Chương 6.2
“Tên đó có gì tốt chứ? Đầu óc và vẻ ngoài chả ra sao, không thấy hắn trong trận bóng buổi chiều kia đánh dở như thế nào à, mũi của tôi đến bây giờ vẫn còn chưa hết sưng!” Hại bề ngoài anh tuấn của hắn bị phá hỏng, thảo nào không muốn đuổi theo mấy em gái hấp dẫn kia.
“Tên kia thật ra là giả vờ đánh hỏng; nhìn gương mặt với thái độ cao ngạo tự cho mình là đúng của hắn, căn bản là đang lạt mềm buộc chặt. Chỉ dùng một chiêu là có thể khiến ba cô gái kia phải mê hoặc mà xoay quanh hắn, cả buổi chiều luôn miệng khen hắn.”
“Tôi thấy các người căn bản là đang ghen.” Cô gái ngồi lại, khẩu khí lãnh đạm chỉ trích.
Muốn đuổi theo người ta nhưng đuổi không kịp, cũng không tự mình đánh giá trước coi mình có mấy phần trọng lượng, mình có bản lĩnh hay không, cũng chỉ có thể hạ thấp người khác, thật sự là không có đẳng cấp.
“Có lầm hay không? Chúng ta mà phải ghen với cái tên đó, hắn xứng sao? Tôi xem hắn quá lắm cũng chỉ có cái mã ngoài đẹp trai, đem đi câu gái, bằng không tại sao lại mang theo cô gái ngốc như vậy.” Ý chỉ cô gái ngồi ở bên kia là ngu ngốc.
“Hoặc anh ta là ăn cơm nát (trai bao), chuyên lừa tiền của đàn bà con gái, nhất là cái loại con gái ngốc này. Sau đó cầm tiền giả bộ ngốc, lại đi cưa mấy em gái dáng người nóng bỏng. Đến khi hết tiền lại đi tìm cô gái ngu ngốc kế tiếp xuống tay.”
Càng nói càng cảm thấy có khả năng này.
“Theo tôi thấy, tên kia nhất định là muốn thừa cơ ở chốn du lịch thưởng ngoạn này mà câu thật nhiều phụ nữ có tiền. Như vậy tương lai vài năm sau của hắn cũng không cần lo lắng tiền ăn. Cậu nhìn xem vẻ mặt hắn kìa, rõ ràng nhất định là coi trọng mấy cô nàng như hoa kia vừa có diện mạo lại vừa có tiền. Bằng không tại sao cho dù các cô bám víu ở trên người như vậy mà cũng không bỏ ra!”
Mấy người nói chuyện vô ý nước miếng văng tứ tung, dường như hoàn toàn đã quên người mà bọn họ nói đến vẫn còn ở đó.
“Các người có thể không cần ở sau lưng người khác mà bậy sao?”
Bị người ta hét một tiếng, hai cậu kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Uông Thiên Hồng.
Uông Thiên Hồng lần đầu tiên tức giận và kích động đến vậy - người khác thường nói cô như thế nào, cô cũng không để ý, nhưng không ai được nói bậy về Cao Dương!
“Chúng tôi không có nói sai, chính cô quay đầu lại nhìn xem, mấy cô gái kia tấn công hắn cũng chưa từng cự tuyệt, một cô ngực bự, một cô chân dài, tôi thấy hắn chính là hưởng thụ thật sự, trái ôm phải ấp, cô cũng đừng bị hắn lừa hết tiền còn không biết!”
Uông Thiên Hồng vừa thấy, hai bên trái phải Cao Dương đúng là đều đang ôm một cô gái - một cô ngực bự, một cô có một đôi chân thon dài rất đẹp, mà nói cho đúng là hai cô gái kia ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau đi về phía này.
Nhìn vào mắt của Uông Thiên Hồng cũng biết trong lòng cô quả thực có chút không vui.
Sự thật là hai tay Cao Dương đang cầm rất nhiều đồ uống, cho dù có người lôi kéo, anh cũng không có cách nào mà tránh xa được, điểm này Uông Thiên Hồng cũng hiểu được.
Cho nên, thật sự không cần phải quá để ý.
Chàng trai nhàm chán ngồi tại chỗ tiếp tục nhằm vào hướng đám trai gái đang đến gần mà châm chọc khiêu khích, “Cô xem ba cô gái kia, miệng nói là đi mua rượu, vậy mà quay lại cả chén rượu tôi cũng không thấy... Chậc, có gì đặc biệt hơn người đâu, để tôi xem anh ta làm thế nào cùng lúc ứng phó bốn cô gái!”
Bỗng dưng, “Rào” một tiếng, anh ta tự nhiên phải hứng nguyên một ly nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống!
Mẹ nó! Lạnh chết người! “Cô này có bị thần kinh không vậy!” Anh ta liền quay về hướng cô gái đã đem đồ uống dội từ trên đỉnh đầu hắn mà gầm lên.
Uông Thiên Hồng chụp lấy cốc thủy tinh từ trong tay Cao Dương dốc xuống hơn nữa còn làm thật sạch sẽ, “cạch” một tiếng thật mạnh đặt lên bàn, chút không úy kỵ lời nói thô bạo của đối phương, cô cãi lại: “Ai bảo anh còn tiếp tục phỉ báng người khác, anh có biết lời anh nói thật sự rất khó nghe hay không. Từ nhỏ người ta không dạy anh cái gì là văn hóa sao?”
Cô lúc này thật sự rất tức giận, hai chàng trai này không ngừng nói xấu sau lưng Cao đại ca, còn nói rất khó nghe, bảo cô làm sao mà chịu được?
“Còn nữa...” Cô sau đó trừng mắt, nhảy đến bên người Cao Dương, bên trái đẩy cô gái bộ ngực bự, bên phải đẩy cô gái chân dài ra, chính mình ôm lấy cánh tay Cao Dương, “Mấy người tốt nhất tránh xa chồng tôi ra một chút, anh ấy đã kết hôn, không thích hợp với mấy người!”
“Chồng? Kết hôn!” Ba cô gái kia không dám tin thét lên chói tai.
Sự ồn ào bên này cũng khiến ọi người phải chú ý, hơn nữa lại là nói tiếng nước ngoài, khiến ngay cả chủ quán bar cũng phải chú ý.
Vừa thấy vậy, thật đúng là nguy! “Cao Dương! Lại là anh ta!”
May là, Cao Dương và ông chủ quán bar có quen biết nhau.
Cũng bởi vì vậy, ông chủ quán Steve mới đề nghị anh mời mấy vị nam nữ kia vài mỗi người một chén rượu, lúc này mới bình ổn được màn rối loạn kia.
“Anh làm ơn đừng cười nữa được không?” Từ bờ cát trở về, người đàn ông bên cạnh vẫn không ngừng cười.
Lần đầu tiên, Uông Thiên Hồng phát hiện ra Cao Dương cũng có chút khiến người ta ghét bỏ như vậy.
“Anh rất khó mà không cười nha! Hiếm khi được thấy em hành động giống mấy người phụ nữ đanh đá, không biết là ai mới hôm qua còn nói không thể tùy tiện ra tay với người khác, như vậy rất không lễ độ, hôm nay đã lập tức phạm quy.”
“Cao Dương!”
Mang cả tên họ anh ra mà hét như vậy chứng tỏ cô gái nhỏ này đang thực sự vô cùng tức giận, Cao Dương biết bản thân dù vui vẻ như thế nào cũng phải nhịn cười. “Được rồi, anh sẽ cố gắng không cười em nữa.”
Uông Thiên Hồng mím môi, hung tợn liếc mắt trừng anh một cái, lúc này mới nói ra nghi vấn của mình, “Đúng rồi, vì sao Cao đại ca lại quen với ông chủ quán vậy?”
“Bởi vì Steve từng đến Đài Loan làm học sinh trao đổi trong một năm, cậu ấy đăng ký học tiếng Bồ Đào Nha, vừa hay năm ấy anh cũng học môn đó, cho nên bọn anh mới quen nhau, về sau tuy rằng cậu ấy quay về Mỹ, nhưng bọn anh vẫn là liên lạc thư từ với nhau, hai năm trước cậu ấy còn định sẽ chuyển đến Đài Loan.”
Lần này đến Hawaii, anh cũng là có ý định sẽ gặp lại cậu bạn cũ nhiều năm không gặp này.
Cái đầu nhỏ của cô gật gật, hóa ra là vậy. “Chỉ là người ta cũng không tránh khỏi thật tốt quá một chút, lại còn mời cái đám người đáng ghét kia uống nước!” Nghĩ tới là thấy tức muốn chết.
“Steve dù sao phải buôn bán làm ăn, chung quy cũng không thể bảo cậu ta đắc tội với khách, như vậy sẽ ảnh hưởng đến không khí trong quán.” Khi nhắc đến đám người kia con ngươi đen mang ý cười ngưng lại, bàn tay vươn ra liền nắm lấy cằm cô cô, “Nhưng mà, Thiên Hồng, em vì sao lại phải nóng nảy như vậy?”
Ngang nhiên chặn lấy đồ uống trong tay anh, không nói không rằng dội xuống đỉnh đầu của đối phương.
Nói thật, ngay trong phút chốc, anh đúng là ngây ngẩn cả người.
Trong ấn tượng của anh, cô chỉ duy nhất một lần phát giận là khi anh đang học bài - có một lần anh đạp xe ra ngoài, bị một người say rượu lái xe đụng vào, hại anh bị gãy xương phải nằm bệnh viện. Vừa nghe tin Uông Thiên Hồng liền chạy tới bệnh viện, tức giận đến mức hai tay vừa đánh vào thắt lưng đối phương trước mặt vừa không ngừng chửi mắng.
Một người trưởng thành lưng hùm vai gấu lại bị một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn mắng đến mức phải ôm đầu, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nổi giận, nhưng cũng từ trong đáy mắt cô tất cả đều biểu hiện ra là cô cũng đang bảo vệ cho anh.
“Ai bảo hai tên kia một mực ở sau lưng nói xấu anh!”
“Người ta muốn nói cái gì cứ để người ta nói đi, anh không thèm để ý...”
“Nhưng người ta để ý nha!” Uông Thiên Hồng thở phì phì tiêu sái đi vào thang máy đang mở cửa ra, từ hình ảnh phản chiếu trên gương trong thang máy rõ ràng có thể thấy được vẻ mặt của cô giờ phút này khó coi đến mức nào, “Anh cũng không biết bọn họ nói khó nghe đến mức nào đâu, Cao đại ca rõ ràng sẽ không phải là cái loại người xấu chuyên đi lừa phụ nữ, vậy mà bọn họ cứ cố tình nói là anh đang giở trò, dụ dỗ phụ nữ...”
“Được rồi mà, Thiên Hồng.” Cao Dương ôm lấy khuôn mặt đang tức giận kia mà hôn lên môi cô một cái, rốt cục tạm hoãn được lửa giận của cô.
“Anh biết em tức giận là vì anh, cũng biết đám người kia thực đáng ghét, nhưng mà nếu em chỉ nên nói người ta để khỏi phải mang hận.” Không thì cũng tự mình phá hỏng không khí, quả thật là không đáng. “Em có biết khi em hung hăng nóng giận thì rất xấu không!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp một lát, Uông Thiên Hồng rầu rĩ nói: “Vậy sao! Cũng tại mấy cô gái xinh đẹp kia thôi!”
Mày rậm nhướng lên, tựa hồ nghe ra manh mối gì đó, Cao Dương cố ý nhìn đông nhìn tây, “Có sao? Cô gái xinh đẹp ở đâu mà sao anh không thấy vậy?”
“Anh biết rồi còn hỏi!”
Anh bày ra khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu, che giấu tâm tình đang mở cờ trong bụng của chính mình, “Không phải em đang ghen đấy chứ? Chuyện ấy anh chính là thực oan uổng, anh lúc ấy căn bản không có tay để đẩy mấy người xúm lại nhào đến trên cánh tay anh ra.”
Cô đương nhiên biết ngay lúc đó Cao Dương là bất đắc dĩ, nhưng cái cảnh tượng kia thật sự làm cho cô rất khó mà cảm thấy thoải mái.
“Đừng quên em mới là vợ của anh, người con gái anh có thể ôm cũng chỉ có một mình em mà thôi, còn tất cả những người khác đều không có tư cách!” Anh thích cái khoảnh khắc cô bé này dũng cảm đẩy cô gái khác ra, công khai biểu thị chủ quyền, đó mới là cô gái mà anh mong muốn.
“Em đương nhiên nhớ rõ mà!” Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên tay mình lè lè lưỡi nói: “Em cũng biết anh sẽ không đi ôm hay lôi kéo cô gái khác. Nhưng hôm nay em phát hiện, không phải anh không muốn thì người ta cũng sẽ không muốn. Em chỉ là thực sự không thích thấy những người khác quấn lấy anh như vậy thôi!”
Cho nên anh mới có thể làm động tác đẩy người, sau ngẫm lại, thật đúng là không biết cô lúc ấy lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy!
“Anh thật là rất vui vì hôm nay em đã giúp chồng em hành động.” Cao Dương ngậm miệng cười.
“Thật là mất mặt chết đi được? Anh còn cười!” Cô khẽ lườm anh.
Con ngươi đen của ai đó trong nháy mắt co lại một chút, lúc sau liền bình tĩnh mà nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như câu đố, làm cho người ta đoán không ra.
Khao khát mãnh liệt muốn chiếm giữ của cô gái nhỏ này đã vượt ra ngoài dự kiến của anh, có lẽ thời cơ đã tới rồi, hạt giống tình cảm trong lòng cô ấy rốt cục cũng đã ra hoa kết quả. “Thiên Hồng, em thấy Cao Khoát bị bao nhiêu người - ý anh là chỉ con gái - ôm cũng chưa từng ý kiến, vì sao với anh thì lại có cảm giác đó?”
“Em không biết có người lén sờ Cao nhị ca hay không, nhưng em không có cảm giác, chỉ có với Cao đại ca là lòng lại cảm thấy rất khó chịu.” Uông Thiên Hồng thành thật nói ngay cả chính mình cũng không biết là đang trả lời cái gì, ai bảo vẻ tươi cười ở trước mắt của Cao Dương càng lúc càng say lòng người, hại tư duy của cô không được rõ ràng lắm.
“Vì sao sự yêu thích của em đối với Cao Khoát và đối với anh lại không giống nhau như vậy? Một cái chính là yêu thích đơn thuần mà thôi, một cái là thích đến muốn chiếm làm của mình, tưởng tượng đến nhường cho người khác thì tim sẽ rất đau, có đúng thế không?” Khuôn mặt anh dần tiến tới gần, tiếp tục mê hoặc cô, muốn cô phải nói ra đáp án mà anh muốn nghe.
Câu hỏi của Cao Dương chậm rãi lên men ở trong lòng Uông Thiên Hồng, vì sao tình cảm của cô đối với hai anh em Cao gia lại không giống nhau như vậy, đối với Cao Khoát thật sự chỉ là anh trai mà thôi; nhưng đối với Cao Dương...
Nếu so với tình cảm thân thích thì còn cao hơn rất nhiều, cái loại tình cảm này thường làm cho cô vừa vui vẻ, vừa khó chịu, thậm chí đã thích đến mức không thể không có anh.
Uông Thiên Hồng chậm rãi mở miệng, nói ra những lời trong trái tim mình, “Cho nên, em thật sự có thể chiếm anh làm của riêng có được không?”
Đáp án như vậy là đủ rồi!
Cao Dương lưu luyến hôn cô thật sâu, quả nhiên tâm huyết của mình không hề uổng phí. “Thiên Hồng, có muốn anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em không?” Trong con ngươi ngăm đen bừng lên ánh lửa.
Hiểu được tình cảm của mình đối với anh từ lâu đã không hề đơn thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ hồng, đầu choáng váng mà gật gật, cô rất thích cảm giác khi Cao Dương hôn cô. Nếu như Cao Dương trở thành người của riêng cô thì cô muốn, cô đương nhiên muốn!
“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra.
Giây tiếp theo, Cao Dương đã ôm eo Uông Thiên Hồng mà bế lên.
“Chồng ơi?” Đột nhiên bị bế lên khiến ai đó có chút hoảng sợ. Ngẩng đầu lại thấy là một đôi mắt như muốn dọa người, con ngươi đen dường như là muốn nuốt cô vào bụng, Uông Thiên Hồng đột nhiên không thể nén được nhịp tim đang đập ngày càng mạnh, gắt gao níu lấy phần áo trước ngực anh.
“Thiên Hồng, mở cửa ra.” Giọng nói của Cao Dương có chút khàn khàn, dường như là cuối cùng cũng không thể che giấu được tình cảm của mình nữa.
Một thứ cảm giác khẩn trương đến khó hiểu làm Uông Thiên Hồng nhanh chóng lấy chìa khóa từ ví ra để mở cửa phòng.
Trong khoảnh khắc cửa vừa mở đó, môi cô lập tức bị anh điên cuồng hôn lấy.
Giờ khắc này, anh thật sự đã đợi rất lâu, kể từ phút này thể xác và cả trái tim Uông Thiên Hồng đều thuộc về anh.
~ HẾT CHƯƠNG 6 ~