Ám Luyến Thành Hôn Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài


Chiếc xe màu đen có rèm che mạnh mẽ dừng lại bên đường.
Niệm Thanh bị va đập một phen, lại bị dây an toàn kéo lại, đầu óc có chút mờ mịt.

Quan Thiếu Nghiên là vị hôn phu của cô.

Hiện giờ, có một người phụ nữ khác mang thai con của anh ta.

Vị hôn phu này của cô, nên cười bỏ qua hay là vẫn nên tác hợp cho hai người bọn họ?
“Cô nói nhảm gì thế!” Quan Thiếu Nghiên hí mắt, trừng người phụ nữ ngồi ở ghế sau, tay cầm vô lăng gân xanh đã nổi lên.
“Là thật đó, tối qua em… muốn nói với anh, nhưng em không dám”.

Thiến Thiến nắm lấy quần áo, cô ta nhỏ hơn Niệm Thanh có vẻ rất đáng thương.
“Nếu đã không dám, tại sao hiện giờ cô muốn nói ra?” Niệm Thanh nhìn Thiến Thiến xinh đẹp động lòng người, không nhịn được mà hỏi.
Trẻ tuổi như vậy lại dám mang thai với một người có vị hôn thê, còn có chuyện gì là không dám không?.

Bỏ qua chuyện Thiến Thiến cố ý xông tới thị uy với cô.

Sắc mặt Thiến Thiến khẽ biến, không để ý tới lời nói của Niệm Thanh, nhìn chằm chằm Quan Thiếu Nghiên: A Nghiên, anh là người đàn ông đầu tiên của em, đứa nhỏ trong bụng cho dù nói thế nào em cũng sẽ giữ lại!”
Quan Thiếu Nghiên không biết đang nghĩ gì, thần sắc âm trầm.

Anh ta đột nhiên nhìn về hướng Niệm Thanh, mở miệng nói: “em xuống xe trước đi.”
Niệm thanh nghĩ rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Cô không tranh nhưng Quan Thiếu Nghiên chí ít cũng nên cho cô sự tôn trọng tối thiếu.
“Quan Thiếu Nghiên, có phải là anh nên giải thích với tôi một chút không?” Niệm Thanh nhìn anh ta hỏi.
“Sau này sẽ nói”.

Quan Thiếu Nghiên cáu gắt nhíu mày, nói cho có lệ.

Anh ta đã mở khóa cửa xe “xuống xe!”
Khi Niệm Thanh thấy trên mặt Thiến Thiến hiện ra một tia cười đắc ý, liền dứt khoát xuống xe, không còn ôm bất kỳ hi vọng gì với Quan Thiếu Nghiên nữa.
Chiếc xe có rèm màu đen bay nhanh rời đi.
Xe trên đường gào thét mà qua, Niệm Thanh một mình đừng trên tuyến đường, một lần nữa bị người ta bỏ rơi.

Cũng tốt, cứ để Quan Thiếu Nghiên và Thiến Thiến tiếp tục quấn lấy nhau đi.


Đợi sau này, bụng của Thiến Thiến lớn lên cô có thể danh chính ngôn thuận dứt bỏ mối quan hệ với Quan Thiếu Nghiên.
Niệm Thanh vừa suy nghĩ vừa bước đi không mục đích, thẳng tới khi đi qua một ngôi nhà cổ ở ngã tư đường Kim Hồ thì dừng bước chân.

Ngôi nhà tối lửa tắt đèn, bên trong không có người ở, chỉ có một căn nhà kho.

Căn nhà này đang được trùng tu lại, tương lai sẽ là nhà mới của Cố Thanh Hằng và Niệm Tử.
Niệm Thanh có chút đau lòng không rõ,hốc mắt chua xót chảy nước mắt.

Trước đây, anh ấy nói, nếu có người bắt nạt cô, anh ấy sẽ thay cô ra mặt.

Hiện giờ cô bị người ta ức hiếp cũng chỉ có mình cô chống đỡ.

Tình cảm của người trẻ tuổi giống như một ván cược, trong lòng có chữ “dũng” thì đã thắng được một nửa rồi.

Nếu không có nghị lực thì ngay cả tư cách thua cũng không có.

Cô đã từng dùng tất cả dũng khí để yêu một người đàn ông, đối phương thế nhưng không có nghị lực, kiên trì yêu thích cô.
Niệm Thanh đứng rất lâu, gió thổi làm đầu óc thanh tỉnh trở lại.

cô rùng mình cảm thấy lạnh, một chiếc áo khoác rơi xuống người cô, độ ấm ở bên trên có mùi hương giống như của Lục Xuyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận