Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Cuối thu khí trời mát mẻ, nhà nhà lại đoàn viên đón tết Trung thu.

Nếu chính phủ thực hiện chính sách giảm khí thải cacbon thì khu nhà nơi Uông Thiên Hồng ở cũng sẵn lòng góp một phần sức lực để bảo vệ môi trường, tuân theo bác tổ trưởng A Thủy đã cố gắng tuyên truyền, năm nay bọn họ sẽ không nướng thịt để mở tiệc liên hoan mừng Trung thu nữa.

Địa điểm ngay tại sân thượng của khu nhà, không hạn chế thành viên khu nhà đến tham gia, mặt khác cũng hoan nghênh hàng xóm kêu thêm bạn bè đến, lấy náo nhiệt là việc chính, hàng xóm láng giềng mỗi nhà trổ tài biểu diễn một tiết mục văn nghệ nhỏ, cuối cùng sau tiết mục trao giải thưởng vô cùng vui vẻ.

Phần thưởng là do mỗi nhà tự mang đến góp theo tấm lòng, không quy định giá trị; về phần tiệc liên hoan món chính quan trọng nhất cũng do mọi người trong xóm cùng nấu, mỗi người đều tự tay làm lấy mấy món sở trường là đủ rồi.

Cứ như vậy, một buổi long trọng. . . . . . Ặc, phải nói là một bữa tiệc nhỏ khá đơn giản lại có đặc sắc riêng của khu nhà, âm thanh náo nhiệt tưng bừng từ sân thượng vang lên — “Oa! Đây là bánh tôm giòn này ăn ngon quá đi, chiên giòn không thua gì mấy đầu bếp chuyên nghiệp của mấy quán vẫn thường bán nha!”.

“Tôi lại thấy ăn ba chén gà này mới ngon, nước sốt nồng đậm, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên khen ngon!”

“Còn tôi thì thấy, gia đình này chẳng những tay nghề tốt, ở bên trong còn có không ít anh chàng đẹp trai nữa ấy!”

Nhìn qua nhìn lại, ở phía trước, một cơ thể rắn chắc khoác trên mình áo vest trắng ngắn tay đơn giản, dáng người quả thực đẹp thôi rồi!

Nhìn về phía bên phải lại là một thân áo sơmi bình thường, nhưng vẫn không dấu được khí chất chín chắn vững vàng, cảm giác đúng là một mĩ nam siêu đẹp trai!

“Sớm biết thế, lúc trước lầu hai có cho thuê, thì tôi đã xin vào ở rồi, làm hàng xóm mỗi ngày cũng có thể nhìn cho đã con mắt.”

Mấy người bị bạn của bạn bắt chuyện rồi tới nhóm hàng xóm kiêm bà tám, sau khi ăn uống no say thì ngồi một bên thì thà thì thầm, nói dài nói ngắn, đến nỗi phía bên sân khấu kia rốt cuộc là hát cái gì, diễn cái gì, các cô cũng không có chú ý.

“Chi bằng chúng ta đến làm quen với người ta.” Biết đâu lại hợp với nhau, hai người hài lòng nhìn nhau, người dễ nhìn chính là của cô.

Có người đề nghị nói ra tiếng lòng của mình, làm sao có người phản đối được!

Một đám người vội vàng chọn một mục tiêu, giống như đàn kiến gặp được thức ăn nhất loạt xông lên.

“A ha! Anh chàng đẹp trai, anh cũng là người trong khu nhà này đúng không?”

Đang chuẩn bị nhét cái bánh chẻo (sủi cảo) cua cuối cùng vào trong miệng, phía sau đột nhiên có người nói chuyện lớn tiếng như vậy, người đàn ông ngượng ngùng rụt tay lại.

Cao Khoát xoay người, có chút ngập ngừng nói: “Các cô…… vừa rồi gọi tôi sao?”.

“Đương nhiên rồi! Đẹp trai không phải gọi anh thì gọi ai?” Mấy cô gái nhất loạt thi nhau nở nụ cười đẹp nhất của mình.

Cao Khoát gật gật đầu, nói cũng đúng, phía trước tất cả đều là một đám cha chú, ông nội đương nhiên không có khả năng là gọi họ.


“Chào các cô, người đẹp trai tôi đây họ Cao, đúng là người ở nơi này, nhưng mà hình như chưa từng gặp qua mấy muội muội các cô thì phải!” Không cố ý để giọng nói dịu dàng nhưng mà kiểu khách sáo này Cao Khoát anh đã quen mất rồi!

“Trời ơi! Bọn em ở căn nhà cách vách cách vách cách vách trong ngõ nhỏ quẹo vào kia kìa!” Đám con gái bị gọi là mấy muội muội thì vô cùng oán hận, lập tức giả bộ thẹn thùng.

À! Cách xa như vậy, khó trách chưa từng gặp qua. “Các cô ăn cơm chưa?”

“Bọn em có dùng qua rồi, mấy nhà trong khu của anh đều nấu ăn ngon ghê.”

“Các cô cũng thấy như vậy đúng không?” Cao Khoát cười lớn, không phải anh khoe khoang, nhưng mà Thiên Hồng muội muội tay nghề đúng là rất cừ, ai ăn một lần cũng đều bị chinh phục.

Nhìn anh cười vui vẻ đến như vậy, mấy cô gái trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ không ổn rồi — “Không biết người làm đồ ăn là Cao tiên sinh hay là bạn gái anh vậy?”. Mọi người nín thở hỏi.

“Bạn gái? Đương nhiên không phải.” Anh ngừng một chút…… Không được! Không được tơ tưởng đến chị dâu.

Tuy là anh em ruột nhưng mà anh cũng không biết anh trai lại thích Thiên Hồng muội muội nhiều năm như vậy, cũng may người mà mình thích là Uông Thiên Lam, bằng không hậu quả chắc chắn sẽ là huynh đệ cùng tàn, anh chắc chắn sẽ thất bại trước anh trai đầu óc đầy mưu kế rồi.

“Cho nên Cao tiên sinh còn chưa có bạn gái ha?” Mấy cô gái thở ra một hơi, phù có thể yên tâm rồi.

“Ai nói không có!”

Lại nín thở!

“Tôi rất yêu bạn gái, cô ấy cũng sẽ là vợ tương lai của tôi, ấy cô ấy đang lên kìa!” Anh đưa ngòn tay chỉ về phía sau.

Mấy cô gái quay đầu nhìn, từ cửa thang máy đi ra là hai cô gái có gương mặt giống nhau như đúc, vậy cuối cùng người nào mới là bạn gái của anh đẹp trai……

Cặp sinh đôi đến gần, trong đó một cô gái đột nhiên không nói hai lời, đập thật mạnh vào bả vai của anh đẹp trai!

Ôi! Bạo lực nha!

Uông Thiên Lam hừ lạnh nói: “Mới vài phút không thấy, anh lại bắt đầu muốn giở trò cũ ra phải không?”. Muốn cưa mấy em gái này sao?

“Thật là oan uổng nha!” Ăn một quyền Cao Khoát chỉ có thể nén đau, trên mặt giả bộ không có việc gì kéo cô vào lòng, “Đó đều là hàng xóm, hàng xóm thôi mà, mọi người ở cùng một chỗ, vừa vặn đến Trung thu, mọi người cùng tụ tập nói chuyện thôi!”.

Nhìn đến đây, mấy cô gái một nửa trái tim đều đã tan nát hết, lại nhìn về phía kia mĩ nam phong độ tuấn tú đang đi tới, thân mật nắm tay cô gái còn lại, nửa trái tim kia cũng không còn!


“Lại đây nào, giới thiệu với các em một chút, đây chính là bảo bối oan gia của tôi Uông Thiên Lam, còn đây là Thiên Hồng muội muội, là chị của bạn gái tôi, cũng là bà xã của anh trai tôi, tức là chị dâu của tôi, đây chính là đầu bếp mà các cô mới khen đó!”

Mấy cô gái khác đấm ngực dậm chân, hai người đàn ông chất lượng tốt lại đẹp trai đều bị người ta đoạt đi rồi, đối thủ lại còn là hai cô gái song sinh, thật sự là làm kẻ khác không cam lòng mà.

Nhưng mà Uông Thiên Hồng cũng không có rảnh theo Cao Khoát ở trong này tự giới thiệu, cô giãy tay Cao Khoát ra, đi về phía chị: “Chị, không phải chị nói muốn đem quà lên sân khấu trước à”.

“Đúng đúng đúng!” Uông Thiên Hồng nhìn ông xã cười, rồi mang theo gói to chạy về phía em gái, hai chị em cùng nhau đi về khu phần thưởng.

Uông Thiên Hồng một lòng muốn đem món quà đã được chuẩn bị tốt rút ra khỏi túi nilon kiểm tra một chút, nhưng tay chân lại có chút luống cuống, không cẩn thận va phải vài người, lại đụng ngã vài cái ghế trống, chỉ là tất cả mọi người đều là hàng xóm thân quen, tự nhiên sẽ không để ý.

Thật vất vả lấy ra túi chữ nhật tự tay mình may, Uông Thiên Hồng lại không phát hiện cầu thang trên sân khấu, cả người “Ầm” một tiếng ngã xuống.

Nhất thời hiện trường lặng ngắt như tờ!

“Chị ơi!”

“Không sao, không sao.” Uông Thiên Hồng ngượng ngùng đứng lên, cười cười đi về phía chú hàng xóm ở trên sân khấu vừa mới bị dọa hết hồn, “Chị chỉ là quá chuyên tâm kiểm tra quà có làm sao hay không đường may có đẹp không, dù sao đây cũng là quà tặng mà!”. 

Vừa mới nói xong, chân cô lại vấp phải dây nối micro, tức thì vừa kéo dây micro, vừa không cẩn thận đụng rớt mấy món quà để trên bàn.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Uông Thiên Hồng vội vàng đem mấy món quà bị mình đụng rớt để lại chỗ cũ.

Lúc này, ở phía dưới sân khấu mấy cô gái vốn dĩ đã không cam lòng oán hận kia bắt đầu nhao nhao lên — “Mất mặt thật! Sao lại có người đi mà thèm không nhìn cầu thang chứ?”.

“Ngã một lần thì không nói làm gì, lại còn ngã đến hai lần, thật là đần quá đi!”

“Tay chân vụng về thế làm sao xứng với người đàn ông đẹp trai như vậy chứ! Tôi thật sự thấy xót xa thay anh đẹp trai kia.”

“Cái cô ấy cầm trên tay lúc nảy là cái gì vậy? Hình như là một miếng vải à! Thứ đó mà cũng gọi là quà sao, thật là nực cười!”

“Tôi thấy một ngày nào đó, chồng cô ta nhất định sẽ chịu không nổi cái loại người ngu ngốc tồi tệ này ở bên cạnh mình.”

Mới vừa rồi bởi vì mấy cú ngã của Uông Thiên Hồng, hiện trường nhất thời an tĩnh lại, cho nên mấy lời chua ngoa này mọi người đều nghe không sót một chữ; Uông Thiên Lam nghe thấy chị mình bị người ngoài cười nhạo như vậy, trực giác phản ứng chính là rất muốn mắng mấy cho cô gái rảnh rỗi không có việc gì làm này một trận.


“Mấy người phụ nữ các người từ đâu tới? Ăn no nhàn rỗi……”

Có người kéo kéo cánh tay của cô. “Lam Lam, không sao.” Uông Thiên Hồng dường như rất giống người không có liên quan, cười tủm tỉm không tức giận.

“Nhưng mà các cô ấy nói thật khó nghe!” Uông Thiên Hồng trừng mắt nhìn bác A Thủy ở dưới sân khấu liếc một cái, đều tại ông ta, không có việc gì kêu người ngoài tới làm cái gì!

Uông Thiên Hồng một lần nữa đứng ở trên sân khấu, lúc này micro đã nối được, cô nhìn đám người mới vừa rồi cười nhạo mình, lớn tiếng nói: “Các cô nói đúng, tôi cũng biết mình ngu ngốc tồi tệ”.

Trên sân khấu bác A Thủy đã lấy khăn tay lau lâu chùi chùi — Uông tiểu thư này không thấy ánh mắt muội muội mình đã như muốn bắt ông ta chém chết sao? Tại sao còn toàn nói là mình ngu ngốc?

“Tôi đây ngờ nghệch đối rất nhiều chuyện tôi đều không hiểu, nhưng tôi chỉ biết nấu ăn với may vá, lần này để làm quà tặng cho hàng xóm láng giềng là tôi thiết kế một cái túi chữ nhật, nó có lẽ không có đẹp như mấy cái bán ở cửa hàng bách hóa, nhưng là do tôi đã dành thời gian một tuần để may, chỉ hy vọng người dùng đến nó có thể cảm thụ được sự ấm áp và thoải mái.” Cô thè lưỡi.

Mà tâm ý của cô bất ngờ lại giành được tình cảm của rất nhiều bà, nhiều mẹ dưới sân khấu. “Tôi biết rất nhiều cô gái so với tôi rất tài giỏi, ngay cả bản thân tôi cũng hiểu có thể gả cho một người chồng tốt như vậy, thật sự có chút khó tin. Tôi không thông minh, cũng không có bản lĩnh tài giỏi, đối với mấy việc phức tạp tôi lại ứng phó không nổi, nhưng có một điểm tôi rất có tự tin, tuyệt đối sẽ không thua ai, đó chính là tôi rất yêu chồng tôi, có lẽ tôi không thể giúp được anh làm việc, nhưng tôi có thể làm chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng và yêu anh ấy, còn mang đến cho anh ấy một mái ấm gia đình.”

Uông Thiên Hồng lần này đơn giản đều nói từ thật tâm, lập tức át được tiếng cụng ly của cả bữa tiệc.

“Uông tiểu thư, tất cả mọi người trong khu nhà không cảm thấy cháu ngốc đâu, tất cả mọi người đều thương cháu như cháu gái của mình mà.” Các bà, các mẹ mắt đỏ hoe.

“Đúng đó! Bác A Thủy ta chính là người thương con nhất, ai dám cười con, ta cầm chổi đánh người đó!”

Mấy cô gái vừa nói xấu kia cúi đầu không dám đối mặt cô; còn cái túi chữ nhật do Uông Thiên Hồng tự tay làm bất ngờ trở thành phần thưởng trọng đại nhất của đêm nay, nụ cười trên môi dường như không hề tắt, cá nhỏ do anh nuôi cuối cùng đã lớn, có đủ dũng khí và khả năng đối mặt với thái độ của những người khác.

“Ông xã, anh thấy em nói có được không?”

Sau một tràng vỗ tay, Uông Thiên Hồng đi đến trước mặt Cao Dương.

“Không tốt.”

Sao lại thế?

Cao Dương ôm lấy thắt lưng của cô, anh hiện tại đã không còn cần đôi kính kia nữa, mặc cho người ta thấy được tình cảm nồng nàn trong mắt anh. “Vào lúc này tại nơi này, bà xã phải cho ông xã một nụ hôn nồng nàn, như vậy mới coi là tốt!” Anh nói như vậy. (Vũ: ngọt ngào quá đi T.T)

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Uông Thiên Hồng kiễng mũi chân, hôn lên môi anh.

Dưới một màn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc ngay ngày hội Trung thu đoàn viên đang náo nhiệt này, trên bức tranh hiện lên một điểm.

Cửa khu nhà mở ra.

“Thật sự là không đơn giản nha! Đầu tiên là dùng kế tiếp cận với cá nhỏ, kế tiếp còn phải lo lắng đem cá nhỏ dưỡng béo, nuôi lớn đến mức có thể độc lập, tôi thật sự rất là bội phục, không hổ danh người học luật, đầu óc đúng là giảo hoạt, muốn cái gì đều đạt được cái đó.”

Bóng dáng thật rác rưởi đi ra rồi ngừng lại, chậm rãi xoay người.


“Cao tiên sinh, cậu nói tôi nói có đúng không?”

Mày rậm nhướng lên, đúng rồi, anh thiếu chút nữa là quên còn có cái têm đáng ghét cần giải quyết này, như vậy mới có thể làm cho bức tranh chuyện xưa được kết thúc hoàn mỹ. “Lần trước vơ vét tài sản của tôi một vạn tệ vẫn chưa đủ sao? Ông hiện tại lại muốn nói cái gì?” Cao Dương lạnh nhạt nhìn ông ta.

Nhắc tới tài nguyên lần trước kiếm được thật là tốt giá, Lão Cứu Tân vui vẻ cười chớp mắt. “Đừng khẩn trương như vậy, bản nhân ta chỉ là rất bội phục Cao tiên sinh, chẳng lẽ khen một chút cũng không được sao không? Cậu thật không hỗ là cao thủ, có thể an bài một tình địch giả xuất hiện đến kích thích cá nhỏ, làm cho cá nhỏ vừa ghen vừa đau lòng, dùng loại phương pháp này buộc cá nhỏ phải bộc lộ tấm lòng, cuối cùng lại dùng chiêu ảnh chụp đến giải quyết khúc mắc của cá nhỏ, dùng tình cảm sâu nặng làm xúc động cá nhỏ, tôi thật sự rất xúc động, biết người biết mặt không biết lòng, về sau quyết không thể bị hoa mĩ nam dịu dàng lừa gạt.”

Dường như Lão Cứu Tân đã nói ra hết những gì ông ta tình cờ biết được, Cao Dương khoanh hai tay lại, khẩu khí cực kỳ lạnh nhạt nói: “Cho nên? Lúc này ông lại muốn vơ vét tài sản của tôi chứ gì?”.

“Đừng đem quan hệ hàng xóm tốt đẹp của chúng ta nói thành như vậy chứ!” Lão chủ già xoa xoa tay, bộ dạng thật đúng là giống mấy kẻ đê tiện tiểu nhân, “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở Cao tiên sinh một chút, nếu hàng xóm trong khu nhà biết Cao tiên sinh hóa ra lòng dạ sâu như vậy, tuấn tú lịch sự mà mưu kế đầy mình, như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ có lời ong tiếng ve như thế nào nhỉ! Ví như không thể tin tưởng lời nói của Cao tiên sinh, có khi còn ở nhà thì ăn hiếp  vợ, ở ngoài nuôi bồ nhí gì đó!”.

“Vậy bây giờ ông có nhặt được cái gì chứng minh tôi là kẻ đê tiện tiểu nhân như vậy?”

“Tôi có nhân chứng!” Hắc hắc hắc, mấy ngày qua ông trời đều ở giúp ta, ra ngoài nhặt ve chai, lại có thể nhặt cả nhân chứng trở về.

Cao Dương đôi môi bạc mở ra, cười đến làm cho người ta rét run. “Ông chủ Lão, ông nhặt ve chai đã lâu, có thật đã quên tôi là làm nghề gì rồi sao?”

“Làm sao quên được, ngài chính là đại luật sư mà!” Lão Cứu Tân run rẩy thân mình, đột nhiên cảm thấy rét run.

Quái, vì sao Cao Dương không sợ chứ?

“Tôi đây không ngại nhắc nhở ông một chút, bắt người chiếm đoạt tài sản cũng không phải là tội nhỏ.” Cao Dương dường như có chút đăm chiêu nhìn cửa hàng tạp hóa âm u, biểu tình trên mặt khó lường.

“Cái gì bắt người chiếm đoạt tài sản, cậu không có việc gì đừng dùng từ bậy bạ nha muốn làm tôi sợ sao!” Lão Cứu Tân ánh mắt bắt đầu đảo quanh, nhưng mà không dám nhìn về phía anh.

“Ông thực nghĩ tôi cái gì cũng không biết sao? Tốt xấu gì tôi cũng là một ông chủ lo lắng cho nhân viên của mình, nhân viên bỏ việc mất tích, tôi sẽ không đi quan tâm một chút, nhìn xem nhân viên đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nói cho ông biết, tôi đã sớm báo cảnh sát tìm người, cái này không biết ai mới chân chính là đại sự không ổn à!”

Hàn Kim Linh bỏ việc mấy ngày, anh đã tìm người chung quanh hỏi thăm — theo lời khai của bà xã, nhân viên cửa hàng ăn uống, còn có ông chủ quán bar, Hàn Kim Linh có một đêm uống say sau đó đã không thấy tăm hơi, hơn nữa hiện tại từ lời ông chủ Lão nói, anh cũng đoán được ra bảy, tám phần.

Thật đúng là bội phục Lão Cứu Tân, thì ra ngoài nhặt đồng nát, còn nhặt cả người ta.

Không sợ cảnh cáo, ông chủ Lão đúng lý hợp tình nói: “Người tôi nhặt được thì đó là của tôi!”.

Cao Dương căn bản không để ý đến lão ta, “Ầm” một tiếng, thật mạnh đóng cửa khu nhà lại.

“Ông cứ việc nghĩ như vậy đi! Tóm lại ông tốt nhất ít đến gây chuyện với tôi, bằng không đừng trách tôi tố cáo ông ngay cả cửa hàng cũng không có, đến lúc đó tôi xem ông giấu phụ nữ ở chỗ nào!”

Thanh âm lạnh lùng theo khe cửa đóng chặt bay ra, Lão Cứu Tân hận đến nghiến răng, nhưng mà lão ta sẽ không vi phạm nguyên tắc của lão — nhặt được của rơi nhất định phải giấu, bất kể đó là người hay là đồ vật.

Nói tóm lại, là ông trời cho lão ta nhặt được một cô gái uống rượu say, cho nên cô gái kia chính là của lão ta, không cho phép ai giành lại!

~ End ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận