Âm Mưu Ngoại Tình

Tô Châu đầu tháng Bảy, trong Chuyết Chính Viên tiếng ve kêu râm ran, càng thêm vài phần nắng nóng, may mà đâu đâu cũng có bóng râm, còn có đình đài, dạo chơi bên trong cũng không gọi là quá nóng.

Đào Đào vốn muốn đi ra ngoài một mình, nhưng Đào Giang Hải kiên quyết để mẹ Đào và dì giúp việc đi cùng cô. Bảo là đi cùng nhưng mẹ Đào và dì giúp việc chơi rất vui, mấy ngày đầu thì đi vài cổ trấn gần đấy, mua một đống đặc sản, hôm nay lên phố lại mua mấy khúc tơ lụa, hoàn toàn không có ý muốn đi dạo lâm viên gì hết, nhìn thấy tiệm nào đặc sắc liền không thể dời bước.

Để đi bộ cho tiện, Đào Đào mang đôi dép lê màu hồng và đi đường tắt trải đầy đá dăm, cảm thấy gót chân tê tê. Lần đầu tiên đi dạo, ngắm hoa, xem cá một cách thong thả thế này vào giờ làm việc nhưng tâm trạng lại rất nặng nề.

Cô không giống như người phụ nữ mạnh mẽ liều mạng trên thương trường, làm một nhân viên quèn rất vui vẻ, nhưng cô không thể không ép bản thân suy nghĩ một số việc bằng góc độ của một người quyết sách. Sớm muộn gì cô cũng phải tiếp nhận quảng trường nội thất, bây giờ tìm hiểu sớm một chút,  cô tự an ủi mình như vậy. Ngày mai về lại Thanh Đài, cô sẽ tranh thủ thời gian đi dạo khu lâm viên nổi tiếng nhất Tô Châu là Chuyết Chính Viên. Khách du lịch trong khu này không nhiều, có một vài con đường nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô đi dạo, cô chụp vài tấm hình, rồi cất máy ảnh vào.

Đi du lịch có người đồng hành vẫn tốt hơn, chơi một mình giống như kiểu ứng phó vậy, thấy gì cũng vội vã lướt qua. Nếu như… Tập trung nín thở rồi lại không kìm được mà nhớ đến Tả Tu Nhiên. Tuy cô không nghe điện thoại của anh nhưng ngày nào anh cũng kiên trì gọi cho cô, một ngày mấy lần. Tối đến, anh sẽ cố định nhắn cho cô một tin: “Đào Đào, anh ngủ đây, em ngủ ngon! Trong mơ không được nghịch ngợm, ngoan ngoãn để anh ôm, để anh hôn. Yêu em!” Cô cầm điện thoại, nằm trên giường ngây người thật lâu. Dường như anh lo cô sẽ quên mất mấy tháng họ ở bên nhau nên lúc nào cũng nhắc nhở cô. Chỉ là làm như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ thêm đau lòng mà thôi.

“Tiểu Đào!” Mẹ Đào và dì giúp việc đứng dưới cổng hình mặt trăng vẫy tay với cô, “Nóng chết mất, người mẹ với dì toàn mồ hôi, muốn về khách sạn tắm nước lạnh.”

“Vâng, vậy về thôi, có mua được gì không ạ?” Lúc vào vườn, mẹ Đào nhìn thấy bên cạnh có một tiệm chuyên bán dù và quạt giấy hình chim muông hoa cỏ, liền chạy đến xem, cô không muốn đợi mẹ nên vào vườn trước.

Ba người quay về khách sạn, ai tự người nấy tắm nước lạnh. Dì giúp việc vừa sắp xếp hành lý vừa hỏi tối nay ăn gì. “Đi Công xã Giang Nam ăn đi! Nhưng giờ tôi muốn uống nước ép hoa quả, khát chết mất.” Mẹ Đào nói.

“Gọi phục vụ phòng?” Dì giúp việc hỏi.

Đào Đào móc ví ra, “Bên cạnh khách sạn có tiệm nước, con xuống dưới mua vài ly nước ép dưa hấu.”

Mẹ Đào nhìn cô đóng cửa rồi bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với dì giúp việc, “Nếu con bé khóc ra được thì trong lòng tôi ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn. Nó như vậy, tôi không thiết gì hết.” 

“Trong mắt Tiểu Đào không có chút tinh thần nào. Haiz, phu nhân, bà nói xem rốt cuộc thầy Tả có tốt hay không? Trông cậu ấy như thế, tôi thấy không giống giả dối.”

“Có thật thì cũng vô ích thôi, Hoa Diệp là anh rể cậu ta, ngày lễ ngày tết gặp nhiều sẽ rất ngại. Tiểu Đào nhà tôi không biết sao mà cứ lận đận đường hôn nhân thôi.”

Dì giúp việc gật đầu, rồi lại thở dài, vùi đầu tiếp tục bận rộn.

Đào Đào ra khỏi thang máy, ánh nắng hoàng hôn vẫn còn rất chói mắt, cô nheo mắt lại, cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy ngoài sảnh có người nhắc đến tên mình, cô quay đầu nhìn thì sững người, là nữ thư ký rất giỏi giang của Tả Tu Nhiên.

“Đào trong đình Đào Nhiên, Đào trong sóng đào.” Nữ thư ký nói với cô tiếp tân, “Vào đây ở tuần trước. Có người này không ạ?”

Đào Đào mím môi không biết làm thế nào, quay người qua, quả thật Tả Tu Nhiên đang ngồi trên sofa khách vẫy tay với cô.

“Tổng giám đốc Tả, Đào…” Nữ thư ký quay đầu lại liền nhìn thấy Đào Đào ở phía sau, cô mỉm cười, nuốt trở lại nửa câu sau, gật đầu với Đào Đào, rồi ra khỏi đại sảnh.

“Trùng hợp quá!” Tả Tu Nhiên nhìn cô không mấy tình nguyện bước đến gần, cười cười.

Sắc mặt anh không được tốt, không giống như mệt mỏi, gần như là đang rất chịu đựng điều gì đó, trán hơi chau lại, “Anh đi công tác Thượng Hải, tiện đường đi ngang đây, không ngờ lại gặp em. Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

Cô ngồi xuống, hai tay cuộn tròn trên gối, không biết sao hô hấp có hơi run rẩy, “Mọi chuyện đều rất tốt, mai em về lại Thanh Đài.”

“Ừm, đi tàu?”

“Vâng.”

“Vậy phải ngồi rất lâu đó, chuẩn bị thêm nước với đồ ăn vặt, tắm trước ở khách sạn, trên xe tắm không tiện đâu.”

Cô mím môi, chỉ dán mắt vào tay mình, đầu ngón tay trắng bệch, run run, cô không kiểm soát được mà căng thẳng xen lẫn đau buồn.

Sao lại là tiện đường chứ? Nghe ngóng được cô đến Tô Châu, rồi tìm tới khách sạn cô ở, không biết anh đã dùng hết bao nhiêu tâm tư.

“Tối nay anh phải đến Thượng Hải, từ Tô Châu đến Thượng Hải phải mất khoảng hai tiếng, anh còn có thể ở đây năm phút nữa.” Anh giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.

“Thầy Tả…” Cô ra sức cắn môi, ngước mắt lên, “Đừng… làm như vậy nữa.”

“Đào Đào,” anh bật cười thành tiếng, “Em biết không? Lúc nhỏ anh là một thằng liều mạng, khi anh mới sang Đức, đánh nhau với người ta, tuy người châu Âu to con nhưng chỉ cần anh không hoàn toàn nằm bẹp xuống thì dù chỉ còn chút hơi tàn anh vẫn sẽ liều mạng xông tới, vì vậy anh có rất nhiều cơ hội để thắng.”

Cô cắn môi, lắc đầu, “Việc này khác.”

“Giống mà, có thể tùy ý từ bỏ, đó không phải là yêu.”

Cô trừng anh, nhìn vào tận sâu nơi đáy mắt đen láy của anh, ở đó là sự thản nhiên chân thành, tự tin và không chút sợ sệt.

“Một đứa con không cha như anh mà còn lớn lên khỏe mạnh, không trở thành kẻ bại hoại của thế giới thì em có gì mà không thể đối mặt chứ?”

“Thầy Tả!” Cô thật sự bực mình vì cái vẻ không nghiêm túc của anh.

“Đào Đào, anh có một chí hướng rộng lớn. Kiên trì độc thân vì một đám phụ nữ, đó gọi là quan hệ bừa bãi; kiên trì độc thân vì một người phụ nữ, đó chính là tình thánh vĩ đại. Nếu không thể yêu em, hãy để anh được làm tình thánh!”

Cô yếu ớt trợn mắt anh một cái, bực bội nói: “Hết năm phút rồi.”

Tả Tu Nhiên đứng dậy, “Tiễn anh đến cạnh xe.”

Anh đi rất chậm, có hơi khó khăn, nhưng trên mặt vẫn luôn bình tĩnh dịu dàng, “Anh không khỏe ở đâu à?” Ánh đèn phản chiếu làn da anh nhợt nhạt một cách lạ thường.


“Tương tư có được gọi là bệnh?” Anh cúi đầu hỏi.

Cô quay đầu đi mặc kệ anh.

Cô thư ký nhìn thấy họ liền vội vàng kéo cửa xe ra, trong xe còn có một người tài xế.

“Không có yêu cầu gì khác, thỉnh thoảng nghe điện thoại của anh, có được không?” Anh dựa cửa xe, nhìn cô với vẻ sâu xa.

Cô cười khổ, đóng cửa xe giúp anh, “Thuận buồm xuôi gió!”

Sắc trời đã tối, cửa xe ngăn cách cô và anh thành hai thế giới, cô có chút muốn khóc.

“Cô Đào,” nữ thư ký chần chừ giây lát, mở miệng nói, “May mà Tô Châu không lớn, nếu cô ở Thượng Hải, thì chân tôi sẽ tàn phế mất, khách sạn này là khách sạn thứ mười hai chúng tôi tìm, ha, vừa đủ một tá. Tôi mà còn thế này, người đang bệnh như Tổng giám đốc Tả không nghĩ cũng biết thế nào.”

“Anh ấy bị bệnh?”

“Viêm ruột thừa, đang truyền nước điều trị, không nói nữa, tối nay chúng tôi phải đến Thượng Hải để truyền nước, sáng mai có một cuộc họp, vốn là Phó tổng giám đốc đi, nhưng nghe nói cô đang ở Tô Châu nên anh ấy đến.”

Xe đã biến mất nơi đầu đường Tô Châu mùa hạ, cô vẫn còn đứng đó, không nhúc nhích, cho đến khi mẹ Đào gọi điện, cô mới hoàn hồn trở lại, sau đó cả đêm trên đường về Thanh Đài, cô cứ ngẩn ngơ mãi.

Cô là người mới trong ngành nội thất, lúc mới đầu không thể nhận công việc quản lý mà theo Đào Giang Hải từ từ làm quen tình hình trước, mỗi ngày đều bận rộn, nhưng rất phong phú, rất bình yên.

Lần thứ hai gặp lại Hoa Diệp là khi ký hợp đồng với công ty trang trí, vừa khéo anh là luật sư cố vấn của công ty trang trí. Ký hợp đồng xong, anh giữ cô lại ăn tối, là nhà hàng trước đây hai người thường đến. Anh gắp đồ ăn, rót sữa chua cho cô, trong khi ăn luôn hỏi cô đã chơi những nơi nào ở Tô Châu, cũng không gọi là tẻ nhạt.

Ăn xong ra, anh đưa cô về nhà, không dừng xe trước sân mà lái thẳng đến bờ biển, “Đi dạo một lát nhé!”

Cô chần chừ giây lát, không từ chối, giữ khoảng cách nửa cánh tay với anh, chậm rãi bước đi. Gió biển hiu hiu, sóng biển rì rào, buổi tối ở Thanh Đài vẫn rất mát mẻ.

“Tiểu Đào, trước đây anh gần như là một người chồng không xứng đáng.” Anh nói với vẻ trêu đùa.

Cô cứng người giây lát, cười nói: “Em cũng không làm tốt. Có điều, nhiều lúc đúng là anh khiến em rất đau lòng.”

Anh dừng bước, mặc cho gió biển thổi bay áo sơ mi, “Nhiều lúc nghĩ lại những gì mình làm lúc đó, không thể hình dung bằng từ tồi tệ. Mà anh còn nghĩ rằng em không hiểu chuyện, anh lại không làm sai điều gì, em chỉ đang giận dỗi giống như một đứa trẻ.”

Cô ngây người, rụt rè kêu lên một tiếng, “Hoa Diệp…” Hứa Mộc Ca đúng là dạy dỗ có phương pháp, vậy mà anh đã tỉnh ngộ rồi?

“Tiểu Đào, anh vẫn luôn nợ em một câu xin lỗi từ tận đáy lòng. Anh xin lỗi vì đã khiến em buồn.”

“Không có gì…” Lời xin lỗi đến muộn, vẫn khiến cô nghẹn ngào. Chỉ là thời gian sẽ không trôi ngược theo một tiếng xin lỗi, họ sẽ không bao giờ quay lại được nữa rồi.

“Tiểu Đào.” Anh xoay người lại, đối diện với cô, “Nếu lời xin lỗi này đến trước tết thì em có còn kiên trì ly hôn không?”

Cô sững sờ nhìn anh, sau đó cô mới biết đây là anh đang lấy hết dũng khí muốn cô níu giữ anh.

Cô mỉm cười khéo léo: “Hồi ức, sự ăn ý, tình cảm không kìm chế được giữa anh và cô ấy là thứ không ai có thể thay thế được, em thật sự không có sự tự tin để tiếp tục kiên trì ấy.”

Anh than thở, con ngươi đen láy sâu xa u ám, “Em… với Tả Tu Nhiên sao rồi?”

“Em và anh ấy sẽ không như thế nào hết. Có một số chuyện không thể thật phóng khoáng thật rộng lượng được, ha, em so đo tính toán như vậy đấy.”

Sự bất đắc dĩ trong lời nói của cô khiến anh hơi cay đắng, một số lời muốn buột miệng nói ra nhưng anh đã nuốt trở lại một cách khó khăn.

Thực ra, anh cũng không có tư cách nói lại những lời này. Cô vẫn còn nhỏ, cuộc đời cô không nên vì anh mà biến đổi quá phức tạp.

“Anh xin lỗi.” Anh nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, thật sự không nắm được nữa rồi.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh, là ông trời chơi khăm mà thôi. Mẹ em nói nếu trong nhà có người lớn mất thì chuyện hỷ phải để sau bốn mươi chín ngày, nếu không thì phải đợi ba năm sau mới có thể tổ chức được, ha, thật là mê tín. Có điều, anh và Hứa Mộc Ca cũng gần như đã kết hôn rồi nhỉ!”

“Tiểu Đào, những lời này em không thể hỏi.” Tim anh đau đến co thắt, giống như anh kết hôn cô rất vui vậy. “Đúng là anh đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn với em, nhưng trong nửa năm kết hôn của chúng ta, anh…”

“Đừng nói nữa, Hoa Diệp, nói chuyện khác đi, những chuyện này khiến em đau lòng.” Cô che miệng, ép nước mắt trở lại.

Anh gật đầu, “Lạnh không?”

“Không sao, chúng ta về đi!”

“Tiểu Đào,” anh gọi cô lại, “Anh có thể… ôm em một cái…”

“Hoa Diệp?” Cô nghẹn ngào kêu lên.

Anh từ từ bước đến gần, dang rộng hai tay, cẩn thận ôm cô vào lòng, rồi ôm mạnh hơn từng chút một, “Tiểu Đào, làm chồng em, là hạnh phúc của anh.”

Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, rơi lộp bộp, cô nhắm mắt lại, hạnh phúc thì sao chứ, muộn rồi, gì cũng đã muộn rồi…


Ngày nắng nóng đầu tiên đến Thanh Đài, quảng trường nội thất khai trương. Đào Đào làm trợ lý cho Chủ tịch đứng ở cửa tiếp đón khách, rất nhiều người chúc mừng, rất nhiều lẵng hoa, Hoa Diệp gửi đến, Tả Tu Nhiên cũng gửi, ngoài ra còn tặng cô một bó hoa hồng đỏ lớn, trở thành đề tài để khách khứa nói chuyện say sưa ngày hôm ấy.

Ôm hoa hồng trở lại phòng làm việc, cắm từng cành vào trong bình, ngoài than thở ra thì cô chỉ cười khổ. Họ rất ít liên lạc, chuyện liên quan đến anh đều là nghe được từ miệng Phi Phi. Phi Phi nói anh làm việc rất bán mạng, thành tích nửa đầu năm của công ty Thanh Đài đứng đầu trong số các chi nhánh, tổng công ty quyết định năm sau tăng thêm một dây chuyền sản xuất xe cao cấp nữa cho công ty Thanh Đài. Phi Phi nói đùa, Tổng giám đốc Tả bận rộn tới mức không có thời gian hẹn hò với bạn gái, bây giờ anh cũng hút thuốc rồi, có lúc sẽ thấy anh kẹp điếu thuốc, đứng trên sân thượng ra chiều trầm mặc.

Hoàng hôn mùa mưa, dì giúp việc chỉ chiếc xe đua màu đỏ ở bên ngoài nói với cô, chiếc xe đó lại đậu ở bên đường nữa. Chiếc xe này bắt đầu từ một tháng trước cứ cách dăm ba ngày là đến đây, đậu đến đêm khuya. Cô từng lái xe ngang qua, và tim đập điên cuồng. Chiếc xe này là thành phẩm mới của công ty Thanh Đài, chủ xe là thầy Tả. Từ ngày đầu tiên, cô đã biết rồi.

Đứng cả một ngày, chân tê tới mức không còn là chân mình. Về đến nhà, Đào Đào bị cảm lạnh, thay đồ xong lại xuống lầu. Dì giúp việc gọi, nấu canh đậu xanh, uống một chén rồi ra ngoài. Đào Đào bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, mẹ Đào đi tới, cười híp mắt nói với Đào Đào, Tiêu Tử Hoàn cuối cùng đã khiến Đào Yên Nhiên động lòng, tối nay hai người ôm con, tay trong tay đến nhà hàng rồi. Mẹ Đào cảm khái, con hư biết hối lỗi quý hơn vàng. Đào Đào cười cười, cảm thấy đây không phải là hối lỗi, mà là giác ngộ.

Hôm nay Phi Phi và Long Tiếu đi đăng ký kết hôn, Đào Đào chọn một bộ chăn mền nhập khẩu từ Milan ở quảng trường nội thất tặng họ làm quà kết hôn, ba người hẹn nhau cùng đi ăn tối. Bước vào nhà hàng, Phi Phi và Long Tiếu ngồi bên bàn ăn, đầu kề sát đầu, không biết đang thì thầm gì đó, lúc nhìn thấy cô, hai người hoảng hốt ngẩng đầu lên.

“Hai người sao vậy?” Đào Đào ngó hai người có chút khác thường.

“Không có gì…” Phi Phi ra sức nháy mắt với Long Tiếu.

Long Tiếu lại thở dài: “Đừng giấu nữa, anh nghĩ Đào Đào cũng sẽ không mấy quan tâm đâu. Hôm nay hai chúng tôi đi đăng ký kết hôn bắt gặp luật sư Hoa cũng đang ở đó.”

“Ồ, chuyện này à, tôi còn tưởng là chuyện lớn gì chứ.” Cuối cùng Hứa Mộc Ca cũng chờ được đến lúc hoa nở, hẳn là rất đẹp và rất hương.

“Cô dâu không phải là cái người đi xem phim cùng, mà còn rất trẻ, hơi quê mùa, giọng địa phương rất nặng, còn chửa cái bụng chình ình nữa.” Phi Phi trừng to mắt, làm bộ trong không trung.”

Đào Đào chớp chớp mắt, không hiểu lắm.

“Mình thấy chắc cũng sáu bảy tháng rồi, đi đường cũng phải nhờ Hoa Diệp dìu, tính theo thời gian thì sau khi hai người ly hôn, họ đã ở với nhau rồi.”

Tim Đào Đào giống như ngừng đập, không đúng, họ ly hôn là vì Hứa Mộc Ca, Hoa Diệp là người đàn ông chung tình, sẽ không có người phụ nữ khác đâu.

“Liệu hai người có nhìn lầm không, anh ấy là họ hàng đi cùng cô ta nếu không thì là cùng khách hàng đến đó…”

Phi Phi thở dài: “Có thể nhân viên đăng ký cũng bất ngờ, nên đặc biệt kiểm tra lại, hỏi chú rể là Hoa Diệp phải không? Anh ấy nói phải.”

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy chứ? Cô ngây ngốc ngồi trên ghế, quá nhiều cảm xúc cùng lúc ùa vào trong người cô, đan xen thành một nỗi hoang mang không thể kiểm soát.

Phi Phi nhìn cô với vẻ đồng tình: “Có khi nào là tình một đêm không xử lý ổn thỏa?”

Đào Đào bỗng đứng dậy, không nói lời nào, chạy như điên ra ngoài.

Cô đến văn phòng luật, bên trong đèn đuốc sáng trưng, một đống hỗn độn. Thư ký Trâu nói văn phòng luật dọn đến Thương Hải, mọi người đều đang sắp xếp tư liệu, luật sư Hoa không có ở đây.

Cô lại đến Thính Hải Các, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai trả lời. Cuối cùng cô không ôm hi vọng đến đại viện bộ đội, cửa khép hờ, cô đẩy ra, Hoa Diệp đang ngồi trên sofa hút thuốc, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

“Tiểu Đào?” Anh hơi ngạc nhiên.

Cô há miệng, môi không ngừng run rẩy, rất lâu sau mới tìm thấy giọng nói của mình, “Phi Phi nói…”

Anh chậm rãi đi đến, cười nhẹ khẽ gật đầu. “Đúng vậy, anh kết hôn rồi.”

“Không phải Hứa Mộc Ca?”

“Đúng, anh và cô ấy không đến với nhau.”

“Tại sao?” Cô bật khóc hỏi ra câu này. Tại sao không cưới Hứa Mộc Ca? Cô đồng ý ly hôn, là để tác thành cho tình yêu của họ, không phải để nhường cơ hội cho người phụ nữ khác.

Tim cô đau đến vụn vỡ.

“Anh phải có trách nhiệm với đứa bé.”

“Anh không phải người như thế, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Nước mắt trào ra như đê vỡ, cô cúi đầu, chỉ cảm thấy thân thể theo cơn khóc của cô, càng ngày càng không nghe theo sự sai khiến.

Hoa Diệp khẽ cười tự giễu, “Em biết đàn ông đôi lúc cũng không giữ được mình mà.” Anh tìm được Tiểu Phần, thấy bụng cô ấy hơi nhô lên, ngồi ở ngoài cửa ngót nghét hai tiếng đồng hồ, sau đó đưa Tiểu Phần đi.

Anh mang hợp đồng giữa Tiểu Phần và Hứa Mộc Ca đến, bên A biến thành anh, có điều anh yêu cầu kết hôn với Tiểu Phần, như vậy sau khi đứa bé chào đời, trên giấy khai sinh sẽ có mẹ cũng sẽ có bố.

Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, trở nên rất dễ dàng.

Anh và Hứa Mộc Ca cuối cùng trở thành kẻ thù, về mặt pháp luật, mẹ đẻ mới là mẹ thật sự, cô ta tìm người mang thai hộ phi pháp, không có bất cứ lập trường nào để tranh giành con. Văn phòng luật dời đến Thượng Hải, rời khỏi Thanh Đài, tất cả quá khứ đều là mây khói. Không có anh, Đào Đào sẽ một lần nữa tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Hứa Mộc Ca bị đoàn văn công đuổi, sau này có dự định gì, anh cũng không hỏi, anh không còn bất cứ trách nhiệm nào với cô ta nữa.

“Nói dối, nói dối!” Đào Đào khóc đến hụt hơi.


“Tiểu Đào,” anh giơ tay lên, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Đừng khóc, anh rất ổn.”

Anh đã tìm Tả Tu Nhiên, tối hôm đó, hai người đã nói rất nhiều, cũng uống rất nhiều rượu, anh rất khâm phục Tả Tu Nhiên, không yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi thì không dễ dàng từ bỏ. Nếu lúc đầu anh có được một nửa sự quả đoán của Tả Tu Nhiên thì cũng không đến mức đi đến ngày hôm nay.

Anh là một luật sư thành công, nhưng lại là một người đàn ông thất bại.

“Tôi sẽ không  nói cảm ơn anh đâu, cơ hội ông trời cho anh và tôi là bình đẳng, chỉ xem ai nắm bắt được mà thôi!” Tả Tu Nhiên nói.

Anh gật đầu, cười cay đắng.

“Em không ổn, em không ổn!” Đào Đào khóc nói.

Anh nhìn cô vẻ sâu xa, trong lòng vừa chua chát vừa đau buồn, trong tim cô vẫn còn chỗ dành cho anh. Tiếc là hôm nay họ đã không thể yêu nhau được nữa rồi. Có thêm một đứa con, không phải là chuyện thêm một đôi đũa. Huống hồ bây giờ có một người đàn ông hiểu cô, trân trọng cô hơn anh. Cô xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất.

Trong hôn nhân, mỗi người đều phải nắm chặt tay đối phương, nếu như buông lỏng thì đó là một cuộc đời khác rồi. Những câu chuyện gương vỡ lại lành chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, trong hiện thực, không có mấy người có thể may mắn như vậy.

“Sau này em cũng sẽ ổn thôi.” Anh cười khẽ, trong mắt là nỗi bất đắc dĩ dày đặc.

Rời khỏi đại viện bộ đội, Đào Đào vừa khóc vừa trở về nhà, mẹ Đào và dì giúp việc không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi cô bị làm sao, cô chỉ khóc chứ không nói, giống như khóc hết nước mắt cả cuộc đời vào ngày hôm nay vậy.

Ngày thứ hai Hoa Diệp dời đến Thượng Hải, thư ký Trâu đến quảng trường nội thất, gửi cho cô một bức thư thật lớn, cô chậm rãi bóc thư ra, phát hiện là một xấp giấy kẻ ô, mỗi tờ một trăm ô, tổng cộng mười tờ. Mỗi một ô đều dùng bút máy viết tên cô rất đều đặn, nhưng ô cuối cùng của tờ cuối cùng để trống, Hoa Diệp viết ở bên dưới: Bài tập em bố trí, anh đã hoàn thành xong, trong này là chín trăm chín mươi chín cái tên, còn một chữ anh viết ở trong lòng, anh nghĩ cả đời này anh sẽ không thể quên một cô gái tên là Đào Đào.

Cô cầm tờ giấy kẻ ô lại khóc không thành tiếng.

Anh dùng cách như vậy để nói cho cô biết anh yêu cô, đúng vậy, anh đã yêu cô, nhưng anh lại lấy người khác.

Lại là Thanh Đài độ giữa thu, gió luồn vào trong cổ đã cảm thấy lạnh, bầu trời xa xăm, bãi biển yên tĩnh.

Con của giám đốc tài chính quảng trường nội thất đang học đàn, giám đốc tài chính có hôm phải họp không thể đi đón con nên tìm cô giúp đỡ. Cô đẩy cửa chính phòng đàn, rất bất ngờ cô giáo là Hứa Mộc Ca.

“Cả hai chúng ta đều không ai thắng cả.” Không có Hoa Diệp kẹp ở giữa, Hứa Mộc Ca cũng bớt cố ý đi, dẫn cô đi tham quan phòng đàn. Sau khi bị đuổi, hiện giờ cô ta dạy đàn để kiếm sống, vẫn còn độc thân, khí chất thanh cao ngày xưa đã bị kế sinh nhai gột đi sạch sẽ, ngước mắt lên, trên trán xuất hiện vài nếp nhăn rõ rệt.

Đào Đào cười cười, không tiếp lời.

“Có nằm mơ tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ cưới Tiểu Phần, lúc đó tôi đờ đẫn. Khi anh ấy ác lên thì rất tuyệt tình, lại dùng thủ đoạn pháp luật với tôi, tôi nào có phải là đối thủ của anh ấy.” Hứa Mộc Ca nản lòng cụp mi xuống, “Bây giờ con cũng chào đời rồi!”

Đào Đào ngây người vì giọng nói thê lương của cô ta.

“Cô vẫn chưa tha thứ cho anh chàng đào hoa đó?” Cô ta lại hỏi.

Đào Đào cắn môi, hít sâu một hơi.

“Quan hệ chị em của chúng tôi rất tệ, sao cậu ta có thể vì tôi mà hi sinh như thế chứ? Cậu ta hết lần này đến lần khác yêu cầu tôi buông Hoa Diệp, nói cô rất yêu Hoa Diệp. Vì vậy, tôi rất hận cậu ta, đồ ăn cây táo rào cây sung. Lúc cô ly hôn, tôi gọi điện khoe với cậu ta, nói Hoa Diệp vẫn còn yêu tôi. Bây giờ nghĩ lại thật là mỉa mai!”

Đào Đào ừ một tiếng, đôi mắt trong suốt u ám nhìn xe cộ không ngừng qua lại ngoài cửa sổ.

“Tôi cũng biết là cậu ấy vô tội, người sai là mẹ tôi và người đàn ông kia, nhưng tôi nhìn cậu ấy là cảm thấy ghê tởm. Hình như cậu ấy thật sự thích cô, hôm ấy tôi nói mấy câu với cô, cậu ấy suýt thì liều mạng với tôi, còn chạy đi méc với Hoa Diệp nữa. Bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn là người lạ rồi, không còn bất cứ quan hệ gì…”

“Đứa bé không đợi được nữa rồi, tôi đi trước đây.” Cô không đợi cô ta nói xong, khẽ cúi đầu, đi ra ngoài.

Tối về đến nhà, Đào Đào trằn trọc ngủ không được, nghịch sợi dây đeo điện thoại màu xanh, ngẩn người. Hôm nay Tả Tu Nhiên không gọi cuộc nào, thật bất ngờ.

“Ngủ rồi à?” Cô gửi đi một tin nhắn, rất ngắn gọn.

Thật lâu mà không có hồi âm.

Cô ngồi dậy, chớp chớp mắt, bấm số gọi đi, người nghe điện thoại là nữ thư ký, cả người cô đờ đẫn.

“Cô Đào, tôi cũng đang cân nhắc xem có nên gọi điện cho cô không đây! Tổng giám đốc Tả vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc gây mê chưa hết tác dụng nên vẫn còn đang hôn mê.

Tim đập thình thịch, hô hấp hơi gấp, “Anh ấy làm sao vậy?”

“Vẫn là bệnh viêm ruột thừa lại tái phát, lần này không thể điều trị bảo thủ nữa, đành phải làm phẫu thuật. Tôi phải vội đi lấy tài liệu, cô có thể đến một lát không?”

“Được!” Đang nói, chân đã tự động thò xuống giường tìm giày. Đến bệnh viện thì anh đã tỉnh rồi.

Ánh đèn phòng bệnh, trắng nhòa hiu quạnh.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh dời tầm mắt qua, con ngươi đen láy, sau đó chậm rãi chớp mắt, khóe môi nhoẻn cười, đòi cô lấy nước cho anh súc miệng, rồi lau mặt cho mình.

“Anh vừa mới mổ xong, bây giờ đừng có chú trọng vệ sinh như vậy có được không?” Trước mặt anh, cô muốn trợn mắt mà không vì lý do gì.

“Anh muốn hôn bạn gái mình.” Anh thanh minh.

“Ai là bạn gái anh?” Nữ thư ký vẫn còn đang trong phòng bệnh, người này đâu có giống tinh anh trong giới kinh doanh?

“Vậy em là gì của anh?” Anh nắm tay cô, đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

Trong thuốc có thêm thuốc an thần, không đợi cô trả lời, anh lại ngủ thiếp đi, tay nắm chặt tay cô. Cô từ từ ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, viền mắt bất giác nóng hổi.

Cô bảo dì giúp việc hầm ít canh cá, còn nấu cả cháo, kèm theo vài món ăn. Lúc cho vào hộp giữ nhiệt, dì giúp việc hỏi ai không được khỏe, cô cười cười. Vào phòng bệnh, sắc mặt anh trắng bệch mở to mắt đang xuất thần, dáng vẻ đó cô chưa thấy bao giờ, dường như rất hụt hẫng.

Cô nhìn mà không kìm được phải mềm lòng.

“Bác sĩ kiểm tra phòng chưa?” Cô giả vờ thoải mái hỏi.


“Đến rồi, mọi thứ đều ổn.” Anh nhìn cô múc cháo từ trong hộp ra chén, mỉm cười, “Chiếc hộp giữ nhiệt này nhìn thật là thân thiết!”

Cô đưa chén cho anh, xoay người lại vắt một chiếc khăn lông ấm, lau tay giúp anh. Anh không vội nhận chén, mà ấn tay lên ngực cô.

“Anh làm gì vậy?” Tuy đây là phòng bệnh đơn VIP, nhưng vẫn có y tá ra ra vào vào!

Anh rất nghiêm túc nhìn cô, “Đào Đào, chỗ này của em đã trống chưa?”

Cô không kìm được viền mắt ửng đỏ.

“Tuy lịch sử của anh không được trong sạch, nhưng anh sớm đã sửa chữa sai lầm, đừng có bắt nạt người khác như vậy nữa, kiểm tra vài ngày là được, em đã giày vò anh lâu như vậy rồi.” Giọng điệu lại chuyển về kiểu cách bắt chẹt quen thuộc ngày xưa, “Không sợ anh bị người phụ nữ khác cướp mất à?”

“Sợ thì sợ, được chưa?” Cô bật cười. Chỉ có tình yêu cam nguyện bị trói buộc mới có thể đi được xa hơn. 

Anh đặt cái chén trong tay cô lên tủ đầu giường, dang rộng hai tay, ôm lấy cô, thấy cô không phản kháng thì từ từ kéo cô vào lòng, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Anh coi như là một người đàn ông có tiền án tiền sự, em không phải người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng không phải người duy nhất, hãy làm người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời anh, được không em?” Sợ cô do dự, anh lại kèm theo một câu, “Anh sẽ không để em phải suy đoán, cũng sẽ không khiến em lo âu, càng không để em tủi thân. Em không cần cau mày, thực ra cuộc đời không hề dài, giả như hôm nay anh không phải bị viêm ruột thừa mà mắc bệnh không chữa được thì liệu chúng ta còn có cơ hội yêu nhau nữa không?”

“Anh nói bậy gì đó?” Cô liếc xéo anh một cái, nhưng tận đáy lòng lại có một sợi dây đàn đang khẽ rung lên. Không bàn đến chia cách sinh tử, chỉ buông tay thôi thì cả một cuộc đời sẽ trôi qua.

Anh thở dài, “Trân trọng người trước mắt không hạnh phúc bằng đắm chìm trong hồi ức sao?”

Cô thẩn thờ giây lát, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt mong đợi của anh, trong lòng nhói đau. Cô không thể để câu chuyện của Hoa Diệp lại lặp lại trên người mình, cô có quyền được hạnh phúc. Một đoạn tình cảm kết thúc không có nghĩa là kết thúc đi tình yêu, nó có thể là một bắt đầu mới.

Một đời người, rất ngắn ngủi.

Không phải tất cả đàn ông đều bằng lòng ngu ngốc chờ đợi một người con gái trong lòng chứa đựng người đàn ông khác từ từ quên đi quá khứ, không phải tất cả đàn ông đều có thể yêu một cách cố chấp để rồi không được hồi đáp mà không một câu oán trách. Anh là người đàn ông mà rất nhiều cô gái không thể nắm được, sao có thể vô dụng như vậy trước mặt cô chứ?

Trước mắt, rộng mở trong sáng. Anh là em trai của ai, con trai của ai, tinh anh gì đó, cô từng là vợ của ai, đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là quãng thời gian tươi đẹp sau này, chỉ thuộc về họ.

“Rốt cuộc anh có đói hay không?” Khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn anh dịu dàng thêm vài phần.

“Em trả lời câu hỏi của anh trước đi đã.” Anh nhìn cô chằm chằm.

Cô đảo mắt, ngoẹo đầu, “Sau này, nếu em và bố mẹ anh xảy ra tranh chấp thì anh sẽ đứng về phía ai?”

Anh há to miệng mất cả hình tượng, một lúc sau, mới cười ha ha thành tiếng, cười tới nỗi mắt lấp lánh, “Ngốc à, đương nhiên là phía em rồi, em là vợ anh mà!”

Vợ anh… Đây là một từ đáng tự hào và hạnh phúc biết bao!

“Thật không?”

“Thật hơn cả chân lý.”

“Vậy em lại hỏi anh, lúc đầu, anh từng có âm mưu gì với em không?”

“Này, cô bé ngốc, em nhiều câu hỏi thật đấy, mau ngậm miệng lại, anh là bệnh nhân đó, em phối hợp chút đi, để anh hôn em một cái.” Đúng là hạnh phúc sắp điên rồi, sao có thể không hành động gì cơ chứ?

Cô cố ý chống đối anh, nghiêng người sang một bên, nhưng thấy anh cau mày đau đớn, lại đau lòng thở dài, ngoan ngoãn dán môi lên.

Anh nâng mặt cô, từ hời hợt đến điên cuồng, hôn cô thật sâu.

Hôm ra viện, cô lái xe đến đón anh. Cho dù hoàn toàn nghi ngờ kỹ thuật lái xe của cô nhưng anh cũng không thể không ngồi được. Anh còn lựa chọn nào khác sao? Yêu phải cô bé ngốc này, đồng nghĩa với việc lên phải thuyền giặc, hối hận cũng không kịp nữa rồi, huống hồ anh sẽ không bao giờ hối hận.

May mà đi đường bình an, xuống xe, chỉ thấy bầu trời ráng chiều bốn phía, lá phong đỏ khẽ lay động trong ánh chiều tà. Anh nín thở, hai mắt sáng rỡ, giống như bình sinh chưa từng thấy phong cảnh đẹp như vậy bao giờ.

Cô xách hai cái túi đựng đồ của anh từ trên xe xuống, anh đưa tay muốn đỡ lấy, cô trừng anh một cái, nghiêng người qua nghe điện thoại.

“Tiểu Đào, Tiểu Phần vừa sinh cho anh một đứa con trai.” Lâu rồi không nghe thấy giọng Hoa Diệp, nhất thời cảm thấy hơi xa lạ.

“A, chúc mừng anh nha!” Cô vội vàng nói.

“Em vẫn ổn chứ?”

“Ừm, rất ổn.” Dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy người đàn ông vừa mới xuất viện đi bước thật dài đến chỗ thang máy, cô vội vàng, “Này, anh đi chậm thôi…”

“Cái gì?” Hoa Diệp hỏi.

“Không có gì, chúc mừng anh nhé, anh mau đến với vợ anh đi!” Cô vội cúp điện thoại, không nghe thấy tiếng than khẽ của Hoa Diệp.

“Bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi đàng hoàng, anh đi nhanh vậy làm gì?” Cô sợ anh động đến vết thương, dành ra một tay, cẩn thận ôm người anh vào trong lòng mình.

Tư thế kỳ cục này khiến anh cảm thấy buồn cười, nhưng lại thấy ngọt ngào, được người con gái mình yêu quan tâm như vậy, cảm giác ấy tuyệt vời tới mức không lời nào có thể diễn tả.

Thang máy đi lên, cô ngẩng đầu lên, hai cái túi đè trên vai, hơi thở dốc, “Còn một lúc nữa là tới nhà rồi.” Cô nói. Đây không còn là căn hộ của anh nữa, mà là nhà của họ, anh nhìn cô, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi cong lên, “Đúng vậy!”

Cô hỏi anh lúc đầu từng có âm mưu gì với cô không? Anh nhắm mắt lại, anh từng có nhưng không thực hiện, anh nghĩ rằng chỉ có Hoa Diệp mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô.

Nhưng âm mưu của Hứa Mộc Ca lại trở thành hạnh phúc của anh và cô.

Anh không thừa nhận mình may mắn, vì mỗi hạnh phúc có được, đều cần phải trả giá rất nhiều. Nếu anh từng mảy may do dự thì cô sẽ…

Đôi mắt to mở thật tròn, “Nghĩ gì đó? Mau mở cửa đi!”

Anh mỉm cười, cúi người hôn lên đỉnh đầu cô, “Được, Đào Đào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận