Đào Đào phát hiện, nếu thế giới bình yên của cô là hộp phấn, vậy thì thầy Tả chính là chiếc cọ của hộp phấn đó.
Buổi chiều mưa xuân rả rích, đột nhiên anh đến bộ phận Kỹ thuật, hỏi Long Tiếu chuyện bảo vệ dây chuyền lắp ráp, đợi Long Tiếu báo cáo hoàn tất, bất chợt anh nhìn Đào Đào vẫn luôn vùi đầu vào công việc, cười nói: “Nếu như tôi theo đuổi Đào Đào, liệu mọi người có giúp tôi không?”
Mọi người sững sờ, tưởng anh đang nói đùa, rồi nhìn Đào Đào đang cứng ngắc không dám động đậy ở đó, không giống là giả.
“Tổng giám đốc Tả, anh có suy nghĩ này từ bao giờ vậy,” Phi Phi nháy nháy mắt, ngữ khí chua lòm, khiến Long Tiếu bắn một tia nhìn lạnh ngắt.
“Suy nghĩ thì đã có từ lâu rồi, nhưng trước đây có gan nghĩ mà không có gan làm.”
Vừa nói vậy, những người khác đều cười, “Theo đuổi đi, tổng giám đốc Tả, chúng tôi sẽ cung cấp thiên thời, địa lợi, và cả nhân hòa nữa.”
Có thông báo này, rồi có Long Tiếu và Phi Phi chứng thực Đào Đào ly hôn là vì người thứ ba xen vào, như vậy anh và cô sánh vai đến nhà ăn, cùng lên xe tan làm, người khác đều sẽ không bất ngờ!
Đối với việc hai người đến với nhau, ở công ty cô vẫn chưa biết làm thế nào để xử lý cho ổn thỏa, rất muốn chuyển sang tiến hành bí mật, không ngờ, anh lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Anh không ở bên cô bao nhiêu thời gian hết, thỉnh thoảng một ngày chỉ có thể gửi một tin nhắn, nhưng anh có cách có thể khiến cô cảm thấy thế giới của mình được anh lấp đầy. Một gói đồ ăn vặt mà cô thích, một tấm thiệp nhỏ ấm áp, viết vài ba câu nhắn nhủ trên sổ ghi chép, một bông hoa dại hái trộm trong vườn hoa… bất ngờ xuất hiện trên bàn làm việc của cô. Rồi gặp nhau trong thang máy, anh sẽ vượt qua đám đông, kéo cô đến bên cạnh mình. Có cuộc họp nào mà anh và cô cùng tham gia thì sau khi kết thúc, anh sẽ đứng ở cửa đợi cô ra, nói với cấp dưới là vẫn còn chuyện gì đó phải sắp xếp. Buổi tối không có tiệc tùng, anh sẽ đến bộ phận Kỹ thuật thật sớm để đón cô về nhà. Những ngày anh đi công tác, cô về đến nhà, phát hiện trên bàn bày những món ăn mà cô thích, dì giúp việc cười híp mắt nói với cô rằng đây là anh gọi điện về đặc biệt nhờ dì làm.
Nhà họ Đào sớm đã trở thành một nửa nhà của anh, ngoại trừ buổi tối anh không ở. Đối với việc hai người họ qua lại, Đào Giang Hải và mẹ Đào rất mâu thuẫn, muốn ủng hộ nhưng lại không dám ủng hộ quá mức. Tuy cảm thấy con gái mình xinh đẹp đáng yêu, nhưng Tả Tu Nhiên thật sự như ngôi sao trên trời, sợ mọi thứ sẽ giống như trăng trong đáy nước, sáng trong, nhưng hễ đụng mặt nước thì ánh trăng sẽ tan thành những gợn sóng vỡ nát. Nhưng thấy anh ngày càng bảo vệ chở che cho Đào Đào, thì không kìm được mà nghĩ rằng con gái nhà mình thật là tốt số, thế nên cũng yên tâm phần nào.
Đỗ Tinh và Park Chung Hyun sẽ về lại Pháp vào ngày hai mươi tháng giêng, cô lái xe đưa họ đến sân bay. Đỗ Tinh vẫn chưa biết bên cạnh cô đã có Tả Tu Nhiên, nên rất lo cho cô. Park Chung Hyun từng xin cô số điện thoại Hứa Mộc Ca, muốn gặp Hứa Mộc Ca.
Cô chối nói không có. Nếu đã ly hôn với Hoa Diệp rồi, cô không muốn vướng bận đến chuyện liên quan đến anh nữa. Cô không muốn Hứa Mộc Ca cho rằng cô có ý đồ với Hoa Diệp, cũng không muốn Hoa Diệp tưởng rằng cô không quên được anh.
Con người không phải cái máy, trí nhớ một khi được định dạng thì sẽ bị xóa sạch sẽ. Quên một người thì rất khó, huống hồ còn là người mình đã từng rất yêu. Đỗ Tinh ôm cô, bảo cô mạnh mẽ lên, nói cô hãy tìm một chàng trai người Pháp đẹp trai, cô chỉ chỉ Park Chung Hyun, nói đùa rằng không dám tâng bốc mắt nhìn của Đỗ Tinh.
Hai mươi ngày sau, Diệp Thiếu Ninh đi Dubai, xuất phát đi từ công ty đến sân bay cùng mấy nhân viên quản lý. Cô không đi tiễn, hai người chỉ nói lời tạm biệt qua điện thoại.
Quảng trường nội thất của Đào Giang Hải đã được khởi công rầm rộ, chuẩn bị khai trương vào đầu tháng Sáu.
Công việc tổng giám đốc của Tả Tu Nhiên cũng đã đi vào quỹ đạo, mọi mặt đều đang hoạt động đâu vào đấy trong quy tắc. Long Tiếu nói thầm ở văn phòng, nhà xe khách hàng đặt trong hai tháng nay đã cho thấy xu hướng cung không đủ cầu, đều sắp xếp sang đầu năm sau, tổng giám đốc Tả vì để khích lệ cho mọi người cố gắng, giữa năm phát phong bì một lần với số tiền không nhỏ.
Đồng nghiệp cười hỏi: “Chúng tôi mỗt người chỉ có một phần, Long Đầu, hai vợ chồng anh là hai người, tiêu thế nào đây?”
Long Tiếu dịu dàng nhìn Phi Phi: “Bí mật!”
Giờ ăn trưa, Đào Đào nhìn thấy trên ngón áp út của Phi Phi có thêm một chiếc nhẫn, cười hỏi Phi Phi có phải Long Tiếu cầu hôn rồi không, Phi Phi xấu hổ đỏ mặt. Thì ra tối chủ nhật tuần trước Phi Phi ở lại căn hộ của Long Tiếu, không muốn đụng phải bố mẹ Long đến Thanh Đài thăm con trai, giờ thì ép muốn gặp bố mẹ Phi Phi, tổ chức lễ đính hôn đơn giản. Đây là nhẫn đính hôn, đính hôn xong, sẽ định ngày kết hôn, trước lúc đó, Long Tiếu phải mua nhà xây tổ ấm!
Thời tiết càng ngày càng ấm, mỗi người xung quanh Đào Đào dường như đều sống rất tốt.
Đêm xuân, đứng trên ban công căn hộ của Tả Tu Nhiên, hít vào không khí ấm áp thổi từ bên ngoài, anh ôm cô từ đằng sau, cùng cô ngắm vầng trăng cong cong trên bầu trời, bốn bề vắng lặng như tờ, cô nghĩ: Thế này thật ra cũng tốt.
Thứ Năm tan làm, Đào Đào tắt máy tính xong, đặt bản vẽ trên bàn vào trong tủ, thì điện thoại reo. “Đào Đào, anh đang ở bãi đậu xe.” Giọng Tả Tu Nhiên hơi khàn.
Năm ngày trước, anh đi Vân Nam công tác, nói là thứ Hai tuần sau về nhưng lại về trước hai ngày, Đào Đào hơi bất ngờ. Chạy đến bãi đậu xe, chiếc Audi mở một nửa, cô nhìn thấy sắc mặt anh hiện ra vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn cô, vẫn dịu dàng như trước.
“Để em lái xe cho.” Cô đứng ngoài xe, chu đáo đề nghị.
Tả Tu Nhiên nhướng mày, bảo cô đến gần trước. Đợi cô ngồi xong, thì kéo cô qua ôm thật chặt, gặm nhấm hương thơm giữa cổ cô, thở dài một hơi.
“Thật ra, bây giờ em lái xe giỏi lắm rồi.” Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô giả vờ như rất bình tĩnh, nhưng thật sự có hơi nhớ anh rồi.
“Anh đã từng được lĩnh giáo, quả thật rất giỏi.” Anh lắc đầu than thở, sờ đầu cô, khởi động xe.
Người này thật là trâng tráo, lần trước đưa cô đến cửa hàng 4S bảo dưỡng xe, nhân viên nhìn chiếc xe mà liên tục kêu oan thay nó. Cô lại còn nói với vẻ mặt vô tội, “Gần đây tôi chẳng xảy ra chuyện gì hết!”
Nhân viên chỉ một đường xước trên thân xe: “Những thứ này là gì?”
“Đó chỉ là không cẩn thận đụng đâu đó, không gọi là gì.”
Nhân viên há hốc mồm trừng cô hồi lâu, cuối cùng xoay người nói với anh: “Anh là bạn trai cô ấy đúng không, không lo nghĩ cho sự an toàn của người dân Thanh Đài thì anh cũng nên quý trọng cô ấy chứ?”
Anh gật đầu.
“Vậy thì khuyên anh, hoặc là chịu khó đưa cô ấy tan làm, hoặc là tiết kiệm tiền kiếm cho cô ấy một tài xế đi!”
Anh rất không biết điều mà cười lăn lộn ngay tại chỗ, cô ở bên cạnh đỏ bừng mặt.
Đến đường Quế Lâm, anh không xuống xe, hôn lòng bàn tay Đào Đào, thu lại ý cười, rất nghiêm túc nói với cô: “Tuần sau đưa em đi gặp một người.”
“Ai?”
“Người rất quan trọng đối với anh, em phải biểu hiện tốt vào đấy!” Anh vuốt tóc cô, khẽ nhắm mắt, “Gửi lời hỏi thăm đến cô chú giúp anh!”
Đợi cô vào trong sân, anh mới khởi động xe rời đi.
“Dì thấy là xe của Tu Nhiên, sao không vào ăn cơm,” dì giúp việc nhận lấy vali hành lý của Đào Đào, nhìn nhìn ra ngoài.
“Anh ấy có việc khác.” Đào Đào vào toilet rửa tay, không nghe thấy âm thanh gì khác trong nhà, “Bố mẹ cháu đâu ạ?”
“Đi dạo rồi.”
“Làm gì có ai đi dạo trước giờ cơm chứ?” Đào Đào cười.
“Cơm xong nhiệt độ lạnh, ông chủ sợ phu nhân lạnh quá, nói bà ấy chơi mạt chược cả ngày rồi, phải ra ngoài vận động cho giãn chân.”
“Vậy con sắp xếp hành lý trước, đợi họ về rồi hãy ăn cơm!” Đào Đào xách vali hành lý lên lầu, đi đến chỗ rẽ, nghe điện thoại reo không ngừng. Cô lầm bầm, nghĩ bụng chắc chắn là Tả Tu Nhiên gọi đến quấy rầy. Vừa nhìn số điện thoại, cô ngây người, là Hoa Diệp đã lâu không liên lạc.
Cô do dự rất lâu, tiếng chuông rất kiên nhẫn reo hết lần này tới lần khác, cô cắn cắn môi, nhấn phím nghe.
“Tiểu Đào…” Giọng Hoa Diệp rất buồn, không giống như đang gọi, mà là một tiếng rên phát ra vì đau đớn.
“Chào anh!” Cô cố gắng trả lời với giọng bình tĩnh.
“Tiểu Đào.” Hoa Diệp lại phát ra một tiếng rên.
Cô đợi câu tiếp theo của anh, nhưng anh lại im lặng, cô đành phải “ừm” một tiếng.
“Tiểu Đào, mẹ… chiều nay đi rồi…”
Tim cô đánh “cộp” một tiếng, vội vàng vịn cầu thang, “Đi đâu?”
“Đoàn tụ… với bố anh.”
Taxi chạy một cách khó khăn trong dòng xe đông đúc, ánh đèn neon chói mắt, phố phường đầy màu sắc, vụt qua trước mắt Đào Đào, dường như nhất thời không chịu được nhiều màu sắc như vậy, cô nhắm mắt lại, môi run rẩy không ngừng. Cách đây không lâu, Quý Manh Nhân còn gọi cô tới, pha trà mật ong cho cô, đưa ảnh cô xem, tặng cô quà, nắm tay cô nói “Xin lỗi”. Cái không lâu này là hôm qua hay là hôm kia? Đưa tay vén mấy sợi tóc che khuất mắt, cô không nhớ ra một chút gì. Đây là gì vậy? Cô nhìn giọt nước trong lòng bàn tay, phát hiện mình đang khóc.
Đào Giang Hải xông lên cầu thang, kéo cô xuống lầu, dì giúp việc từ bếp chạy ra, mẹ Đào ôm cô.
Cô nhắm mắt, để mặc cho nước mắt tuôn trào.
Quý Manh Nhân có thể không làm mẹ chồng của cô, nhưng cô mong Quý Manh Nhân có thể sống thật tốt, mãi luôn giữ phong độ cao quý, cử chỉ tao nhã, ở đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác. Hoa Diệp có thể yêu người khác, nhưng nhất định phải khỏe mạnh và vui vẻ hơn khi ở cùng cô. Tuy mẹ con họ và cô đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng đôi lúc nghĩ đến họ sẽ không tránh khỏi oán hận, chua xót, sẽ quạnh quẽ, nhưng cô chưa bao giờ muốn nguyền rủa họ như thế nào, cũng không chịu nói những lời báo ứng gì. Không duyên phận chính là không có duyên phận, gò ép cũng không đến. Lẽ nào họ rơi vào kết cục bi thương, cô sẽ vui vẻ sao?
Khó khăn lắm mới cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói chuyện điện thoại với Hoa Diệp. Đào Giang Hải ngồi phịch xuống sofa, sắc mặt cũng thay đổi, dì giúp việc sợ hãi bịt miệng. Mẹ Đào im lặng một hồi, nói: “Chúng ta nên đi thăm bà ấy.”
Đào Giang Hải không tiếp lời, bà vỗ vai ông, ông hoảng loạn ngẩng đầu lên, “Bà xã, không phải tôi…”
Mẹ Đào nắm tay ông, thở dài, với một người đã qua đời còn thể so đo cái gì chứ?
“Ông Đào, đừng nói gì hết, tôi hiểu cả. Đi thay đồ, chúng ta đi tặng cho bà ấy bó hoa.”
Ba người đều thay sang trang phục màu tối, không lái xe, đến tiệm hoa mua ba bó hoa hồng trắng, bắt xe đến đại viện bộ đội. Đi đến dưới lầu nhà Quý Manh Nhân, chỉ nhìn thấy có một chiếc xe dừng ngay cầu thang, hành lang yên tĩnh đến đáng sợ. Lên lầu gõ cửa, người mở cửa là Hoa Diệp. Nhìn thấy Đào Đào, anh cố gắng nhếch khóe miệng. Trên sofa có một người đàn ông trung niên mặc quân trang đang ngồi, Hoa Diệp giới thiệu nói là Chính ủy quân khu, trong phòng ngủ có hai bác sĩ mặc áo blouse chạy tới chạy lui. Đào Đào không nhìn thấy Hứa Mộc Ca, cũng không nhìn thấy đám bạn Trương Hoằng và Kinh Nghệ, trong lòng không nén được chấn động.
Có một bác sĩ đi từ trong ra, sắc mặt nghiêm túc gọi Chính ủy vào. Hoa Diệp cụp mắt, dẫn ba người vào nhà ăn.
“Chuyện xảy ra từ lúc nào vậy?” Đào Giang Hải hỏi.
“Bác sĩ nói là khoảng ba giờ chiều. Vẫn chưa tuyên bố tin mẹ qua đời với bên ngoài, bà hi vọng người khác cho rằng là bà vì bị bệnh không chữa được, chứ không phải…” Hoa Diệp mím môi, ngoảnh đầu sang một bên, nhắm nghiền mắt lại.
“Không phải là gì?” Đào Giang Hải truy hỏi.
“Không phải là tự tử.”
Mẹ Đào kinh ngạc mở to mắt, Đào Giang Hải chấn động há hốc miệng.
“Anh bảo là tự tử?” Đào Đào không dám tin vào điều mình nghe thấy.
Hoa Diệp khẽ gật đầu, “Hôm qua bà gọi điện cho anh, bảo anh bốn giờ chiều nay đến, phải mang theo chìa khóa, dặn anh chú ý sức khỏe, ít uống rượu lại. Anh có việc nên đến trễ, lúc đến thì đã năm giờ rưỡi, trong nhà sáng đèn, phòng khách và nhà bếp không có người, anh đẩy cửa phòng ngủ, bà đang ngủ trên giường…” Yết hầu Hoa Diệp run dữ dội, giống như đang ra sức kìm chế nỗi đau trong lòng. “Dọn dẹp nhà xong, mẹ đi tắm, thay quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài, tóc tai gọn gàng, chiếc chăn đắp trên người cũng mới, trông bà giống như khi lên sân khấu biểu diễn trước đây, rất tự tin rất xinh đẹp… Trên tủ đầu giường đặt một…” Anh đưa phong thư cho Đào Đào.
Chính ủy ở trong phòng ngủ gọi Hoa Diệp, Hoa Diệp đi tới.
Đào Đào đuổi theo bóng lưng anh, nước mắt lưng tròng, run run xé bì thư.
Đào Giang Hải và mẹ Đào nhìn nhau, vẫn không thể bình thường trở lại từ trong nỗi kinh ngạc vừa rồi.
“Hoa Diệp, lúc này đây mẹ rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, biết bản thân mình muốn làm gì, nhưng vẫn muốn nói với con một tiếng xin lỗi, mong con hãy hiểu cho quyết tâm của mẹ. Cuối thu năm ngoái, trước khi mẹ về hưu thì kiểm tra ra có khối u trong cổ họng, nhưng không gọi là nghiêm trọng, có thể lựa chọn phẫu thuật cắt bỏ, cũng có thể lựa chọn điều trị bằng thuốc. Nếu như phẫu thuật thì cổ họng sẽ bị cắt đi một phần, sau này mẹ sẽ phải dùng khí quản để phát ra tiếng, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không thể phát ra âm thanh được nữa, đối với một người diễn viên ca hát mà nói, điều này rất tàn khốc, nên mẹ đã chọn uống thuốc. Lúc mới bắt đầu cũng có hiệu quả, nhưng đến mùa đông thì hiệu quả càng ngày càng yếu. Mẹ đến Hải Nam dưỡng bệnh, thật ra là đi kiểm tra, quân khu Nam Hải có một chuyên gia về cuống họng, ông ấy nói thẳng với mẹ là mẹ bắt buộc phải phẫu thuật, nếu không thì tế bào ung thư có thể sẽ lan rộng, xác suất thành công của ca mổ là bảy mươi phần trăm. Sau khi suy nghĩ xong, mẹ vẫn từ chối.”
“Sau khi biết mình bị bệnh, mẹ không sợ một chút nào, ngược lại còn có vài phần kích động trước khi đi du lịch. Hoa Diệp, cuối cùng mẹ cũng có thể đi gặp bố con rồi. Ba mươi hai năm không gặp, có thể ông ấy không thay đổi nhưng mẹ thì đã trở thành một bà già, không biết ông ấy có còn nhận ra mẹ không? Mùa xuân tế bào ung thư lan rộng đến não, bác sĩ nói tiếp theo có thể mẹ sẽ bị mù, cũng có thể sẽ bị bại liệt. Tóm lại, mẹ sắp trở thành một người không có năng lực hành vi, nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống dẫn, mỗi ngày đều phải truyền nước, từ từ đợi ngày thần chết triệu kiến. Thế nên, trước khi việc như vậy xảy ra, mẹ quyết định một mình ra đi. Lúc thu dọn hành trang, vướng bận duy nhất chính là con.”
“Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bất kể là bạn bè hay người nhà, rồi sẽ có một ngày phải biệt ly, nhưng cũng có một ngày chúng ta sẽ gặp lại. Không có gì tiếc nuối cả, Hoa Diệp, đừng trách mẹ giấu con bệnh tình, con có bưng trà rót nước đến trước giường cho mẹ, có vì mẹ chạy tới chạy lui hay không không quan trọng, từ nhỏ đến lớn, con không để mẹ phải lo lắng bao giờ, như vậy đã tốt lắm rồi. Khi mẹ gặp được bố con, mẹ có thể tự hào nói với ông ấy rằng, con trai mẹ rất ưu tú. Đừng ngưỡng mộ tình cảm giữa bố mẹ, tình yêu đẹp nhất vẫn là bên nhau dài lâu, dù là gập ghềnh trắc trở, nhưng có thể nếm được trăm vị cuộc sống. Để lại một người giữ lấy tình yêu, thật quá cô đơn. Vì vậy bây giờ mẹ rất ích kỷ đưa ra quyết định này.”
“Còn về chuyện tình cảm của con, cho dù con lựa chọn như thế nào, mẹ cũng đều tôn trọng con, tin tưởng con. Bởi vì không ai cẩu thả đối với cuộc đời của chính mình cả, con nhất định phải làm theo con tim mình, lựa chọn tình yêu của con. Mẹ chúc con hạnh phúc.”
“Ngoài ra mẹ có để lại một bức thư cho quân khu, mọi nghi thức đều hãy làm đơn giản, đừng làm lễ truy điệu, sau khi hỏa táng hãy chôn mẹ bên cạnh mộ bố con. Mẹ là người thích yên tĩnh, như vậy sẽ rất tốt.”
Đọc xong, trước mắt Đào Đào đã là một khoảng mơ hồ, nước mắt lau thế nào cũng không hết. Một chiếc khăn tay cỡ lớn được đưa đến, cô ngước mắt, Hoa Diệp đứng trước mặt cô, trong mắt đầy nỗi bi thương.
“Bố mẹ em đâu?” Nhìn anh, Đào Đào càng cảm thấy đau lòng, cô dùng tay áo lau nước mắt một cách qua loa, không nhận khăn tay của anh.
“Đi thăm mẹ anh rồi. Chính ủy đồng ý tuyên bố với bên ngoài là mất vì phát bệnh, bác sĩ đã ký vào giấy chứng nhận tử vong. Hậu cần sẽ có người tới đưa mẹ đến lễ đường ngay, ngày mai sẽ tổ chức lễ cáo biệt đơn giản ở đó.”
“Ừm!” Đào Đào nhìn dáng vẻ đang cố gắng bình tĩnh của anh mà càng thêm đau lòng.
“Cùng nhau đi thăm mẹ nhé?” Hoa Diệp kéo cô dậy.
Đào Đào gật đầu, hai người cùng đi về phía phòng ngủ. Bác sĩ đã đi rồi, vợ chồng Đào Giang Hải cũng đang ở bên trong, trên mặt hai người đều là nước mắt.
Đào Đào chỉ vội vàng lướt mắt qua rồi quay đầu, “Có lẽ là mẹ muốn em luôn nhớ dáng vẻ trước đây của bà hơn. Em sẽ coi như bà đi du lịch xa, mà không phải là qua đời.”
“Em vẫn hiểu mẹ nhất.” Hoa Diệp khàn giọng nói.
Đào Đào cười chua xót: “Gọi điện bảo mấy người Trương Hoằng đến ở cùng anh đi!”
“Có phải em muốn về?” Hoa Diệp căng thẳng nhìn cô, đưa tay nắm lấy cô, cô nhìn chằm chằm những ngón tay trắng bệch của anh, cắn chặt môi. “Có người của bộ phận Hậu cần xử lý chuyện của mẹ, anh sẽ không mệt lắm đâu.” Cô ở lại đây không giúp được gì, cũng không thích hợp.
“Đừng đi, Tiểu Đào, ở lại với anh một lát!” Trên mặt Hoa Diệp hiện ra vẻ yếu ớt, “Anh chỉ là đang gắng gượng thôi, thật ra bây giờ anh không suy nghĩ được gì nữa.”
“Hoa Diệp,” cô ngẩng đầu lên hít thở sâu, chỉ thấy cổ họng nghẹn ngào khó chịu, “Đừng để thói quen ảnh hưởng đến phán đoán của anh, bây giờ người ở bên anh nên là Hứa Mộc Ca.”
“Tiểu Đào…” Mặt anh hiện ra tia chua chát không thể nói nên lời, miệng há ra rồi khép lại.
Lúc đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện Quý Manh Nhân không còn thở, một mình anh chìm trong nỗi hoang vắng vô tận của căn phòng, khóc không ra tiếng, kêu không thành lời, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là cô. Anh muốn nghe thấy giọng cô, nhìn thấy bóng dáng cô, giữ lấy nhiệt độ cơ thể cô, dựa dẫm cô, bày ra mọi nỗi đau đớn, khó chịu, bất lực trước mặt cô, để cô an ủi anh, sưởi ấm anh.
Trên đời này, anh chỉ coi cô như người thân mà thôi.
Thế nhưng những lời này, anh không còn tư cách để nói với cô, cô đã không còn là gì của anh nữa rồi.
Cửa lại mở ra, có thêm mười người mặt quân trang bước vào, căn phòng trở nên khá đông đúc. Đào Đào và bố mẹ chào tạm biệt Hoa Diệp. Anh nhìn Đào Đào, Đào Đào ngoảnh mặt sang một bên. Anh cúi người với họ, cảm ơn họ đã đến. Tiễn họ ra đến cửa, thang máy lại kêu “tính tang” có thêm mấy người đến.
“Diệp, dì Quý…” Người đi trước nhất là Hứa Mộc Ca, chưa nói xong câu, cô ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Đào Đào đang đứng cạnh Hoa Diệp, mặt tức thì đen lại.
“Tự mình giữ gìn sức khỏe, có gì cần giúp đỡ, thì gọi điện.” Đào Giang Hải vỗ vai Hoa Diệp, mắt đỏ hoe lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ.
Mẹ Đào đánh giá Hứa Mộc Ca, kéo Đào Đào xuống lầu trước.
“Đó chính là người phụ nữ Hoa Diệp si mê?” Xuống dưới lầu, bà hỏi Đào Đào.
Đào Đào gật đầu, gió đêm hiu hiu, cô ngước đầu nhìn cửa sổ tầng nhà Quý Manh Nhân, đèn điện sáng trưng. Đây không phải là phong cách của Quý Manh Nhân, cô đã từng rất nhiều lần đứng dưới lầu nhìn khung cửa sổ này như vậy, trong đêm tối, ở đó có một ngọn đèn, dìu dịu, nhàn nhạt, lặng lẽ.
Mẹ Đào thở dài, nói một câu: “Đúng là xinh đẹp đấy, tiếc là lòng không ngay thẳng.”
Đào Đào không lên tiếng, đợi Đào Giang Hải xuống lầu, ba người mới ra về…