Ngày hôm sau, Doanh Thiệu Kiệt đến đón Tô Duyệt Duyệt đi làm như
thường lệ, chỉ là giữa hai người vẫn không ai nói với ai câu nào. Doanh
Thiệu Kiệt đợi Tô Duyệt Duyệt nói trước, còn Tô Duyệt Duyệt lại đợi anh
lên tiếng trước, kết quả là suốt cả chặng đường, hai người họ không ai
chịu mở miệng.
Ngày hôm sau nữa cũng như vậy, giữa hai người, không ai chịu nói
trước, im lặng dường như là từ duy nhất để hình dung về họ. Cho đến ngày họp cuối năm của JSCT, khi Tô Duyệt Duyệt mặc một chiếc váy tím sẫm,
khoác chiếc áo gió xuất hiện trước mặt Doanh Thiệu Kiệt, anh hơi ngây
người một chút, nói: “Hôm nay cô rất đẹp.”
Tô Duyệt Duyệt khẽ hít vào một hơi, nhún vai nói: “Anh cũng vậy, rất bảnh trai.”
Quả thực, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Doanh Thiệu
Kiệt, buổi họp cuối năm của JSCT sẽ chính thức đánh dấu thời khắc anh
bước vào JSCT với vai trò là người phụ trách dự án S. Trênđường đi, anh
muốn nói rõ chuyện này với cô gái đang ngồi phía sau xe nhưng nhìn vào
gương chiếu hậu, anh thấy cô từ đầu đến cuối chỉ ngó ra phía ngoài nên
lại thôi. Cô ngồi yên lặng, trên khóe môi hé nở một nụ cười trong sáng,
thuần khiết mà chỉ riêng cô mới có được. Nụ cười khiến anh trong phút
chốc trở nên lơ đễnh như kẻ mất hồn nhưng ngay sau đó anh lại bình tĩnh
trở lại, tập trung lái xe, cố kìm nén cơn sóng cứ trực trào dâng trong
lòng. Sự nghiệp, điều mà anh muốn vẫn là sự nghiệp, chẳng phải vậy sao?
Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com
Hôm nay, dường như mọi nhân viên trong JSCT đều không thể tập trung
làm việc, ai cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng tới giờ họp cuối năm. Hơn nữa, tất cả mọi người đều ăn mặc rất diện, mỗi năm một lần, lãnh đạo
của các bộ phận đều mong muốn các nhân viên của mình nổi bật một chút
trong giờ phút này, ngay cả một cô đã lớn tuổi ở bộ phận Tài vụ cũng
trang điểm thật đẹp. Trước khi buổi họp khai mạc khoảng một tiếng, Tô
Duyệt Duyệt bị Vu Tiểu Giai kéo vào nhà vệ sinh, bôi một lớp son lên môi dù cô không hề muốn một chút nào. Đúng lúc này, chuông điện thoại của
Tô Duyệt Duyệt kêu vang.
Nhìn thấy số điện thoại của công ty hiện lên, Tô Duyệt Duyệt nghe máy ngay, bên kia đầu dây là giọng của Ada - Thư ký của Tổng giám đốc, mời
cô lên phòng họp M ngay, CFO của khu vực Trung Quốc bộ thông tin Tập
đoàn JS muốn gặp cô.
Tô Duyệt Duyệt sửng sốt, CFO của khu vực Trung Quốc thuộc bộ phận
thông tin Tập đoàn JS ư, một vị lãnh đạo vô cùng cao cấp! Mọi người đều
gọi “vị quan lớn” này là “Củ khoai tây lớn”, “Củ khoai tây lớn” cho gọi
mình, chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.
“Tôi lên tầng trên trước đây.”
Không kịp để Vu Tiểu Giai vẽ mày kẻ mắt cho mình, Tô Duyệt Duyệt đã
ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, suýt chút nữa thì đâm sầm
phải Như An Tâm. Như An Tâm hỏi Vu Tiểu Giai xem có chuyện gì, Vu Tiểu
Giai đang cầm chiếc bút kẻ chân mày, lè lưỡi nhún vai tỏ ý không hiểu
tại sao.
Phòng họp M là một trong những phòng họp quan trọng nhất của JSCT,
nằm ngay bên cạnh phòng VIP. Phòng VIP có hai gian, mặc dù không lớn lắm nhưng chính là nơi làm việc của CEO và CFO khu vực Trung Quốc thuộc bộ
Thông tin Tập đoàn JS. Phòng họp M thường chỉ được sử dụng trong những
trường hợp đặc biệt, bình thường rất ít khi dùng đến nó.
“Sue, cô vào đi!” Ada nhìn thấy một cô gái đeo kính bước vào, liền
dẫn cô đến phòng họp M, nói thực, Ada không hề biết mặt người đồng
nghiệp mới đến JSCT làm việc chưa đầu ba tháng này nhưng nhìn vẻ mặt lo
lắng của cô thì Ada đoán được ra ngay cô là Tô Duyệt Duyệt.
“Cám ơn chị!”
Khi gõ cửa bước vào phòng họp M, một mùi hương xộc vào mũi cô, Tô
Duyệt Duyệt lo lắng nhìn quanh môi trường xa lạ này một lượt, chỉ thấy
người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang ngồi trên ghế dành cho lãnh đạo
cách cô khoảng ba mét, người phụ nữ này đưa mắt nhìn cô, mặt không chút
biểu cảm, lạnh lùng hỏi: “Cô là Sue?”
Tô Duyệt Duyệt khẽ “vâng” một tiếng, chợt cô nhìn thấy trên bàn có
một chiếc cặp tài liệu màu đen, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng
nhìn kĩ nhãn mác của nó, Tô Duyệt Duyệt nhận ra đó chính là cặp tài liệu mà cô mang từ Bắc Kinh về, cũng chính là cặp tài liệu cô nhận từ chỗ
Emma. Nhưng cặp tài liệu này lẽ ra đang ở chỗ Shelly mới đúng. Chiều
qua, Shelly hỏi mượn cô, sao bây giờ lại ở trong tay CFO.
“Tôi đã xem qua bản lý lịch của cô, khi vào JSCT cô mới chỉ có một
năm rưỡi kinh nghiệm làm việc, vẫn còn đang…” Người phụ nữ trung niên
này mặc một bộ váy lụa màu đen, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, liếc
nhìn Tô Duyệt Duyệt bằng ánh mắt khinhkhỉnh. Nhân viên trong công ty gọi bà ta là Chu Hâm, gán cho bà ta biệt danh “nữ thần khu vực Trung Quốc
bộ phận Thông tin Tập đoàn JS”, sự thật về việc bà ta ngoi được lên vị
trí này thế nào vẫn còn là một bí ẩn, chỉ biết rằng bà ta có quyền lực
rất lớn. Nghe nói, để có được vị trí này, bà ta đã nhờ vào ông chồng có
thể “hô mưa gọi gió” trong giới chính trị và thương nhân, cũng có người
nói rằng bà ta là phe cánh của một nhân vật có thế lực nào đó trong tổng bộ, lại có người nói bà ta đã dựa vào chính bản thân mình. Nhưng những
điều này dù sao cũng là tin đồn, nhìn bà ta, Tô Duyệt Duyệt chỉ có một
cảm giác duy nhất, chính là sự xa cách. Ít nhất đó cũng là cảm giác lúc
này của cô.
“Làm việc cho một doanh nghiệp tư nhân.”
“Vâng.”
Tô Duyệt Duyệt lại gật gật đầu, người phụ nữ trung niên cười nhạt:
“Chẳng trách để xảy ra sai sót lớn như vậy mà vẫn không nhận được ra.”
“Sai sót?” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc, lập tức đưa mắt nhìn cặp tài
liệu, lẽ nào vị lãnh đạo này đã nói nhầm chăng? Không thể nào, bản thân
cô đã đối chiếu lại một lần cùng với Emma khi còn ở Bắc Kinh, sau khi
trở về, cô lại cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, làm sao có thể nhầm
lẫn được? Nhưng CFO khu vực Trung Quốc bộ phận Thông tin Tập đoàn JS lại nói là sai, việc này liệu có phải là đã xử oan cho cô rồi không?
“Kevin làm việc gì cũng rất cẩn thận, không ngờ cô vừa mới vào JSCT
làm việc chưa đầy ba tháng đã gây rắc rối lớn cho anh ấy như vậy.”
Trong mắt Chu Hâm lóe ra tia nhìn sắc lạnh, nói tiếp: “Dự án nhà
xưởng kỳ ba ở Hải Thành của nhà máy Gang thép N là do cô làm hợp đồng
đúng không?”
“Vâng.”
“Tổng số tiền trong hợp đồng là sáu phẩy năm mươi bảy triệu tệ, nhà
máy Gang thép N là khách hàng lớn của công ty chúng ta, dự án Hải Thành
hai kỳ trước đều do JSCT làm, vì vậy, JSCT đã được tôi phê duyệt hứa sẽ
chiết khấu mười một phần trăm và ưu đãi ngày quyết toán cho nhà máy Gang thép N, đồng thời còn xin tổng bộ chiết khấu đặc biệt hai mươi hai phần trăm đối với sản phẩm nhập khẩu. Nhưng đến khâu cô làm hợp đồng lại
không thấy chiết khấu cho họ mười một phần trăm, nội bộ cũng không đưa
mã số chiết khấu cho bên mua, thậm chí cũng không ưu đãi kỳ hạn thanh
toán cho họ. Chỉ vì sai sót nhất thời của cô đã khiến cho bộ phận Kiểm
soát tài vụ không kịp thời điều chỉnh hạn mức tín dụng, mọi hàng hóa đều không thể xuất đến nơi cần thiết. Sáng sớm hôm nay, Tổng giám đốc Tiền
của nhà máy Gang thép N đã gọi điện kêu ca với tôi rằng tất cả công nhân của ông ta đang ngồi chơi không. Còn chúng ta ngồi đây thì hay rồi,
không hề phát hiện ra đã làm sai điều gì.” Giọng nói của Chu Hâm càng
lúc càng to, Tô Duyệt Duyệt nghe rất rõ sai lầm mà mình đã mắc phải
nhưng trong lòng cô cảm thấy hết sức kinh ngạc và luôn tự hỏi tại sao cô chưa từng nghe Emma nói nửa lời về việc phải chiết khấu mười một phần
trăm và ưu đãi về ngày thanh toán cho nhà máy Gang thép N, càng không
thể tìm ra bất kỳ một lỗi sai nào từ tập tài liệu mà mình đang cầm trên
tay, nhưng nghe những lời Chu Hâm nói ra, rõ ràng bà ta không hề đùa.
Một CFO có địa vị cao trong một tập đoàn lớn chắc hẳn không thể bịa đặt
vu oan cho một nhân viên quèn như cô được. Hiện tại, sự việc này dường
như đang muốn nói rằng công việc của cô ở JSCT sắp sửa chấm dứt.
Không ngờTô Duyệt Duyệt còn chưa được tham dự buổi họp liên hoan cuối năm mà đã sắp phải chấm dứt công việc của mình tại công ty doanh nghiệp nước ngoài này. Còn nhớ lúc đầu cô đã thề sẽ làm tốt như thế nào, cô đã hứa chắc chắn với bố mẹ và Mèo con, thậm chí còn hứa trước cả Tống Dật
Tuấn nữa. Nhưng cô lại phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được
trong khi cô không hề hiểu rõ sự việc.
Nhà máy Gang thép N là một công ty không rõ nổi tiếng đến cỡ nào,
trong đầu Tô Duyệt Duyệt đột nhiên hiện lên hình ảnh sốt ruột, lo lắng
của các nhân viên dự án khi không thể thi công, từng khuôn mặt đều hiện
rõ vẻ oán hận. Nhưng quả thật Emma không hề nói với cô việc cực kỳ quan
trọng này. Chợt trong đầu Tô Duyệt Duyệt bỗng léo lên ý nghĩ, có lẽ nào
Emma đã cố tình làm như vậy?
“Tôi, tôi…” Nỗi lo lắng trong lòng khiến cô bật khóc, hiện tại cô
chẳng khác gì kẻ chết đuối đang cố gắng tìm cọc bám víu, cho dù chỉ là
bấu vào ngoi lên thở trong giây lát mà cũng không có. Khóe miệng Chu Hâm hơi nhếch lên vẻ đắc thắng, nụ cười này vô cùng khó hiểu, bà ta không
thể để bất cứ kẻ nào nhận ra cảm xúc thực sự trong lòng mình.
“Cộc cộc”, có người gõ cửa, không đợi Chu Hâm cho phép, cánh cửa đã
bật mở. Mùi nước hoa thoang thoảng theo gió bay vào trong phòng họp M,
Chu Hâm và Tô Duyệt Duyệt cùng đưa mắt nhìn ra cửa, người đàn ông đi vào liền nói với Chu Hâm: “Joe, chị tìm Duyệt Duyệt có việc gì thế?”
“Duyệt Duyệt ư?” Sắc mặt Chu Hâm sầm lại, nụ cười nhếch mép vừa hiện
trên môi vụt tắt, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía Tô Duyệt Duyệt, nói
tiếp: “Kevin, hợp đồng của nhà máy Gang thép N có vấn đề, nhân viên mới
của cậu là Tô Duyệt Duyệt đã vứt bỏ cả phần chiết khấu của tổng bộ, đồng thời còn quên mất chiết khấu và tín dụng đối với khách hàng của JSCT.”
“Vậy sao? Nửa tiếng trước tôi vừa mới tới phòng làm việc của tổng
giám đốc, Roger và tôi đã thảo luận xong chuyện này, chẳng ngờ chị đã
cho gọi Sue rồi.” Tống Dật Tuấn vẫn chưa nhìn Tô Duyệt Duyệt, cách xưng
hô mà anh ta quen gọi là “Duyệt Duyệt” đã được đổi thành “Sue”, anh ta
tiện tay cầm tập tài liệu đang để trên bàn lên xem một lúc rồi nói: “Đây là sơ suất của tôi.”
“Kevin, cậu… Vậy là ý gì?” Thấy Tống Dật Tuấn đặt tập tài liệu xuống
bàn và nhận tất cả trách nhiệm về mình, Chu Hâm liền cảm thấy có điều gì đó rất bất an.
“Joe, chúng tôi đều biết rõ việc này là do Emma đã giở trò, sau khi
Sue làm xong đã đưa cho tôi xem, tôi không phát hiện ra nên đây là lỗi
của tôi.”
“Kevin, bây giờ không phải là lúc bảo vệ cấp dưới của mình đâu.” Chu
Hâm không hài lòng trước câu nói của Tống Dật Tuấn, trông ánh mắt bà ta
có vẻ rất giận dữ.
“Tôi biết là bây giờ là lúc giải quyết vấn đề thế nào cho hợp lý. Vừa rồi, tôi có tới hỏi tổng bộ, họ đã bằng lòng viết trả hóa đơn đỏ cho
chúng ta. Còn về Tổng giám đốc Tiền, tôi sẽ hẹn ông ấy hôm khác đi uống
rượu, chuyện này kết thúc tại đây.” Chỉ chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tống Dật Tuấn đã xử lý công việc rất mỹ mãn. Đây quả đúng là cấp dưới mà bà
ta hài lòng nhất và cũng quý mến nhất, chỉ là anh ta làm như vậy, rõ
ràng không phải vì công ty mà chính là vì người con gái tên là Tô Duyệt
Duyệt kia. Mặc dù tại nơi làm việc, Chu Hâm không đến mức có thể quát
gió gọi mây, nhưng cũng là vị Tổng giám đốc tiếng tăm lẫy lừng trong
nghề, muốn bóp chết một kẻ nhỏ bé như Tô Duyệt Duyệt vốn không cần phải
đích thân ra tay, chỉ là lần này, dường như bà ta đã để cho tình cảm
chiến thắng lý trí, lại còn để mất phong thái của mình trước mặt Tống
Dật Tuấn. Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất. Trong tập
đoàn JS, tin đồn không thể ngờ tới nhất lại thường là sự thật, vị Giám
đốc trẻ tuổi Tống Dật Tuấn đang đứng trước mặt đây chính là tình nhân
của bà ta.
Bà gặp anh ta lần đầu tiên là khi anh ta mới chỉ vừa tốt nghiệp, năng lực rất khá, hơn nữa mẹ kế anh ta lại là đồng nghiệp của chồng mình,
sau hai ba lần tìm cách thuyên chuyển, cuối cùng bà ta đã đưa anh ta vào làm tại JSCT. Cũng đúng lúc đó, bà ta sắp được thăng chức lên làm CFO
của Tổng bộ khu vực Trung Quốc thuộc Tập đoàn JS, Tống Dật Tuấn là nhân
viên cuối cùng mà bà ta tuyển vào JSCT.
Không biết có phải do Chu Hâm đã bước vào độ tuổi nham hiểm, độc ác,
hay tại mối quan hệ nhạt nhẽo với chồng, cũng có thể do Tống Dật Tuấn là một người đàn ông thông minh, rất có duyên lôi cuốn phụ nữ, mà chỉ sau
mấy lần gặp gỡ, bà ta đã khiến Tống Dật Tuấn bằng lòng trở thành nhân
tình trong bóng đêm. Mấy năm qua, bà ta luôn giúp Tống Dật Tuấn trụ vững trong các cuộc đấu tranh nhân sự, thậm chí còn đề bạt thăng chức lên
làm Giám đốc bộ phận Quản lý hợp đồng.
Đương nhiên, bà ta vô cùng lo lắng có một ngày nào đó người đàn ông
hào hoa, luôn là tâm điểm thu hút các cô gái kia sẽ rời bỏ mình mà đi,
vì vậy, bà ta đã phái cấp dưới thân tín của mình là Shelly tới JSCT làm
“do thám” với một chức vị khá ổn - Quản lý. Gần đây, các tin tức báo về
đều cho thấy, tình nhân này của bà đã bắt đầu không chịu an phận với vai trò cấp dưới nữa, lại còn đối xử tốt đặc biệt với nữ nhân viên mới Tô
Duyệt Duyệt. Sau khi nhìn thấy cô gái này, trực giác của người phụ nữ đã mách bảo bà ta rằng dường như Tống Dật Tuấn đã phải lòng cô ta. Cho
nên, bà ta quyết không thể để cô gái này tồn tại ở đây được hơn nữa, bà
ta muốn để cho Tống Dật Tuấn biết rằng ai mới là người quyết định số
phận anh ta. Nhưng lần này xem ra bà ta đã thua cuộc.
“Ok.” Chu Hâm không biết phải nói thế nào, bà ta đành buông tay, nói
với Tô Duyệt Duyệt: “Tôi sẽ bàn bạc với bộ phận Nhân sự, đối với thời
gian thử việc của cô…”
“Joe, sáng nay bộ phận Nhân sự đã xác định và đánh giá thời gian thử
việc của Sue, tôi đã xác nhận rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy việc này là do
Emma mà ra, tôi lại nhất thời sơ sót nên mới phạm phải sai lầm này, sự
việc đã được giải quyết, khiển trách như vậy là Sue đã biết lỗi của mình rồi. Cô ấy là một nhân viên khá, làm việc cũng rất thận trọng.”
Tống Dật Tuấn liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, ánh mắt như muốn “trưng cầu ý kiến” của cô, Tô Duyệt Duyệt còn chưa hết sửng sốt, thấy vậy liền vội
vã gật đầu, Chu Hâm định nói thêm gì đó thì Roger - Tổng giám đốc JSCT
gõ cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười, miệng luôn nói về cuộc họp cuối năm.
Vì không phải là Tổng giám đốc của JSCT, Chu Hâm chỉ có thể thuận theo
tình hình. Mặc dù bản thân bà ta vẫn còn vướng bận về việc này, nhưng
cuộc họp hôm nay còn là một cuộc chiến không khói thuốc súng. Người đồng nghiệp theo sát bà nhất ở Bắc Kinh là Wagner - CEO khu vực Trung Quốc
của bộ phận Thông tin Tập đoàn JS sẽ cùng bà ta đọc lời chào mừng trong
cuộc họp cuối năm này, cùng lúc này, ông ta hẳn cũng sẽ mang đến JSCT
một âm mưu, bà ta cùng phe cánh phải ứng phó thế nào trước cuộc chiến
cam go này, đó mới là “nhiệm vụ cấp bách” nhất.
Sau khi cuộc nói chuyện trong phòng họp M kết thúc, Tô Duyệt Duyệt
một mình xuống lầu trốn vào một ô trong nhà vệ sinh, cô càng nghĩ trong
lòng càng cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Còn nhớ lúc đầu, cô đã hứa hẹn
trước Tống Dật Tuấn là sẽ làm tốt công việc được giao như thế nào, nhưng tại sao lại để xảy ra sai sót này chứ? Hôm nay, sự việc rắc rối đến mức phải để Tống Dật Tuấn tới “thu dọn”! Nghe những lời nói vừa rồi giữa
Tống Dật Tuấn và Chu Hâm, mặc dù chưa đến nỗi gay gắt nhưng cũng có thể
thấy anh ta đã vì mình mà chống đối lại sếp. Như vậy, không biết mình có làm ảnh hưởng đến tương lai ở JSCT của Tống Dật Tuấn không nhỉ?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy rối bời, suy nghĩ cứ quấn chặt trong đầu
như một mớ bòng bong khiến cô không sao chịu nổi, nước mắt rơi lã chã.
Rất nhiều người ra ra vào vào nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại có người
trách móc cô chiếm dụng ô vệ sinh lâu quá, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng
cười nói vui vẻ của mọi người, có người bàn luận xem tập thể nào xuất
sắc nhất năm nay, cũng có người bàn luận về món quà bí mật trong trò rút thăm trúng thưởng vào buổi tối, có người lại nói đến việc tối nay sẽ có một vị khách bí mật, không biết là ai?
Khi mọi người đã đi hết, Tô Duyệt Duyệt quệt nước mắt, chuông điện
thoại reo lên một tiếng, đó là tin nhắn của Vu Tiểu Giai, cô ấy nói xe
đã sắp chạy rồi. Tô Duyệt Duyệt biết với bộ dạng này mà đi xuống chắc
chắn sẽ bị mọi người vặn hỏi, đành phải nói rằng mình đang bận việc nên
đến muộn một chút. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt cúi đầu,
bước liền hai bước, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một đôi giày da
bóng loáng, vừa ngẩng lên, chủ nhân của đôi giày đó đã đưa cho cô chiếc
khăn tay và nói: “Lau đi!”
Tống Dật Tuấn?
Dưới ánh đèn dịu nhẹ ở hành lang, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn
rất cuốn hút, cô ngơ ngác nhìn anh trân trân đến độ quên cả việc cầm lấy chiếc khăn.
“Chúng ta sẽ là tập thể xuất sắc nhất hôm nay, vậy mà mắt cô đỏ hoe
như mắt thỏ vậy, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nói tôi bắt nạt,
ức hiếp cấp dưới đấy.”
Nói đoạn, Tống Dật Tuấn cẩn thận, nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt
cô, vốn chỉ có đôi mắt là đỏ nhưng không ngờ hành động quá đỗi dịu dàng
này của anh đã khiến cả khuôn mặt cô ửng đỏ, ánh mặt vội vàng lảng tránh nhìn ra chỗ khác, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng đầy mê hoặc truyền đến bên
tai: “Làm bạn gái anh nhé?”
“Hả?!”
Anh đã đổi cách xưng hô rồi ư? Cô giật bắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn
anh đang đứng trước mặt mình, trông anh như một chàng hoàng tử chỉ có
trong truyện cổ tích, phong thái cao sang, tài hoa khiến người ta phải
ngưỡng mộ, lại thêm tướng mạo đẹp trai ngời ngời. Một người đàn ông ưu
tú như vậy sao có thể đột nhiên bày tỏ tình cảm với cô, một cô gái bốn
mắt, ngoại hình không có gì nổi bật, không có gì gợi cảm chứ?
Mình đang nghe nhầm chăng?
Hay là anh ta đang đùa giỡn mình?
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…” Đúng
lúc này, nhạc chuông điện thoại lại vang lên, Tô Duyệt Duyệt như thể vừa vớ được máy phun khí rung trong lúc đang nghẹt thở, cô liền cầm điện
thoại, bấm nút nghe,
“Cô, cô đang ở đâu?”
Giọng nói từ trong điện thoại và từ phía cuối hành lang lần lượt
truyền đến, Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Doanh Thiệu Kiệt đứng khựng lại vài giây khi nhìn thấy họ, rồi sải bước rất
nhanh, chỉ vài giây đã tới nơi.
“Anh tìm Duyệt Duyệt à?”
Tống Dật Tuấn đã đổi cách cưng hô, mặc dù Doanh Thiệu Kiệt cũng gọi
Tô Duyệt Duyệt như vậy, nhưng những lời này lại phát ra từ miệng của
Tống Dật Tuấn, hơn nữa tại nơi chỉ ba người họ đã chọc cho Doanh Thiệu
Kiệt nổi cáu. Bất cứ ai cũng không đủ khoan dung đối với kẻ tình địch
tiềm ẩn của mình. Trong khi Doanh Thiệu Kiệt cho rằng Tống Dật Tuấn tiếp cận Tô Duyệt Duyệt chỉ để đùa giỡn một cô gái ngây thơ, trong sáng. Mặc dù bản thân anh chưa hề biểu lộ tình cảm của mình với Tô Duyệt Duyệt,
hơn nữa mấy ngày nay, mối quan hệ giữa anh và cô vừa mới bình thường trở lại, trong anh đang ẩn chứa cảm xúc yêu đương mãnh liệt của một người
đàn ông, anh lạnh lùng nói với Tống Dật Tuấn: “Tôi thấy có người nói cô
ấy chưa lên xe, cho nên, cho nên…”
Vốn đang là nói với Tống Dật Tuấn nhưng bất giác anh lại đưa mắt nhìn về phía Tô Duyệt Duyệt, Tống Dật Tuấn hiểu rõ người đàn ông trước mặt
mình muốn nói gì, không đợi anh nói hết câu, Tống Dật Tuấn liền kéo tay
Tô Duyệt Duyệt, nói: “Không sao, để tôi đưa cô ấy đi.”
“Anh…”
Doanh Thiệu Kiệt trố mắt nhìn Tống Dật Tuấn cầm tay kéo Tô Duyệt
Duyệt đến chỗ cầu thang máy, trong lúc sửng sốt, anh chỉ thấy vẻ mặt cô
đang rất rối bời bỗng chốc trở nên ửng đỏ vì xấu hổ. So với Tống Dật
Tuấn, anh luôn tỏ ra lúng túng trước mặt phụ nữ, thậm chí còn không biết phải nói như thế nào. Anh biết rõ một cô gái như Tô Duyệt Duyệt sẽ
không thể không xao động trước một người đàn ông đầy mánh khóe như Tống
Dật Tuấn, anh nghĩ nếu vạch trần đối thủ của mình sẽ chỉ khiến cho mối
quan hệ giữa anh với Tô Duyệt Duyệt thêm gượng gạo. Đang mải mê suy nghĩ thì Tống Dật Tuấn đã đứng trước cửa thang máy, nói: “Thang máy đến rồi, cùng đi chứ?”
“Tôi còn có việc.”
Khi vào trong thang máy, Tống Dật Tuấn liếc nhìn người đàn ông đứng ở hành lang, đây là một “cuộc đua”, anh ta có thể hiểu rõ cảm giác thù
địch của Doanh Thiệu Kiệt đối với mình, đó là vì sự thân mật với Tô
Duyệt Duyệt. Có điều anh ta biết bản thân mình chưa chắc đã có thể trở
thành kẻ thắng cuộc trong cuộc đua này, vì Tô Duyệt Duyệt thẫn thờ rút
tay cô ra khỏi bàn tay anh, mặc dù động tác này chỉ diễn ra sau khi đã
đi vào thang máy nhưng ít nhiều có thể thấy rõ rằng, cô gái này không hề bị mê hoặc trước lời tỏ tình vừa rồi của anh.
Quả thật, trong lòng Tô Duyệt Duyệt lúc này đang rối bời, tim đập
loạn nhịp, hoàn toàn không chỉ là bởi lời tỏ tình đột ngột của Tống Dật
Tuấn, mà chính là ánh mắt của Doanh Thiệu Kiệt. Rõ ràng, ánh mắt anh vô
cùng khó chịu khi cô quá thân mật với Tống Dật Tuấn, thậm chí còn muốn
kéo cô về phía mình, chỉ có điều cuối cùng anh vẫn đứng ở đó, câu “tôi
còn có việc” chỉ là một cái cớ. Trong đầu cô chợt hiện lên tất cả khung
cảnh kể từ lúc quen biết Doanh Thiệu Kiệt, đột nhiên cô rất muốn gục đầu vào vai anh, kể cho anh nghe mọi nỗi ấm ức mà cô phải chịu đựng ngày
hôm nay, nhưng vì có sự xuất hiện của Tống Dật Tuấn, hoặc cũng thể là đã xảy ra tình huống mà cô không ngờ tới khiến cô nhất thời không biết
phải làm thế nào.
Ngồi trên chiếc Audi TT của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt Duyệt cũng chẳng
buồn để ý chiếc xe này sang trọng hơn hẳn chiếc Polo của Doanh Thiệu
Kiệt, cô thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, thành phố đã lên
đèn sáng rực. Tống Dật Tuấn đang nói chuyện với cô nhưng cô lại chẳng
còn tâm trí đâu để đáp lại.
“Những gì anh nói vừa rồi là thật lòng, nếu anh cần thời gian, anh sẽ đợi.”
“Em…”
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy vô cùng đường đột khi một lần nữa anh lại đề
cập đến chuyện này, cô cũng bất ngờ đổi cách xưng hô, nghiêng mặt nhìn
Tống Dật Tuấn nhưng vẫn không nói được lời nào, vội đưa mắt nhìn về phía con đường trước mặt, thầm mong nhanh nhanh chóng chónh đến khách sạn để giải thoát tâm trạng rối bời này.
Anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến cô cảm thấy anh không có thật.
Khi đến khách sạn Châu Tế, Vu Tiểu Giai đang từ trong nhà vệ sinh đi
ra, thấy Tống Dật Tuấn và Tô Duyệt Duyệt cùng đến, cô ta trợn tròn mắt
như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời nào đó. Tống Dật Tuấn chỉ
cười hỏi tại sao cô ta lại đứng ngây người ra vậy, lúc đó Vu Tiểu Giai
mới định thần lại được rồi cùng hai người đi vào trong phòng tiệc.
Tiệc cuối năm của JSCT được đặt theo tiệc của người Trung Quốc, đây
là truyền thống của Tập đoàn JS, họ đã ở Trung Quốc mười năm nên muốn
thể hiện sự gần gũi với nhân viên hơn bằng cách tôn trọng thói quen của
người Trung Quốc, đây chính là một thông lệ mà lãnh đạo Tập đoàn JS đặt
ra. Cho nên, nếu so với những bữa tiệc buffet của các công ty nước ngoài khác, mặc dù bữa tiệc cuối năm của JSCT rõ ràng không mang phong cách
của người phương Tây, nhưng nó cũng không kém phần xa hoa.
Mỗi năm họ lại tổ chức một lần, nhưng nhân viên bình thường không
mong đợi thứ gì khác, họ chỉ trông chờ lúc rút thăm trúng thưởng để lấy
may mắn đầu năm mới. Wagner - CEO và Chu Hâm - CFO khu vực Trung Quốc bộ phận Thông tin Tập đoàn JS lần lượt đứng lên nói đôi lời chúc mừng ngắn gọn. Nội dung vẫn là ca ngợi những cống hiến của JSCT tại Trung Quốc
trong năm qua, họ lặp đi lặp lại việc JSCT đã đưa doanh số bán hàng tăng từ năm trăm triệu trong năm ngoái lên đến sáu trăm tám mươi triệu trong năm nay, còn cả lợi nhuận trước thuế khiến mọi người không ngớt lời
khen ngợi, điều này khiến Tổng giám đốc Roger và giám đốc các bộ phận
Bán hàng cươi cười hớn hở. Còn các nhân viên, ai nấy cũng chỉ mong đợi
lương bổng năm tới này tăng cao hơn một chút. Tuy nhiên, năm nào cũng
vậy, sự hùng hồn của các lãnh đạo và bữa tiệc thịnh soạn trong buổi họp
cuối năm luôn thay thế cho sự tăng lương.
Hy vọng, thất vọng rồi lại hy vọng, năm nào việc này cũng lặp đi lặp
lại, đây chính là sự thực ở chốn công sở, mọi người đều biết rất rõ,
buổi tiệc cuối năm là để chúc mừng công ty, mừng cho thắng lợi của cả
một tập đoàn, chứ không phải thắng lợi của một cá nhân.
Tổng giám đốc lần lượt cảm ơn những lời chúc của CEO và CFO, sau khi
nói thêm vài câu, ông ta chuẩn bị tuyên bố tập thể xuất sắc nhất năm
nay.
Tổng giám đốc bình thường rất ôn hòa, nhiều người nói rằng dù ông
đang cáu giận cũng rất ít khi vội vàng, đây cũng là lý do tại sao JSCT
có thể giống như nồi nước ấm không lạnh mà cũng không nóng sau khi ông
nhậm chức, thành tích tốt hay xấu trong sự nghiệp dường như đối với ông
đã không còn quan trọng, ông cũng là người ngồi lẫn trong hàng ngũ JSCT
đang đợi về hưu. Mặc dù việc này thật mỉa mai nhưng quả thực chuyện đó
là có thật. Tập đoàn JS nằm trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới, người có thể hô mưa gọi gió, trải qua biết bao gian khổ cũng đến
ngày phải “thoái vị nhường ngôi”, chắc chắn khó tránh khỏi cảm giác có
chút gì đó tiếc nuối nhưng có thể rút lui an toàn cũng là một việc hết
sức may mắn rồi.
“Tập thể xuất sắc nhất năm nay là…” Tổng giám đốc đột nhiên dừng lại, mọi người đang dỏng tai lên nghe thì thấy trên khuôn mặt hiền từ của
ông ta nở một nụ cười đầy bí hiểm, khiến ai cũng hồi hộp, “sếp lớn” có
cái tên giống với chú thỏ Roger này lúc nào cũng thích trêu đùa mọi
người, y hệt người dẫn chương trình trong lễ trao giải Oscar.
“Tôi nghĩ hay là mời vị Giám đốc quản lý dự án mới của JSCT lên tuyên bố với chúng ta.” Tổng giám đốc cười cười nói, đưa mắt nhìn về phía bên phải, chỉ thấy một dáng người trông rất nổi bật đang sải bước tiến lên
khán đài, anh ta bắt tay với Tổng giám đốc, mỉm cười nói: “Rất mừng khi
được quay về JSCT.”
Mọi người đứng bên dưới ngơ ngác nhìn lên, Tô Duyệt Duyệt lại càng
kinh ngạc hơn, thì ra lúc sáng anh ấy ăn mặc sang trọng như vậy là có
mục đích, Giám đốc dự án lớn, anh đến JSCT trong thân phận bí mật như
vậy thật không đơn giản chút nào. Phải rồi, anh vốn là một “ông hoàng
điện ảnh” mũi lọ hoa mà, đã lừa gạt cô lâu như vậy, đến một lời giải
thích cũng không có, vừa rồi trong hành lang không thấy anh cáu giận với mình, cũng không có ý định nói rõ tất cả, lúc này bộ dạng của anh cao
sang vô cùng, không biết liệu có phải muốn để lại một chút ấn tượng đẹp
nhất trong lòng mọi người không nữa.
“Tập thể xuất sắc nhất năm nay là bộ phận Quản lý hợp đồng.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn đang miên man trong dòng suy nghĩ, Tống Dật Tuấn
ngồi trên ghế Giám đốc bộ phận đã đứng dậy, quay người ra hiệu cho nhân
viên của mình lên bục. Bộ phận Quản lý hợp đồng được bình chọn đương
nhiên là vô cùng phấn khởi, đặc biệt là mấy người như Vu Tiểu Giai, chỉ
có Như An Tâm vẫn ngồi thất thần trên ghế, Tô Duyệt Duyệt định gọi cô ta thì thấy Tống Dật Tuấn bước đến cô ta nói nhỏ gì đó, Như An Tâm lúc này mới đứng dậy bước lên.
“Hí hí, xem ra, suy đoán của mình thật chính xác, cô đúng thật là, rõ ràng đã biết mà không bảo chị em gì cả.” Vu Tiểu Giai đứng trên bục
ghét sát vào tai Tô Duyệt Duyệt thì thầm, cô ta muốn đứng thật gần “bạn
gái” của nhân vật quan trọng, như vậy, về sau cũng có thể được xem có
chút “dính dáng bà con” rồi. Tập đoàn lớn đúng là tập đoàn lớn, lúc
trước cô nghĩ Tô Duyệt Duyệt bị CFO gọi đi chắc chắn là thê thảm rồi,
chẳng ngờ sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng xuất hiện, Tô Duyệt Duyệt
không những ngồi xe Audi TT của Tống Dật Tuấn đến đây, mà người bạn có
mối quan hệ thân mật là Doanh Thiệu Kiệt lại trở thành nhân vật quan
trọng của JSCT một cách bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý. Vu Tiểu Giai đang mải nghĩ bỗng thấy Tô Duyệt Duyệt đứng bên kêu “ái” một tiếng, mặc dù
tiếng kêu rất khẽ nhưng nó cũng lọt vào tai Vu Tiểu Giai trong tiếng
nhạc. Vu Tiểu Giai rất tinh tường, cô ta đã nhìn thấu sự việc xảy ra
trước mắt, nhân lúc mọi người cùng bước lên bục, gót giày của Như An Tâm đã giẫm lên chân Tô Duyệt Duyệt. Mặc dù bề ngoài cô ta rối rít xin lỗi
Tô Duyệt Duyệt nhưng rõ ràng cô ta đã cố ý làm vậy.
Không chỉ Vu Tiểu Giai, ngay cả Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn
cũng đều thấy rõ, Tống Dật Tuấn vội kéo Như An Tâm sang một bên, nhìn
ánh mắt mê hoặc lòng người của Doanh Thiệu Kiệt thấy rõ sự xót xa, Vu
Tiểu Giai càng khẳng định chắc chắn hơn, cô đồng nghiệp bốn mắt bên cạnh mình chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt với anh ta.
“Tôi chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các đồng nghiệp, bộ phận Quản
lý hợp đồng giành được danh hiệu tập thể xuất sắc nhất năm nay là nhờ có sự tin tưởng của mọi người, cũng là kết quả làm việc chăm chỉ của các
đồng nghiệp trong phòng chúng tôi. Nhân đây, tôi xin bày tỏ sự cảm ơn
đến từng nhân viên trong bộ phận của mình.” Tống Dật Tuấn đứng trên bục
nói, đưa mắt nhìn về phía tập thể mình, quả thực, nếu không có họ, anh
chắc chắn sẽ không thể khiến tập thể mình giành được danh hiệu này. Anh
cúi gập người, gửi lời cảm ơn chân thành của mình tới các nhân viên của
bộ phận Quản lý hợp đồng, thậm chí trong đó bao gồm cả Shelly.
Đây là bộ phận mới chỉ được ra đời trong hai năm, đồng thời cũng là
bộ phận hay bị người khác chỉ trích nhất, mặc dù năm nay, danh hiệu tập
thể xuất sắc nhất này không hẳn là dựa vào bản lĩnh thật sự của họ nhưng cũng không thể phủ nhận công lao của mỗi cá nhân. Hằng năm, danh hiệu
tập thể xuất sắc trong JSCT thường được trao cho bộ phận Hành chính hoặc bộ phận Tài vụ, lần này, lại là bộ phận Quản lý hợp đồng, quả thật
không dễ dàng gì.
“Tôi cũng xin thay mặt đội ngũ lãnh đạo quản lý công ty xin chân
thành cảm ơn bộ phận Quản lý hợp đồng đã hỗ trợ cho công ty và các bộ
phận khác trong năm qua. Phần thưởng cho bộ phận xuất sắc nhất năm nay
là một chuyến du lịch bốn ngày tại Lệ Giang, mong tất cả mọi người đi
chơi vui vẻ.” Doanh Thiệu Kiệt cùng mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, ánh mắt lúc lúc lại hướng vào Tô Duyệt Duyệt đang đứng ở phía sau, cách anh không xa.
Chắc chắn là cô ấy rất đau, cái giẫm chân vừa rồi là một sự chọc tức khiêu khích cũng là một sự trả thù.
Doanh Thiệu Kiệt biết rất rõ, đó là để trả thù mình, chỉ có điều Tô
Duyệt Duyệt lại không hề hay biết mình là người phải hứng chịu. Khi bước xuống bục sân khấu, anh vốn định đến dìu cô nhưng Tống Dật Tuấn lấy cớ
mình là Giám đốc bộ phận đến dìu nhân viên xuống. Tuy chẳng ai để ý đến
việc một giám đốc bộ phận, đặc biệt là giám đốc của bộ phận vừa giành
được danh hiệu tập thể xuất sắc nhất đến dìu một nữ nhân viên đang bước
đi tập tễnh nhưng sự việc này đối với Doanh Thiệu Kiệt lại vô cùng khó
chịu, càng khiến Chu Hâm đang ngồi ở ghế chủ tịch nắm chặt chiếc khăn
trải bàn trong tay. “Con chim đã mọc đủ lông đủ cánh” kia thực sự không
muốn bị mình trói buộc nữa rồi, xem ra, cần phải cho cậu ta biết điều gì mới là quan trọng nhất.
Cảnh tượng trong phòng họp M lại hiện lên trong đầu, Chu Hâm tự cười
nhạt, những toan tính cứ sôi sục trong lòng bà ta. Không ai biết sắp tới Tống Dật Tuấn và Tô Duyệt Duyệt sẽ phải đối mặt với những khó khăn, trở ngại như thế nào.
Buổi họp liên hoan cuối năm khai mạc chưa bao lâu, mọi người mau
chóng bước vào phần “giao lưu truyền thống”, đó là chuốc rượu nhau.
Trong phòng tiệc rộng lớn, dưới ánh đèn lấp lánh, xa hoa, những dấu giày in trên tấm thảm mềm, những tiếng cười rộ vang, tiếng chạm ly keng
keng, mùi vị của đủ các loại rượu vang đỏ, trắng, vàng trộn lẫn vào
nhau, tạo nên mùi nồng hắc bay tỏa khắp căn phòng, mùi vị của các loại
thức ăn đã không còn quan trọng nữa, nhân cơ hội này chuốc cho “kẻ thù”
say khướt, chúc cho “bạn bè” lảo đảo mới là điều quan trọng nhất.
Bộ phận Hành chính, bộ phận Tài vụ, cả bộ phận Thu mua đều thi nhau
đến chúc rượu bộ phận Quản lý hợp đồng vừa giành được giải thưởng lớn,
nói là chúc mừng nhưng trong lòng ai cũng có ý đồ riêng, đương nhiên
không thiếu ý đồ mượn rượu say để đạt mục đích thương mại. Mội điều
khiến họ hơi thất vọng là người đẹp Như An Tâm mới đến không lâu đã ra
về rồi. Shelly tinh ý đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ nên dặn các đồng
nghiệp trong bộ phận mình đứng lên đáp lại, những lời phát ra từ miệng
đều như đã được bôi thêm mật ngọt.
“Shelly, sao chẳng thấy bóng dáng Kevin của các cô đâu cả thế, thật
chẳng có thành ý gì cả, lẽ nào lại sợ chúng tôi chuốc cho say mềm, làm
ảnh hưởng đến thanh danh sao?” Người đang đập bàn nói với Shelly chính
là Edward, mặt dù mắt đã đỏ hoe nhưng những lời ông ta nói chẳng phải
lời của kẻ say chút nào. Shelly đang định nói vài câu, Edward ngó
nghiêng thấy ngay Tô Duyệt Duyệt, vội nói với các đồng nghiệp của bộ
phận Dịch vụ: “Nào, mau đến chúc rượu hai em Tiểu Ngô và Tô Duyệt Duyệt
đi, nếu không có họ, mọi việc của bộ phận Dịch vụ chúng tahẳn sẽ gặp khó khăn rồi.”
Thoắt cái, Edward đã dẫn theo vài người, tay cầm rượu tiến về phía
Tiểu Ngô và Tô Duyệt Duyệt mời rượu, cốc của họ vốn chỉ là nước cam ép,
Edward nở một nụ cười, nói: “Ồ, rất hân hạnh được uống một ly với hai
cô.”
Nói xong, không biết từ đâu, Edward lôi ra một chai rượu vang, người ở phía sau phản ứng rất nhanh, anh ta vội vã đổ nước cam ép của hai cô
đi, rồi lấy chai rượu Edward đang cầm trên tay rót vào quá nửa cốc. Tiểu Ngô vội nói: “Ấy chết, không được đâu, tôi bị dị ứng với cồn, uống rượu vào sẽ mẩn ngứa ngay, không được, không được, Sue, cô uống hộ tôi nhé,
những ngày qua, nếu không phải có cô giúp đỡ thì công việc của bộ phận
Dịch vụ sẽ không thể thuận lợi như vậy.” Tiểu Ngô phản ứng rất nhanh,
vừa nói tay vừa đẩy ly rượu cho Tô Duyệt Duyệt, cô ta khôn khéo đùn đẩy
hết trách nhiệm “uống rượu xã giao” sang cho Duyệt Duyệt.
Edward cũng thừa biết Tiểu Ngô quá khôn khéo, Tô Duyệt Duyệt là người bị “sai khiến” nhưng nói thật lòng, Tiểu Ngô là người khéo léo lái con
thuyền theo gió còn Tô Duyệt Duyệt lại là người trực tiếp làm việc, có
lúc còn hay bới lỗi của bộ phận Dịch vụ nữa. Nhìn vẻ mặt muốn thoái thác mà không được của Tô Duyệt Duyệt, ông ta lập tức nói hùa theo Tiểu Ngô: “Tiểu Ngô nói rất đúng, nào, tôi phải mời cô một ly mới được.”
Tô Duyệt Duyệt không biết uống rượu, chân lại vừa bị giẫm phải nên
rất đau, cô không dám bước lên phía trước, nếu không phải người khác tới mời rượu, hẳn cô cũng không thể nhấc người lên được. Nhưng thật không
ngờ, “giậu đổ bìm leo”, rõ ràng Tiểu Ngô biết cô đang khó chịu trong
người, vậy mà vẫn đùn đẩy trách nhiệm này cho cô.
“Cô Tô, sao thế? Không nể mặt tôi à?” Edward thấy Tô Duyệt Duyệt đứng ngây người ra, liền ra hiệu cho đồng nghiệp ở đằng sau chọc thêm vào,
ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào cô, khiến mặt cô đỏ bừng, mùi
rượu nồng trong chiếc cốc đang cầm trên tay bay lên mũi. Mặc dù một ly
rượu không thể khiến cô gục nhưng mùi rượu quả thật còn nồng hơn mùi
thuốc bắc, Tô Duyệt Duyệt vừa nhìn đã thấy ghê, bị mọi người thúc ép, cô đang định nhắm mắt tu cạn ly rượu, đột nhiên ly bị nhấc tuột khỏi tay,
mở mắt ra nhìn thì thấy Doanh Thiệu Kiệt. Mọi người vừa thấy anh, liền
sững sờ, họ thi nhau nhìn về phía đồng nghiệp mới rất nặng ký này, người của bộ phận Dịch vụ và bộ phận Hành chính đã phải lăn lộn, đứng mũi
chịu sào trên thị trường nhiều năm, trong lòng họ hiểu rõ Doanh Thiệu
Kiệt lần này được chuyển từ bộ phận Kỹ thuật lên làm Giám đốc dự án của
JSCT, chắc hẳn cấp trên muốn cài anh ta vào làm nội gián, thậm chí là
muốn điều tra ai đó, muốn làm gì đó mà họ không được biết mà thôi.
Doanh Thiệu Kiệt hơi mỉm cười, cầm lấy ly rượu trong tay Tô Duyệt
Duyệt, nói: “Rất vui lại được làm đồng nghiệp của mọi người”, ly rượu
vừa được nâng lên, Tống Dật Tuấn đã đứng ở bên cạnh, lắc lắc ly rượu
vang đỏ trên tay một cách tao nhã, nói: “Edward, các anh là một bầy sói
đói, nhân lúc tôi không có mặt đến bắt nạt người đẹp của bộ phận chúng
tôi.”
“Khà khà.” Edward sượng mặt, cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Đâu có?
Một chút cơ hội tôi còn không có ấy chứ, xem xem, mới chỉ gọi là kính
rượu thôi thế mà đã lù lù xuất hiện hai người đàn ông anh tuấn ngăn lại, tôi còn chưa nếm một giọt rượu nào đâu.”
“Bảo vệ bông hoa của bộ phận mình là điều mà sứ giả hộ hoa như tôi
đây nên làm, anh yên tâm, rượu mà tôi thiếu anh tôi sẽ uống, hai ly đổi
thành bốn ly.”
Edward vẫn còn định nói gì đó, Tống Dật Tuấn đã chạm ly với anh ta,
vì thế có không đồng tình đi chăng nữa thì lời anh ta muốn nói cũng phải nuốt vào bụng, hơn nữa, Tống Dật Tuấn vừa mới nổi lên, lại còn được
người đang ngồi ở vị trí chủ tịch kia luôn sẵn sàng bảo vệ, vuốt mặt
cũng phải nể mũi, làm phật lòng anh ta chẳng phải là một hành động sáng
suốt, vì thế, anh ta đành phải thuận theo.
Giữa lúc rót ly thứ hai, Tống Dật Tuấn hạ thấp giọng nói câu gì đó
rất ngắn gọn với Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt chỉ hơi chau mày rồi quay người rời khỏi bàn, tay bấm điện thoại. Tô Duyệt Duyệt vẫn đứng đó nhưng tình thế thay đổi bất ngờ đã khiến cô trở thành một cái bóng mờ
nhạt. Vết đau trên mu bàn chân xuyên đến tận tim, nhìn Tống Dật Tuấn vì
mình mà uống liền bốn ly rượu vang, mặt và cổ đỏ lừ, nóng rần lên khiến
lòng cô vô cùng lo lắng. Đồng nghiệp thuộc bộ phận Hành chính đang đứng
đằng xa chúc rượu phòng Tài vụ nhìn thấy Tống Dật Tuấn uống liền bốn ly, đưa mắt nhìn nhau rồi cũngtiến lại phía bộ phận Quản lý hợp đồng, thi
nhau mờirượu anh, luôn miệng nói: “Kevin, tửu lượng của anh càng ngày
càng khá đấy.”
“Khụ, khụ…” Uống liền sáu, bảy ly, vị của rượu đã chẳng còn thơm nồng nữa rồi, thay vào đó là một mùi rất khó chịu trào lên từ dạ dày xông
lên tới tận cổ họng Tống Dật Tuấn, kìm không nổi, anh ho liền hai tiếng, Tô Duyệt Duyệt đứng bên, vội nói: “Kevin, đừng uống nữa.”
“Mọi người đang vui mà.”
Tống Dật Tuấn vừa xua xua tay, Giám đốc bộ phận Hành chính đã lại tới vỗ vai anh, cười nói: “Lãnh đạo các anh uống khá đấy, cả ngàn ly không
say ấy chứ. Chị Shelly không ở đây, tất nhiên phải nhờ cả vào anh ấy
rồi.”
Lúc này, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện, thì ra Shelly đã rời khỏi chỗ
ngồi đến phía bộ phận Tài vụ, cô ta hăng say nói chuyện với mấy nhân
viên của bộ phận bên đó.
Rượu cứ hết ly này đến ly khác được rót ra, Tống Dật Tuấn phải chạy
vào nhà vệ sinh hai lần nhưng vẫn không trụ nổi, đến lần thứ ba bước ra, mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh đã biến mất hoàn toàn, thay
vào đó là mùi rượu nồng nặc. Lần này, Tô Duyệt Duyệt không yên tâm, đi
theo anh đến chỗ hành lang, nhìn thấy anh chân nam đá chân chiêu, liên
tục đưa tay quệt đôi môi ướt nhoèn, cô vội chạy lên phía trước, nói:
“Anh đừng uống nữa, uống như vậy sẽ hại dạ dày đấy.”
“Duyệt… Duyệt Duyệt…”