Âm Mưu Độc Chiếm


Giữa trưa, mặt trời lên cao, nắng nóng gay gắt đến mức có thể rán chín một quả trứng trên đường.

Diệp Dĩ Hành ngồi dưới bóng cây hóng mát, tay trái cầm cốc nước đá áp lên mặt, tay phải cầm một chiếc quạt nhỏ thổi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.

Dư Thi Đồng ngồi bên cạnh cô phàn nàn thời tiết như thế này còn phải huấn luyện quân sự đúng là muốn lấy mạng người.


May mà không phải lấy mạng hai người họ.


Diệp Dĩ Hành đồng cảm nhìn đám tân sinh viên còn đang huấn luyện quân sự dưới cái nắng như thiêu như đốt, cô đưa tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, rồi mở điện thoại xem dự báo thời tiết - 36°C.


Chả trách nóng đến vậy.


Đợi một hồi lâu, huấn luyện viên cuối cùng cũng hô ngừng, nói có thể nghỉ ngơi mười phút, Diệp Dĩ Hành và Dư Thi Đồng vội vàng đi đến quầy hàng phát đồ uống cho mọi người.


Không có gì tuyệt vời hơn một đồ uống mát lạnh trong thời tiết nóng này.

Đám đông mặc quân phục rằn ri lập tức giải tán rồi lao về phía họ.


Mọi người xếp hàng rất trật tự, nói chuyện cùng hai người họ——

"Vất vả cho đàn chị rồi, nắng gắt như vậy, còn tới đưa đồ uống cho chúng em.

"

"Đàn chị, ngày mai chị còn đến không?"

"Huấn luyện viên thấy hai chị tới, hôm nay còn cho chúng em nghỉ sớm đấy, cảm ơn đàn chị đã cứu mạng này của em.


"

"Đúng rồi, đàn chị, sao chị còn chưa vào nhóm của chúng em?"

Các đàn em mở miệng liền gọi "đàn chị", làm trong lòng Diệp Dĩ Hành đều cảm thấy ngọt ngào, đáy mắt tràn đầy ý cười.


Cô và Dư Thi Đồng là đại diện cho Câu lạc bộ Tình yêu đến an ủi tân sinh viên, còn chưa đến được vài lần đã rất quen với bọn họ, ai cũng thích đùa giỡn các cô, lần trước còn nói muốn thêm hai cô vào nhóm huấn luyện quân sự, chia sẻ video huấn luyện viên hát lạc nhịp cho cô xem.


Dư Thi Đồng vừa đáp lời, vừa phát đồ uống cho bọn họ, một lúc sau, đã đến cuối hàng người xếp hàng, nhưng kỳ lạ là còn sót lại một chai nước trái cây.


Các cô trước khi mua đã tính đủ số người, không ngờ vẫn sót lại một chai, hình như có người chưa lấy.


Nhìn quanh một vòng, cuối cùng Dư Thi Đồng đã tìm được "nghi phạm".


Cô ấy gọi tên người đang ngửa đầu uống nước ở bên kia: "Thang Tuyển Thừa!"

Người bị gọi tên sửng sốt, vừa quay đầu lại, Dư Thi Đồng đã ném chai nước trái cây kia ném cho cậu ấy: "Cho cậu, cầm lấy!"

Chai nước trái cây kia vẽ một đường parabol trên không trung, cuối cùng vững vàng rơi vào tay Thang Tuyển Thừa, cậu ấy đang định nói cảm ơn, lại nghe thấy cô ấy nói: "Lần trước không phải cậu nói không uống được đồ uống có ga sao, Dĩ Hành nhớ rồi, lần này đặc biệt mua nước trái cây cho cậu.

"

Đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, Thang Tuyển Thừa nắm chặt chai nước trái cây ướp lạnh trong tay, ánh mắt nhìn về phía Diệp Dĩ Hành đang thu dọn thùng giấy dưới bóng cây, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, một sợi tóc từ sau tai rơi xuống, rũ xuống mặt.


Cậu ấy không ngờ chỉ thuận miệng nhắc tới, mà cô lại nhớ rõ.


"Đây là chị Diệp mua cho tôi sao? "Cậu ấy xác nhận lại.


"Đúng vậy.

" Dư Thi Đồng gật đầu.


Làm bạn cùng phòng với Diệp Dĩ Hành hai năm, Dư Thi Đồng thường cảm khái Diệp Dĩ Hành chu đáo đến nhường nào, không chỉ việc này, vừa rồi cô ấy định mua toàn bộ là đồ uống lạnh, nhưng Diệp Dĩ Hành nhắc nhở cô ấy một câu: "Mua chút đồ uống thường nữa đi, nếu có nữ sinh đang trong kỳ kinh nguyệt, có thể không muốn uống nước đá", sau đó cô ấy mới đổi lại mấy chai thường.


