người điên, đau xé lòng kêu lớn: “Tiểu Từ, anh ở nơi nào, anh đi đâu?”

Hắn không biết mình chạy xa như thế nào, hô trong bao lâu, cổ họng cũng đã đau nhức, chân cẳng không chống đỡ được thân thể mà ngã ngồi trên mặt đất. Hai đầu gối bị những hòn đá nhỏ vụn cắt ra, đau đớn truyền đến, hắn cúi đầu khóc lóc nức nở: “Tiểu Từ, anh ra đây đi, đừng dọa em nữa, anh mau ra đây đi.”


Ngón tay bị đá cắt từ đau âm ỉ dần dần lan rộng, phạm vi không lớn, nhưng giảm sự đau đớn xuống rất chậm.

Làn da bị con dao nhỏ cắt, như mang theo lệ khí đau đớn vậy. Miệng vết thương chảy ra máu đỏ tươi, nhưng lại biến mất rất nhanh chóng. Sau khi miệng vết thương được che lại thì cảm thấy nó không đáng chú ý.

Nhưng giờ phút này, Hạng Hựu Dịch không bệnh không thương không đau, nhưng tâm lý đau đớn khôn cùng, lại giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt vào, bị thiên đao vạn quả ngàn vạn lần, thương tích đầy mình, trái tim không chỗ nào hoàn chỉnh.

Sau ngày đó Hạng Hựu Dịch bị bệnh nặng, không có nguyên nhân gây bệnh, ngay cả bác sĩ kiểm tra cũng không biết tại sao lại như vậy. Hắn không đứng dậy từ trên giường được, thân thể cuộn tròn trong chăn, như con ốc sên mất vỏ, yếu ớt đến chết.

Mẹ Hứa suy đoán Hạng Hựu Dịch có phải vào năm bảy ngày ấy gặp phải cái gì không sạch sẽ, nên thỉnh cao tăng đến đây xem cho hắn.

Hạng Hựu Dịch nằm ở trên giường, mẹ Hứa đỡ hắn, hắn chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt như tờ giấy trắng, biểu tình tiều tụy. Trong một đêm cả người giống như gầy đi một vòng, mẹ Hứa nhìn thấy lại đau lòng.

Loại chuyện này không thể có người thứ ba ở đây, mẹ Hứa đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Chờ sau khi mẹ Hứa mẫu đi rồi, cao tăng mới đi đến trước mặt Hạng Hựu Dịch. Hắn ngẩng đầu, môi khẽ nhúc nhích, khẽ hô một tiếng.

Trước kia Hạng Hựu Dịch không tin thần phật, nhưng hiện giờ hắn không tin đã trở thành rất tin. Thậm chí hắn hy vọng tăng nhân trước mắt có thể nói ra cái gì đó có liên quan đến người chết, hồn quỷ.

Hắn hoạt động môi, nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, người sau khi chết sẽ trở về chứ?”

Tăng nhân cao thâm khó đoán giống như biết được Hạng Hựu Dịch muốn hỏi cái gì, ông thở dài nói với Hạng Hựu Dịch: “Sau khi chết, kết thúc nghiệp chướng sinh thời, rồi sau đó sẽ được quỷ sai mang về âm phủ. Chọn ngày để tái sinh, nhưng Hứa Từ……”

Một từ “Nhưng” khiến cái ngẩng đầu của Hạng Hựu Dịch bị uổng phí, hắn nắm chặt tay, thanh âm run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Hứa Từ làm sao vậy?”

“Hắn lưu lại nhân gian, khi tái sinh sẽ được trả phúc. Đáng lẽ kiếp sau hắn có thể sống an ổn một đời, nhưng chỉ sợ cũng sẽ giống kiếp này, bị bệnh nặng rồi chết sớm khi còn trẻ.”

Hạng Hựu Dịch run lập cập, hắn gian nan mở miệng nói: "Còn anh ấy đi đâu rồi? Anh ấy có thể trở về sao?”


Tăng nhân lắc đầu, “Cậu ta không trở về được. Sau năm bảy ngày đã bỏ lỡ thời gian dẫn đường về cõi âm. Cậu ta không trở về được, không vào được luân hồi, hồn phách ở nhân gian sẽ chậm rãi suy yếu, cuối cùng hồn phi phách tán.”

Bốn chữ cuối cùng làm can đảm của Hạng Hựu Dịch nứt vỡ, không còn là đau âm ỉ mà là từ trong ra ngoài, từ xương cốt đến da thịt, bị xé nát nghiền áp đầy đau đớn.

Hắn hoảng hốt chậm rãi bò dậy, bò từ trên giường xuống dưới, hai đầu gối quỳ xuống đất, phủ phục trên mặt đất lạnh lẽo, hắn hỏi: “Có biện pháp nào không? Nhất định có biện pháp phải hay không? Đại sư, cầu xin người, cứu anh ấy.”

“Thí chủ, cậu ta đã chết.”

“Không, anh ấy không chết, anh ấy ở bên cạnh tôi, trong lòng tôi, tôi có thể cảm giác được anh ấy.” Hạng Hựu Dịch ngẩng đầu, chỉ vào ngực: “Anh ấy ở đây, mỗi một lần hô hấp nơi này đều sẽ đau. Vì sao lại đau? Là anh ấy nói với tôi anh ấy cũng nhớ tôi, anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy không muốn rời khỏi tôi.”

Hạng Hựu Dịch kéo khóe miệng ra, “Tôi thật sự yêu anh ấy. Sư phụ, tôi không thể quên anh ấy, ta không thể sống mà không có anh ấy, cầu xin người giúp tôi, mặc kệ cái giá phải trả là gì tôi đều chấp nhận, tôi có thể chấp nhận.”

…………

Kì nghỉ Tết Âm Lịch Sở luật không tăng ca cũng không tan tầm bao giờ rốt cuộc có thể nghỉ tạm mấy ngày. Sửa sang lại hồ sơ vụ án, nhiệm vụ nối tiếp, tập hồ sơ, làm xong từng cái một Hạng Hựu Dịch giống như cởi đi một lớp da, có thể đem bản thân đang chôn trong hồ sơ ngẩng đầu lên.

Lâm Hiến lại gần hắn, Hạng Hựu Dịch thấy hắn cầm thùng giấy, hơi hơi sửng sốt, liền hỏi: “Cậu muốn từ chức thật sao?”

Lâm Hiến gật đầu sờ soạng mũi một chút, “Cơ thể không thoải mái, cũng không muốn bận rộn như vậy nữa. Tôi muốn rút thời gian thư giãn một chút.”

“Cũng do nghề luật sư bận quá, tôi thấy cậu nhiều năm như vậy vẫn một thân một mình, cũng nên nói chuyện yêu đương đi.”

Lâm Hiến cười cười, hắn nắm chặt thùng giấy, khe khẽ thở dài.

“Cậu thì sao? Chừng nào thì cậu cũng nói chuyện yêu đương?”


Hạng Hựu Dịch tựa lưng lên ghế dựa, nâng tay lên đặt phía sau đầu, hắn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Tôi đang nói mà.”

Thật sự là đang nói, sửa sang lại phần hồ sơ cuối cùng xong, Hạng Hựu Dịch thở phào nhẹ nhõm. Hắn vươn tay duỗi eo, động tác giãn ra một nửa, bạn trai hắn liền dán lên, đôi tay vòng lấy cổ Hạng Hựu Dịch, nửa cơ thể đều treo ở trên, nghiêng đầu hôn lên môi Hạng Hựu Dịch.

Hứa Từ nhẹ nhàng cười, chôn mặt vào hõm vai Hạng Hựu Dịch hít một hơi thật sâu, “Hựu Hựu, sao chưa trở về nhà.”

“Phải về nhà, đã làm xong rồi.”

Hạng Hựu Dịch vỗ vỗ mu bàn tay anh, hắn đứng lên quay đầu lại nhìn Hứa Từ.

“Đi thôi, chúng ta về nhà."

Hứa Từ vui vẻ dán qua, ánh đèn rực rỡ trong văn phòng rộng thoáng tắt đi, anh lôi kéo Hạng Hựu Dịch ra ngoài.

Đi từ thang máy ra đến đại sảnh, ngoài cửa kính là ánh sáng đèn đường lẻ tẻ, Hạng Hựu Dịch đột nhiên đứng yên, hắn ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi đầy trời.

Hắn nắm lấy tay Hứa Từ nhẹ giọng nói: “Tuyết rơi.”

“Tuyết rơi!” Hứa Từ lặp lại lời hắn nói, giọng điệu tràn đầy hưng phấn. Hắn buông tay Hạng Hựu Dịch chạy ra ngoài, đứng ở trên nền tuyết, bông tuyết bay qua thân thể hắn, rơi trên mặt đất, hắn ngồi xổm xuống duỗi tay chạm vào, sau đó ngẩng đầu, giơ tay lên cười sáng lạn: “Hựu Hựu, bông tuyết rất lạnh, nhưng anh không sợ!”

Đứa nhỏ ngốc nói, lăn trên nền tuyết một cái, thân thể lạnh lẽo cuộn tuyết trắng, cọ cọ một chút nhưng không lưu lại bất kì dấu vết gì.

Hạng Hựu Dịch đứng dưới đèn đường, trên tóc trên vai dính đầy tuyết đang rơi xuống. Hắn nhìn bãi cỏ phủ đầy tuyết, thật lâu sau mới nâng tay lên, độ cung lòng bàn tay hơi uốn lượn như đang cầm cái gì.

Hắn nghiêng đầu, cười nói với không khí: “Đi thôi, không còn trẻ con nữa, về nhà muốn ăn cái gì?

Ăn lẩu vào mùa đông thế nào?

Không phiền toái.

Chỉ cần ở bên anh, vĩnh viễn đều không phiền.”

Bắt đầu năm mới, trong ngoài chùa miếu đều đầy người, tất cả mọi người đều vì một năm mới mà cầu phúc, Hạng Hựu Dịch cũng quay lại.


Trước kia nhiều sự việc xui xẻo như vậy xảy ra, Lâm Hiến nói hắn đi chùa miếu bái phật, hắn còn chưa đi, bây giờ năm tháng yên lặng, hắn dùng hai giờ đi xe đến đây.

Thời điểm Hạng Hựu Dịch đến, trong chùa tiện đã rất nhiều người. Hắn đứng trong đám người, tưởng phải đợi thật lâu mới đến lượt hắn, không nghĩ tới một tăng lữ nhỏ tìm được hắn, chắp tay trước ngực, thấp giọng nói: “Thí chủ, trụ trì của chúng ta mời người đến hậu viện.”

Từ trong đám người đi ra, Hạng Hựu Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, ban ngày ban mặt không có cái gì, tiểu tăng lữ nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, trong chùa rất sạch sẽ.”

Đi đến hậu viện, là một Phật đường khác, rất yên tĩnh.

Hắn đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy trụ trì chùa quỳ trên gối đệm hương bồ, Hạng Hựu Dịch gọi một tiếng, rồi nhẹ giọng đến gần.

“Đại sư, tôi tới lễ tạ thần.”

Trụ trì nhìn về phía hắn, khuôn mặt rất giống cao tăng Hạng Hựu Dịch cách làm ngày ấy, rồi lại không giống.

Trong khoảng thời gian này, ông già đi rất nhiều, đôi mắt trắng đục, thần thái đều đã bước vào tuổi già sức yếu.

"Cậu ta đã trở lại sao?”

Hạng Hựu Dịch gật đầu, “Đã trở lại.”

“Cậu hối hận sao?”

“Tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.”

Hạng Hựu Dịch nhẹ giọng nói, hắn hít một hơi thật sâu vào, rồi sau đó cười nói: “Dùng ba mươi năm dương thọ của tôi, đổi kiếp sau của anh ấy cùng mười năm ở nhân gian này, tôi cảm thấy…… Giá trị.”

Hạng Hựu Dịch quỳ gối trên đệm hương bồ, hắn nhìn tượng phật trước người. Phật từ bi lại hiểu lý lẽ, tình yêu vốn không có tới hạn, những bất đồng của con người cũng chẳng phân chia thành ba bảy loại, tất cả đều giống nhau đều bình đẳng.

Hắn và Hứa Từ cũng như thế, tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ chết nhưng ít nhất hiện tại, bọn họ đều còn sống, còn có thể ôm, còn có thể có hồi ức, còn có thể nói tôi yêu anh, như thế này là đủ rồi.

Hạng Hựu Dịch đi ra từ Phật đường, trong tiểu viện hoa mai đang nở, những nụ hoa xinh đẹp nở rộ trên ngọn cây cành cây, mùi hương thanh lãnh xâm nhập chóp mũi, hắn nhẹ nhàng ngửi, cười ra tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận