Thật ra thì mẹ kế có một bí mật không ai biết, bởi những người biết rõ đã sớm lên thiên đường rồi a. Theo thuật ngữ viễn tưởng thì mỗ tác giả có thể gọi mình là [dị năng giả] , dị năng [tinh thần khống hệ] .
Nói đơn giản thì có thể tưởng tượng là từ bên trong não bộ, liên kết nơ tron là 1 loại năng lượng, người bình thường thì không thấm vào đâu, nhưng với những người đặc biệt, đó là một nguồn sức mạnh được tạo ra bởi vô vàn năng lượng ấy, nó có lẽ còn nhiều hơn cả số lượng các hành tinh trong vũ trụ.
Mà theo nghiên cứu mà mẹ kế trộm được của quốc gia, mức năng lượng này được phân chia theo phần trăm não bộ. Người bình thường là khoảng 0,1~0,5%, thiên tài thì 1~2%, dị năng giả là từ 2% trở lên.
2% có trí nhớ siêu việt kinh khủng, điều khiển được các đồ vật nhỏ.
5% có thể công kích tinh thần người khác, điều khiển được các đồ vật lớn.
10% có thể khống chế được mọi vật chất có hình thù cụ thể.
20% có thể điều khiển được cơ thể bản thân và người khác và khống chế được mọi nguồn năng lượng lớn bé.
Hơn nữa thì còn là một ẩn số.
Kiếp trước, bản thân Tiểu Tam chỉ có thể mở được 8% não bộ, nhưng đã là một trong { Thất đại năng} của nước X, dị năng giả hệ tinh thần đệ nhất bởi hệ tinh thần rất khó tiến bộ.
Thế nhưng điều giật mình hơn nữa là sau khi trở thành Phương Tiền Tiền, mẹ kế trực tiếp mở ra 5% trở thanh dị năng hệ tinh thần khống 13%.
Tuyệt vời ông mặt trời nha.
Lúc đe dọa Phương Linh, mẹ kế chỉ điều khiển hệ thần kinh của cô ta có chút xíu thôi, để khiến cô ta mãi mãi không quên được chuyện này, hắc hắc hắc...
Mỗ nữ tự dương tự đắc đến quên cả một nhân vật nguy hiểm lúc đó, sau này khi nhớ lại mới buồn tủi vô cùng. Một phút nông nổi, kéo tới sự chú ý của cả hai con sói biến thái, cả đời hối hận a.
Phương Tiền Tiền nhảy chân sáo về nhà, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Phương Linh kia đang thì thầm to nhỏ với Dung Liên, có lẽ là đang cáo trạng chuyện vừa rồi.
Nàng bước vào, hai mẹ con kia giật thót mình nhìn nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt. Tiền Tiền thấy thế chỉ khẽ cười khẩy. Khôn thì cút thật xa, nếu bọn họ dám léng phéng thì... hừ hừ.
"Tiểu Tiền! Lại đây với ba nào!" Một giọng nói hào sảng cất tiếng. Lúc này, Phương Tiền Tiền mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang cười tươi như hoa vẫy gọi mình. Chưa kịp nghĩ ngợi, nàng đã bước đến bên ông. Mái tóc hoa râm đã đốm bạc, nhưng khuôn mặt anh tuấn tuổi tứ tuần này đã đủ để nói lên sự tuấn tú của ông lúc còn trẻ.