Dưới bóng cây, Diệp Dĩ Hành vừa dọn xong rác trên bàn, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Đàn chị, đưa rác cho em, em cầm đi vứt.

"

Cô ngẩng đầu, đối diện với nụ cười vô cùng sáng lạn của nam sinh mặc quân phục rằn ri, tay phải cầm chai nước trái cây đã uống một nửa, cậu ấy không đội mũ, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, làn da trắng phơi nắng lâu vẫn còn phiếm hồng, tóc mai trên trán hơi ướt, cậu ấy cúi đầu vươn tay về phía cô, ánh mắt vẫn đang cười.


Cô ngẩn người, mơ hồ nhớ tên cậu ấy là Thang gì đó, nhưng cô không nhớ rõ tên đầy đủ.


"Em đi ném rác đây, bên ngoài nắng lắm.

"


Rác trong tay ngay sau đó bị cậu ấy lấy đi, Diệp Dĩ Hành mỉm cười: "Cảm ơn, phiền cậu rồi.

"

"Đừng khách sáo.

"

Thiếu niên lắc đầu, cười ngại ngùng, cầm hai túi rác kia chạy nhanh tới thùng rác trước tòa nhà giảng dạy.


Diệp Dĩ Hành còn chưa kịp thu lại tầm mắt, Dư Thi Đồng đã đi tới vỗ vai cô.


"Cậu em này trông khá đẹp trai đấy, nghe nói là khoa Báo chí, không biết có bạn gái chưa?"

Diệp Dĩ Hành nhún vai, dường như không quá quan tâm, không đợi cô ấy bát quái xong liền kéo cô ấy cùng đến thư viện mượn sách.


Nhưng trùng hợp là, các cô vừa mượn sách từ thư viện đi ra, lớp huấn luyện quân sự của tân sinh viên cũng vừa kết thúc, trên đường đến căng tin, các cô lại bắt gặp mấy nam sinh trong lớp vừa nãy, Thang Tuyển Thừa cũng ở đó.


Mấy nam sinh khoác vai nhau, nhiệt tình chào hỏi các cô.


"Đàn chị, hai người đến căng tin à?"

"Ừm, phải.

" Diệp Dĩ Hành gật đầu.


"Tụi em cũng muốn đến căng tin, đi cùng đi, nhân tiện nhờ đàn chị giới thiệu cho tụi em bữa tối nên ăn gì nha.

"

"Được, không thành vấn đề.

" Diệp Dĩ Hành biết rất nhiều món ngon, lập tức đồng ý.


Nhóm người nói hết chuyện đông sang chuyện tây, lúc thì thảo luận về MBTI của mình là cái gì, lúc lại tán gẫu về bộ phim công chiếu gần đây, dọc đường không ngừng líu ríu nói chuyện.



Đến căng tin, Diệp Dĩ Hành cầm đĩa ăn đi lấy cơm, hôm nay căng tin có cánh gà mà cô thích nhất, nhưng xếp hàng quá dài.

Dù cô nhẫn nại chờ, nhưng lại không có mấy người nhẫn nại xếp hàng như vậy, cũng chỉ có cô và đàn em họ Thang kia có thời gian rảnh rỗi.


Hai người một trước một sau đứng ở đó, cô rảnh rỗi đến nhàm chán, quay đầu nói chuyện cùng cậu ấy: "Vừa rồi chị nghe thấy bạn em gọi em là Thang Tuấn(Jùn) Thừa? Là chữ Jùn nào vậy? Tuấn trong "anh tuấn" à?"

"Không phải.

" Thang Tuyển Thừa lắc đầu.


"Vậy là—— "Tuấn" trong hiểm tuấn(hiểm trở)?"

Thang Tuyển Thừa vẫn lắc đầu như cũ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đồng tử cô rất sáng, ánh mắt lại vô cùng mờ mịt, cậu ấy nghĩ, cô đúng là không nhớ cậu ấy.


"Chị thật sự không đoán ra.

"

Diệp Dĩ Hành cười khan hai tiếng, quyết định bỏ cuộc, còn Thang Tuyển Thừa suy tư một lúc, rồi nắm lấy tay cô, viết từng nét trong lòng bàn tay cô.


Lòng bàn tay vừa ngứa vừa tê dại, trái tim Diệp Dĩ Hành đập thình thịch, có chút mơ hồ.


Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của đối phương, dường như cậu ấy không cảm thấy có gì không đúng, viết xong lập tức buông tay cô ra, hỏi cô: "Bây giờ biết rồi chứ?"

“……”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận