Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Editor: Tiểu Ốc

Bây giờ Lương Ngâm đánh cược mọi thứ lên vụ va chạm này, chỉ thấy Thủy Tu Tề và tài xế bước xuống xe nhưng không thấy Lệ Tịnh Lương đâu, không đợi hai người nói gì lập tức cao giọng kêu đau, thu hút sự chú ý của người đi đường.

Chờ đến khi dừng đèn đỏ thì có không ít chủ xe mở cửa sổ nhìn sang, tất cả đều là vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, đại khái là vì, chiếc xe sang trọng này gặp phải một người giả vờ bị đâm, người phụ nữ vừa ngã xuống nhìn cũng biết là không nên động vào, nhưng hình như chủ xe lại càng không nên động vào hơn, không biết chuyện ngày hôm nay sẽ diễn ra thế nào.

Thấy người vây xem càng ngày càng đông, Lệ Tịnh Lương ngồi ở hàng ghế sau cuối cùng cũng nhẹ nhàng xuống xe.

Anh tự mở cửa xe, chân dài bước ra, tiến vào tầm mắt của mọi người, khí thế và bề ngoài của anh thật sự làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Có mấy cô gái nhỏ thì thầm với nhau muốn lấy điện thoại ra chụp hình, nhưng bị Thủy Tu Tề ngăn lại.

“Làm phiền không chụp hình, cảm ơn.”

Cậu ta đưa ra tờ 100 tệ, đôi mắt cô gái kia lập tức sáng lên, dứt khoát nhận lấy tiền rồi cất điện thoại đ.

“Mấy người cũng không giống như thiếu tiền, người phụ nữ này chảy máu rồi, xem ra là thật sự bị thương, cho bà ta ít tiền rồi để bà ta đi đi.” Một cô gái tốt bụng khuyên nhủ, “Nếu không sẽ càng thêm phiền phức đấy.”

Thủy Tu Tề nói cảm ơn với cô gái, ngoái đầu lại nhìn về phía ông chủ, chỉ thấy Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung đi tới phía trước xe, khẽ quỳ xuống một chân dùng khăn tay cẩn thận lau chùi phần đầu xe, bộ dạng tỉ mỉ lạnh lùng kia cùng với chiếc kính không gọng càng làm tôn lên vẻ nhã nhặn và ẩn trong đó là cả sự nham hiểm, mọi người không khỏi nói trong lòng, chỉ sợ hôm nay người phụ nữ kia gặp phải họa lớn rồi!

Quả nhiên, Lệ Tịnh Lương nhìn ngắm xe xong lập tức đứng lên, đi tới trước mặt bà ta, nhìn lướt qua vũng máu trên mặt đất, dưới cái nhìn chằm chằm ác độc chậm rãi nói ra: “Vết cứa, đại khái tầm mười phân, trên người bà có đồ vật bằng kim loại.”

Lương Ngâm sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tài xế của Lệ Tịnh Lương đi tới, nhanh chóng lục soát người bà ta, bà ta thét lên “Phi lễ”, nhưng khi nhìn thấy phong độ và tuổi tác của người kia với bà, thì mọi người lại cảm thấy lời nói này thật sự có chút miễn cưỡng.

“Anh muốn làm gì!” Mắt thấy lưỡi dao của mình bị tài xế lấy mất, Lương Ngâm giận dữ kêu gào, “Các người đâm vào tôi, tại sao còn không gọi xe cứu thương? Tôi muốn báo cảnh sát!” Bà ta lấy điện thoại di động định gọi cảnh sát, Lệ Tịnh Lương thấy vậy liền trực tiếp cười ra tiếng, điều này làm cho bà ta hơi chần chờ.

“Sao không tiếp tục nữa vậy?” Lệ Tịnh Lương cười mỉm nói, “Làm phiền bà Lương hãy tiếp tục, cảm ơn bà báo cảnh sát giúp tôi.”

“Giúp cậu?” Vẻ mặt Lương Ngâm có chút vặn vẹo.

“Xe của tôi bị con dao mà bà giữ trong người cào xước, chẳng lẽ không nên cảm ơn bà vì báo cảnh sát giúp tôi sao?” Lệ Tịnh Lương chậc một tiếng: “Bà cũng được coi như là đã từng có thời hoàng kim, chắc cũng biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền chứ.”

Lương Ngâm có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Mày đừng có ngậm máu phun người, sao tao có thể cào xước xe của mày được? Càng không thể nào tự cứa bản thân, chẳng lẽ tao bị điên à?”

“Vẫn không thể nào thông minh.” Lệ Tịnh Lương dùng khăn tay nhận lấy con dao mà tài xế đưa tới, mặc dù vết máu ở trên đã bị quần áo của Lương Ngâm lau sạch khá nhiều, nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết, hơn nữa, “Mang đi xét nghiệm, tìm người có cùng DNA.”

Lương Ngâm hoàn toàn không chịu nổi nữa, lớn tiếng gào khóc: “Có ai tốt bụng giúp tôi một tay đi! Có tiền thì khá lắm sao! Có tiền thì có thể khi dễ người khác sao?!”

Bà ta vừa dứt lời, không đợi Lệ Tịnh Lương mở miệng, người phụ nữ xinh đẹp vác bụng bầu lập tức chen lấn từ bên ngoài vào trong đám người, cô không ngừng xin lỗi mọi người nhường vị trí, nhìn thấy người bên trong quả nhiên là Lệ Tịnh Lương thì từ từ tháo kính râm xuống.

“Đây không phải là Hạ Tuyền sao?”

Có người đàn ông nhận ra cô, kinh ngạc nhìn bản thân cô rồi lại nhìn cái bụng của cô, sau đó lập tức nhìn về phía chủ xe sang trọng kia. Người đàn ông nhìn kỹ liền bừng tỉnh hiểu ra, đây là chồng cô mà!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tuyền đi tới bên cạnh Lệ Tịnh Lương, tay chống nạnh nói, “Chờ anh tới đón em tận nửa ngày rồi, em còn tưởng anh bị hồ ly tinh nào câu đi mất, hóa ra là một tên ăn mày.” Cô chán ghét liếc mắt một cái, hắng giọng nói, “Tất cả giải tán, giải tán đi, chưa từng thấy người ta bị người khác giả vờ đâm sao? Ở đây có người phát lương cho mấy người à?”

Mọi người vốn chính là người đi đường, nghe thấy chủ nhà nói như vậy cũng xấu hổ nhìn lại, rối rít rời khỏi hiện trường. Lương Ngâm thấy tình thế vô cùng bất lợi đối với mình, lập tức cố gắng giữ lại những người vây xem, nhưng tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình và không nên chọc vào những kẻ có tiền, nên hiện trường rất nhanh chỉ còn lại mấy người bọn họ.

“Không ngờ bà lại làm ra loại chuyện như thế này.” Hạ Tuyền cười nói tự nhiên, “Lương Ngâm, dù sao thì bà cũng đã từng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lương thị, sao bây giờ lại biến thành mấy mụ già giả vờ bị đâm xe rồi?” Cô vịn tay Lệ Tịnh Lương nói: “Trên xe có camera đấy, bà có chắc là muốn tiếp tục nằm đó không? Máu chảy ra không ít, chẳng lẽ tự mình cắt vào động mạch rồi à?”

Vừa nãy Hạ Tuyền ở nơi không xa nghe thấy một chút nội dung, cô vừa cảm thán trí thông minh của Lệ Tịnh Lương, cũng vừa có cái nhìn mới về con người Lương Ngâm. Người phụ nữ này đã hoàn toàn điên rồi, căn bản không có một chút lý trí nào, mà coi như có lý trí đi chăng nữa, thì cũng không thể nào thông minh lên được, nhìn đứa con gái ngu xuẩn hết thuốc chữa của bà ta là biết, không có người thông minh nào lại giáo dục con gái mình trở nên xấu tính và ác độc như vậy cả.

“Cho dù tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.”

Lương Ngâm vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương không nhanh không chậm chắn trước mặt cô.

“Vậy có lẽ bà phải thất vọng rồi, cho dù có phải đối phó với quỷ, tôi cũng sẽ có biện pháp.” Anh thản nhiên nói xong, kéo tay Hạ Tuyền nói: “ Vào trong xe đi, ở đây có mùi máu tanh.”

Mang thai sáu tháng, Hạ Tuyền cũng không thích nhìn thấy cảnh tượng này, cô gật đầu một cái rồi chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói với Lương Ngâm: “Tôi tin tưởng chỉ có loại người như bà mới biến thành quỷ, bà cứ tới tìm tôi đi, khi bà còn sống, tôi còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ khi bà đã chết sao?”

Lương Ngâm tuyệt vọng ngã xuống mặt đất, bởi vì máu chảy quá nhiều cho nên sắc mặt trắng bệch, bà ta bắt đầu thấy choáng váng, giống như thật sự bị Hạ Tuyền nói trúng, mới vừa rồi không cẩn thận cắt phải động mạch.

Bà ta suy yếu muốn đứng dậy, nhưng đoàn người Lệ Tịnh Lương đã lên xe, căn bản không có ai tình nguyện gọi 120 cho bà ta.

Lương Ngâm không còn cách nào khác, cứ nằm ở đó, căn bản không nhúc nhích được, có những người đi đường đi ngang qua tò mò nhìn bà ta, hình như muốn tới giúp đỡ, nhưng rồi lại rời đi trước ánh mắt chăm chú khẩn cầu của bà ta, chắc là do lo lắng phải gánh vác trách nhiệm, bị cắn ngược một cái.

Cứ như vậy mà qua hơn một tiếng, vẫn không có bất kỳ người nào tới hỏi han bà ta, bà ta nằm ở đó, ý thức đã rất suy yếu, hô hấp cũng vô cùng khó khăn, trước khi mất đi ý thức, hình như bà ta nhìn thấy xe cảnh sát đỗ ở bên cạnh, nhưng chờ đến lúc cảnh sát bước xuống xe thì bà ta đã vĩnh viễn nhắm nghiền hai mắt rồi.

Có lẽ bản thân Lương Ngâm chưa từng nghĩ tới việc bà ta cứ chết ở đây như vậy, Diệp Minh Tâm ở trong tù lại càng không ngờ được hơn.

Thật ra, cho dù là Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền, cũng không ngờ rằng bà ta sẽ thật sự chết. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bà ta quá mức ngu ngốc, xã hội này quả thật vô cùng lạnh lùng, làm ra quá nhiều chuyện hãm hại người khác, để rồi cuối cùng không ai chịu giúp đỡ mình khi gặp khó khăn.

Lệ Tịnh Lương sở dĩ biết được tin tức bà ta qua đời, là bởi vì cảnh sát tìm tới luật sư của anh, mong anh phối hợp điều tra. Bọn họ từ trong camera giám sát thấy Lương Ngâm và xe của anh xảy ra va chạm, nhưng bởi vì vấn đề về góc độ, nên không nhìn rõ được những chuyện xảy ra sau đó.

Camera trên xe Lệ Tịnh Lương ghi rõ từng chi tiết của quá trình xảy ra sự việc, anh trực tiếp bảo luật sư mang tới cho cảnh sát, cũng không có ý định tự mình đi tới cục cảnh sát, bởi vì lúc này Hạ Tuyền đã bảy tháng rồi, vô cùng cần thiết sự chăm sóc.

Lần mang thai này thật đúng là lấy nửa cái mạng của Hạ Tuyền, tháng càng nhiều, thì cô càng thấy mệt mỏi, cơm cũng nuốt không trôi, gương mặt gầy đến nỗi gần như hóp vào.

Lệ Tịnh Lương rất lo lắng, tìm tới chuyên gia dinh dưỡng cũng không giải quyết được, cuối cùng dứt khoát mời bác sĩ riêng chăm sóc tại nhà, sau khi được bác sĩ điều dưỡng, thì mới xem như hơi béo lên một chút, nhưng mà vẫn vô cùng có hạn.

“Thật ra thì điều này cũng rất tốt.” Hạ Tuyền an ủi Lệ Tịnh Lương, “Ít nhất sau khi sinh em bé xong, em không cần phải tốn công giảm cân nữa......”

Lệ Tịnh Lương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đợi đến sau khi cô im lặng thì mới hỏi bác sĩ gia đình: “Khi cô ấy sinh con có thể bị nguy hiểm không?”

Bác sĩ: “Với thể lực yếu thì có lẽ sẽ nguy hiểm.”

“Haiz, không đâu, em thật sự không sao cả......” Hạ Tuyền yếu ớt chen miệng vào.

Bác sĩ lạnh nhạt liếc cô một cái.

Thôi được rồi, cô câm miệng là được chứ gì, cũng không thể để cho chồng cô lo lắng như vậy chứ?

Từ đầu tới cuối, Lệ Tịnh Lương đều chau mày, sau khi nghe xong lời của bác sĩ thì tâm tình lại càng kém hơn, vẻ mặt gần như có thể nói là hung ác nham hiểm: “Nghĩ biện pháp giải quyết đi.”

“Tôi biết rồi, còn có thời gian hơn hai tháng nữa, Lệ tiên sinh đừng quá lo lắng.” Cuối cùng bác sĩ cũng nói ra một câu khiến con người vui vẻ.

Hạ Tuyền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ông xã, anh đừng lo lắng, em ăn cơm thật ngon là được rồi, nhất định sẽ béo lên.”

Lệ Tịnh Lương không nghe lời cô nói..., giống như là có chút phiền muốn ấn vào huyệt thái dương, ngơ ngác nhìn một chỗ, không biết là đang suy nghĩ gì.

Qua vài ngày sau, Hạ Tuyền đã biết anh muốn làm cái gì. Chỉ thấy ông chủ Lệ vứt bỏ toàn bộ công việc, mua vài cuốn sách dạy nấu ăn và nguyên liệu thực phẩm để học nấu ăn, bởi vì kỹ thuật dùng dao không tốt, nên bề ngoài của những món ăn không được đẹp cho lắm, nhưng điều kỳ diệu là Hạ Tuyền chỉ mới ngửi thấy mùi hương thôi đã vô cùng muốn ăn rồi, nên khi ăn vào bụng cũng khá nhiều, cơ thể cũng càng ngày càng khỏe mạnh.

“Không được, em không ăn được nữa, ăn nữa em sẽ béo chết mất.”

Vào lúc chín tháng, bụng Hạ Tuyền đã đạt tới mức lớn nhất, cô nằm trên giường thở không ra hơi, từ chối ăn thức ăn mà Lệ Tịnh Lương đưa tới.

Lệ Tịnh Lương cũng không miễn cưỡng, hôm nay cô đã ăn đủ rồi, bây giờ nên làm chuyện khác.

“Xuống dưới, ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Thời tiết đã ấm áp hơn nhiều, mặc váy vào là có thể ra cửa ngoài, nhưng mặc dù như vậy, Hạ Tuyền vẫn lười biếng.

“Chân em không thoải mái.” Mắt cô hơi đỏ, “Hôm nay có thể không đi không?”

Lệ Tịnh Lương không chút nể mặt nói: “Lời của bác sĩ, đứng dậy.”

Bất đắc dĩ, Hạ Tuyền không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, bước xuống giường, nhờ chồng đỡ mình ra ngoài đi dạo.

Ngày sinh dự kiến của cô là mười hai ngày sau, sau khi sinh Lệ Hạ chòm sao Xử nữ, thì cô lại sinh thêm một em bé Xử nữ nữa, trong nhà có tới hai chòm sao Xử nữ, tương lai nhất định sẽ có một cảnh mưa tanh gió lạnh.

Lệ Hạ đã hơn một tuổi rồi, và từ đầu tiên học được chính là: Không được.

Đứa nhỏ này vô cùng khó chiều, cái này không được, cái kia cũng không được, mẹ ôm không được, mẹ không cho bú sữa cũng không được không được không được không được! Tóm lại chính là không được. Bởi vì Hạ Tuyền đang mang thai, không thể chăm sóc cậu bé, nên trọng trách chăm sóc cậu liền giao cho Lệ Tịnh Lương.

Kết quả là, từ thứ hai mà Lệ Hạ học được chính là: Ba.

Lệ Tịnh Lương lập tức ôm đứa bé đến trước mặt Hạ Tuyền, cười nói: “Con trai, gọi lại lần nữa đi.”

Lệ Hạ vô cùng nể mặt anh: “Ba!”

“Thật biết nghe lời.” Lệ Tịnh Lương hôn cậu bé một cái, dáng vẻ hai cha con hòa thuận quả thật khiến cho Hạ Tuyền nhìn đến nỗi choáng váng.

“Bảo bối, gọi mẹ đi.” Hạ Tuyền mong chờ nói.

Lệ Hạ nhìn nhìn cô, khẽ nháy mắt mấy cái: “Không được.”

“......” Hạ Tuyền.

Lệ Tịnh Lương: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Lần đầu tiên thấy ông chủ Lệ cười thoải mái như vậy, xem ra là vô cùng vui mừng, anh vui mừng, cô đương nhiên cũng vui mừng, nhưng hình như có gì đó trong bụng cô đang rất không vui......

“Ông xã em thấy không ổn lắm......” Hạ Tuyền chau mày nói, “Không được rồi, đưa em đến bệnh viện......”

Bác sĩ gia đình và bảo mẫu đều đang ở nhà, Lệ Tịnh Lương lập tức đi ra ngoài đưa con cho bảo mẫu, rồi lái xe cùng bác sĩ đưa Hạ Tuyền tới bệnh viện.

Thật ra, ngày sinh dự kiến của Hạ Tuyền vốn là vào mấy ngày sau, không có đến sớm như vậy, nhưng mà giờ phút này đã không tâm trạng để truy cứu chuyện đó nữa rồi, ông chủ Lệ vô cùng khẩn cấp đưa vợ tới bệnh viện, bác sĩ lập tức đẩy Lệ phu nhân vào trong phòng sinh. Bên ngoài phòng sinh, Lệ Tịnh Lương và bác sĩ gia đình đứng đối diện nhau, một nam một nữ có chút lúng túng.

“Tình trạng trước đó của Lệ phu nhân rất tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Bác sĩ nói.

“Cảm ơn.” Lệ Tịnh Lương thở ra một hơi, lo lắng đi tới đi lui ở cửa phòng sinh.

Bác sĩ bất đắc dĩ, ngồi lên một chiếc ghế, lấy điện thoại di động ra nhìn chằm chằm vào thời gian, hi vọng Lệ phu nhân nhanh chóng mẹ tròn con vuông, nếu không thì có lẽ cô sẽ chết rất thảm.

Giống như chợt nhớ ra điều gì, bác sĩ ngẩng đầu lên hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài đã nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?”

Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nói: “À, đầu tháng này là lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), bây giờ là cuối tháng, vậy thì liền đặt là Lệ Thu Mạt*.”

(*)Thu mạt: cuối thu.

“...... Lệ tiên sinh, có phải ngài hơi tùy tiện rồi không?” Bác sĩ có chút kinh ngạc.

“Có sao?”

“Đương nhiên rồi, không phải mấy người nhà giàu như các anh đều đặt tên dựa theo vai vế thân phận hoặc là tra cứu sách cổ để đặt tên sao?” Bác sĩ nói rất nghiêm túc.

“Bác sĩ Tần đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đó.”

Bác sĩ Tần lúng túng gãi đầu một cái nói: “Xin lỗi, tôi cho là như vậy, vì dù sao tên của Lệ tiên sinh cũng rất hay.”

“Vợ tôi nói mỗi khi đọc tên tôi đều thấy lạnh.”

Lệ Tịnh Lương bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng vẫn nhíu chặt mày, anh vừa dứt lời thì trong phòng sinh liền truyền ra tiếng hét thảm thiết, có thể thấy được Hạ Tuyền luôn cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Lệ Tịnh Lương lại bắt đầu đi tới đi lui rồi, bác sĩ Tần chống cằm nhìn bộ dạng của anh, không nhịn được cảm thán một câu: “Tình cảm của Lệ tiên sinh và phu nhân thật tốt, tôi vô cùng hâm mộ hai người.”

Lệ Tịnh Lương không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trên cửa phòng sinh, mong nó lập tức biến thành màu xanh lá cây, ánh mắt kia giống như đang nói nếu như nó không biến thành màu xanh thì anh sẽ đưa tay đập nát nó, mặc dù điều này là không thể nào, nhưng vẫn có cảm giác như thể chiếc đèn kia khẽ co rúm lại một chút.

May mắn là, mặc dù trong lúc mang thai, Hạ Tuyền ăn hơi cực khổ, nhưng lúc sinh con thì tương đối thuận lợi, không lâu sau đứa bé liền ra đời, các ý tá đẩy cô ra ngoài, mang vào phòng bệnh, nói tin tức tốt cho ông chủ Lệ: “Mẹ con bình an, cô bé cũng rất khỏe mạnh, bảy cân rưỡi!”

Bác sĩ Tần gần như lệ nóng doanh tròng, nhìn người mà mình đã chăm sóc bao lâu nay sinh con bình an, cô cũng có cảm giác không khác gì Lệ Tịnh Lương được làm cha này.

“Lệ tiên sinh, mau đến thăm phu nhân một chút đi.” Bác sĩ Tần nói, “Lát nữa tôi sẽ bế đứa bé đến cùng với các bác sĩ.”

Lệ Tịnh Lương không chút do dự quay đầu bước đi, đi bộ được một lúc thì lại bắt đầu chạy, dáng vẻ nóng nảy này khiến cho hai nữ bác sĩ nhìn thấy phải lắc đầu thở dài.

“Cô có cảm thấy hiếm lạ không?” Bác sĩ Tần hỏi nữ bác sĩ bên cạnh.

Nữ bác sĩ thở dài nói: “Theo lý thuyết thì khi tôi sinh con, chồng của tôi cũng đối xử với tôi tốt như vậy.”

“Vẫn còn ‘nhưng’ nữa đúng không?”

“Nhưng anh ấy không nhiều tiền như Lệ tiên sinh, cũng không đẹp trai như Lệ tiên sinh......”

“Chắc phải có từ ‘cho nên’ chứ?”

“Cho nên cảm giác chênh lệch thật sự quá lớn mà.”

“Tôi hiểu lòng cô.”

“Thật sao?”

“Thật mà, tôi có cảm giác mình không gả được cho ai.”

“Tại sao?”

Vẻ mặt bác sĩ Tần khổ sở: “Lệ tiên sinh là một tấm gương quá tốt, sau này đối tượng không dễ tìm......”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

Trong phòng bệnh, Lệ Tịnh Lương ngồi bên cạnh Hạ Tuyền dịu dàng nhìn cô, bởi vì mệt quá nên cô đã ngủ, dáng vẻ nhìn qua rất suy yếu, anh đắp kín chăn cho cô, kéo rèm cửa sổ lên, đi quanh giường bệnh một vòng, rồi mới ngồi xuống lần nữa.

Trong chớp mắt, Hạ Tuyền đang ngủ say chợt thở nhẹ một tiếng, chân mày nhíu lại thật chặt, giống như nằm mơ thấy ác mộng

Lệ Tịnh Lương chậm rãi thở ra một hơi, âm thầm quyết tâm sau này nhất định phải chú trọng vấn đề bảo hộ, nếu như bây giờ nam nữ đều đủ cả, có cô, có anh, bọn họ chính là một gia đình hoàn mỹ, mong ông trời đừng tống thêm một thành viên vào nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Phái nam làm phẫu thuật buộc ga-rô (thắt ống dẫn tinh) hình như sẽ ảnh hưởng đến khoái cảm......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui