Âm Mưu Của Nữ Phụ - Mẹ Kế Mau Đến Đây

Khi Tam Tiền Tam đem tiểu Lạc Tâm về nhà, Phương Linh đã đứng chờ trước cửa nhà. Nhìn khí thế nội liễm bên trong cô, cùng với ánh mắt bình tĩnh đó, Tam Tiền Tam mới khẽ gật đầu. Cô ta đã có khí thế của một dị năng giả.
Phương Linh nhìn nữ chủ nhân trước mắt, có điều gì đó khẽ nẩy lên trong lòng.
"Chủ nhân..."
"Chuẩn bị hành lý, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay." Tam Tiền Tam không muốn đóng kịch nữa nhưng lại không thể đối mặt với Phương ba trong trạng thái này. 2 con sói kia đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi. Nhà chính Lạc Gia.
"Rõ." Lực tác động này, chủ nhân vẫn là chủ nhân... nhưng tại sao...
"Linh, không nên suy nghĩ nhiều, ta vẫn luôn là ta, Tam Tiền Tam." Tam Tiền Tam ngắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Linh.
"Vâng. Thưa chủ nhân." Phương Linh cúi đầu. Vì nghi ngờ mà cô đã quên đi cách hành lễ thường dùng. Thật sỉ nhục.
Tam Tiền Tam vào nhà, đi đến căn phòng của Phương ba. Nhìn căn phòng một màu ấm áp này, Tam Tiền Tam cảm thấy có một sự ấm áp trào dâng trong lòng mình. Đây là cảm xúc của cả Phương Linh lẫn Tiền Tiểu Tam sao.
Yêu thương?
Đây là yêu thương?
Thật đáng buồn thay cho mình. Một người cho dù đã cảm nhận được nó nhưng lại chẳng hiểu nổi nó.
Có lẽ bản thân mình đã thay đổi rồi chăng?
Cái gọi là mô phỏng kia hẳn là đã giúp mình cảm nhận được những tình cảm này. Đồng thời, ở cái thế giới kỳ lạ này, có gì đó dường như đang dần làm mình thay đổi.
"Cạch." Tiếng cửa phòng khép lại.
Tam Tiền Tam quay đầu lại, Phương Lâm đã đứng ở đấy tựa bao gìơ.
Trên mặt ông đậm một vẻ mệt mỏi pha lẫn đau đớn. Tam Tiền Tam chưa kịp mở miệng, Phương Lâm đã nói ra những điều vô cùng bất ngờ.
"Ta biết con không phải Phương Tiền Tiền kia. Và Phương Tiền Tiền kia cũng không phải con gái ta. Chuyện của Dung Liên và thái độ kì lạ của Phương Linh cũng là do con làm phải không?"
Ông ta đã biết rồi ư? Một lão già bí ẩn...
"Con nghĩ 1 Phương Linh trời sinh Băng hệ dị năng và Phương Tiền Tiền thể chất thủy tinh kì lạ là từ đâu mà ra, hử?"
Ồ, đúng là có khói rồi mới ra lửa nhỉ...
"Phương lão già ta hôm nay lại đây không phải để bắt bẻ con việc gì. Nhớ 2 chữ: bảo trọng!" Phương Lâm nở nụ cười hiền hòa, giang rộng vòng tay ôm Tam Tiền Tam vào lòng.
Đây là cảm giác lúc đó của Tiền Tiểu Tam sao? Ấm áp quá...
"Vâng... con nhớ..." Tam Tiền Tam khẽ gật đầu.
Khi Tam Tiền Tam quay người bước đi, Phương Lâm đột nhiên hỏi một câu.
"Phương Tiền Tiền liệu có còn trở lại không?"
Đây là điều mà bất cứ người bố bình thường nào cũng sẽ vương vấn trong tim.
"Cô bé ngốc nghếch kia chỉ sợ là sẽ không bao gìơ quay trở lại nữa rồi. Cả 2 người..." Tam Tiền Tam lơ đễnh nói. Tiền Tiểu Tam sẽ không đương đầu nổi với những việc sắp tới, bởi vậy nên cô ta sẽ không cần thiết phải xuất hiện nữa.
"Ta... có thể biết tên của con không?" Phương Lâm ngập ngừng, ánh mắt mong chờ hướng đến cô gái kia.
Khuôn mặt búp bê trắng nõn hồng hào, mái tóc nhung đen hơi xoăn cùng đôi mắt lưu ly trong suốt như pha lê. Quá trong suốt, tựa như không có linh hồn. Ông biết đó không phải con gái của mình, nhưng nhìn vào đôi mắt đó, cả 2 người hôm qua và hôm nay, kể cả đôi mắt giàu cảm xúc và vô cảm hiện tại, đều thiếu đi tình yêu thực sự.
"Tam Tiền Tam." Nàng nhìn về phía Phương Lâm, cố gắng nở một nụ cười với ông. Nhưng, khóe miệng lại không tài nào nâng lên nổi.
Quả nhiên, mình vẫn chưa nắm được nó - cảm xúc.
"Tam nhi, chỉ cần con vẫn vững bước, mọi thứ sẽ trở về với con."
Sau này, khi nhớ lại, Tiền Tiểu Tam mới hiểu ra, nụ cười lúc ấy của Phương ba, chính là thứ đã giúp cô trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui