8 giờ tối, khách sạn Thế Mậu.
Niệm Thanh như hẹn mà tới, vào thang máy nhấn số tầng 15.
Cô đang nghĩ 1573 Nhất Vãng Tình Tình Thâm (mối tình thắm thiết) là ý này sao? “đinh” tới tầng 15.
Thang máy mở cửa, Niệm Thanh bước ra ngoài, rất nhanh tìm thấy phòng 1573 Niệm Hải nói.
Nâng tay gõ gõ cửa, cô không có thẻ mở cửa phòng.
Cửa phòng được mở ra, trong nháy mắt Niệm Thanh kinh ngạc sửng sốt.
Người đàn ông ngũ quan tuấn dật trong phòng cũng không ngờ tới mà nhíu mày.
“Đây có phải là phòng 1573 không?” Niệm Thanh cứng ngắc hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn số phòng.
“Phải”.
Cố Thanh Hằng môi mỏng khẽ mở, ánh mắt dán chặt trên người Niệm Thanh.
Số phòng không sai, rất rõ ràng, Niệm Hải và cha mẹ của Quan Thiếu Nghiên không ở đây, chỉ có người có lẽ không nên ở đây là Cố Thanh Hằng.
Trong lòng Niệm Thanh có suy đoán: “Em tới gặp cha mẹ của Quan Thiếu Nghiên.”
“Không thể nào”.
Cố Thanh Hằng lắc đầu “cha mẹ anh ta đi Tây Tạng còn chưa quay về.”
Suy đoán lập tức trở thanh hiện thực.
Niệm Thanh cười khổ.
Xem ra Niệm Hải chưa từ bỏ hạng mục Kim Thái Loan.
Ông ta lừa cô, bán cô cho Cố Thanh Hằng, muốn để cô bồi Cố Thanh Hằng một đêm, để Cố Thanh Hằng đáp ứng chuyện hợp tác với ông ta.
Nhưng! Cố Thanh Hằng là vị hôn phu của con gái ruột của ông ta, đem cô đưa lên giường của anh thì được coi là chuyện gì?
“Thẻ phòng là em lén lút gửi cho tôi?” Cố Thanh Hằng lấy ra thẻ phòng.
“Không phải em.” Niệm Thanh vô lực phủ nhận.
Ở tình huống như vậy, cô có giải thích thế nào thì cũng khó mà làm người khác tin tưởng.
Ngoài ý muốn là Cố Thanh Hằng cũng không truy cứu tới cùng, ngược lại anh lại dịch thân mời Niệm Thanh vào: “Vào đi.”
Niệm Thanh luống cuống, cô không có dự định cùng Cố Thanh Hằng lại tiếp tục phát sinh quan hệ.
Nhưng đối phương rõ ràng không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của anh cô quyết định cất bước tiến vào.
Cửa phòng đóng lại “tách” bị khóa.
Niệm thanh rất không thoải mái.
Cố Thanh Hằng ngồi lên chiếc ghế dựa duy nhất, nhàn hạ nhìn cô, mở miệng nói: “Ngồi.”
Phòng đơn, ghế dựa chỉ có một chiếc, Cố Thanh Hằng đã ngồi rồi, Niệm Thanh chỉ có thể ngồi ở … nhưng chiếc giường này ngay cả dũng khí tới gần cô cũng không có.
“Em đứng cũng được”.
Niệm Thanh miễn cưỡng cười.
“Em rất sợ tôi sao?” Cố Thanh Hằng trần thuật một sự thật, ánh mắt trầm xuống.
Niệm Thanh không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười.
“Nếu em không thích chỗ này, vậy thì chúng ta đổi địa điểm”.
Cố Thanh Hằng tự ý làm chủ.
Đổi địa điểm gì chứ, Niệm Thanh theo bản năng nhíu mày, uyển chuyển cự tuyệt nói: “Thực ra, nếu không có chuyện gì thì em muốn đi về trước, ngày mai thứ hai phải đi làm.”
Lý do rất chính đáng.
Cố Thanh Hằng nhìn thẳng Niệm Thanh, lâu sau mới mở miệng: “Tôi muốn em ngoan một chút.”
Được!
Niệm Thanh không còn gì để nói nữa.