Hạ Ninh Huyên ngoại tình, đáng lẽ ra cô nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không hề có, ngược lại, cô cảm thấy khó thở.
Những người khác là do không có tình yêu với chồng hoặc vợ của mình, và hướng trái tim đến người ngoài — tình yêu ích kỷ mới được giải phóng, nhưng Văn Anh ngoại tình là vì chính chồng mình, điều này nghe có vẻ như một trò đùa và phi lý, sợ rằng nói ra không ai tin điều đó?
Cô gọi lại cho anh ta, có tiếng bíp dài, hồi lâu không ai trả lời.
Cô rõ ràng hơi kiệt sức đặt điện thoại xuống, trong phòng yên tĩnh lạ thường, không khí tựa hồ tràn ngập mùi cháo ngọt ngào, nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn cảm thấy đắng trong miệng.
Vết thương tối hôm qua tựa hồ đau nhức, hai chân không khỏi có chút co quắp.
Cô nghẹn ngào, khẽ cau mày và cố kìm lại sự cay đắng đang dâng lên trong mắt mình.
Nổi buồn không bao lâu, cô kiên quyết quyết định ra ngoài tìm anh ta, nhưng cô không biết đích đến nên đành phải đến công ty anh ta trước.
Sau khi lên xe taxi, cô bắt đầu xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động, muốn hỏi có phải mình đã liên lạc với Hạ Ninh Huyên quá ít hay không, không ngờ lại phát hiện một tin nhắn chưa đọc, cô bấm vào xem, tim đập loạn nhịp.
Ngay sau đó, cô vô thức ngẩng đầu lên và liếc nhìn người trước mặt.
Người lái xe nhận thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, và nhìn lại một cách khó hiểu và vô tội vạ.
Văn Anh nắm chặt điện thoại, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong tin nhắn là một bức ảnh chụp bộ đồ lót ren nữa trong suốt màu đen tinh xảo và bộ đồ lót bó sát gợi cảm, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng là của cô.
Và mới đêm qua, cô vẫn còn mặc nó tới khách sạn.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đã làm mất chiếc quần lót gợi cảm mà cô mặc khi ngoại tình với người đàn ông ngày hôm qua.
Cô vội vàng rời đi và không tìm kĩ.
Thật lâu sau, cô lại lấy điện thoại ra, nhàn nhạt trả lời: "Anh muốn gì?"
Ngay sau đó cô nhận được tin nhắn trả lời, và sau khi đọc nó, cô bảo tài xế quay lại và lái xe theo hướng khác.
Năm phút sau, cô nhận được điện thoại từ cấp trên yêu cầu cô đến công ty làm thêm giờ, cô "ừm" một tiếng mà không chút ngạc nhiên.
Nửa tiếng sau, Văn Anh đến công ty, đi vào phòng họp được chỉ định, sếp và cấp trên của cô mỉm cười ân cần với cô, còn nhiệt liệt khen ngợi cô trước mặt Thịnh Lâm, "Anh Thịnh, Tiểu Văn là người làm việc chăm chỉ nhất trong số những người mới đến, cô đã đến ngay khi được yêu cầu làm thêm giờ, và cô thậm chí còn không biết cách từ chối, đối với một người yêu nghề như cô, anh Thịnh sau này vui lòng đừng làm khó cô nhé.
"
Thịnh Lâm ra vẻ ông chủ lớn, chỉ hơi cong khóe miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Văn Anh trong lòng cười lạnh.
Cứ như vậy, cô bị cái gọi là nhiệm vụ chính giữ chân tới gần tối, người giám sát và những người khác rời đi, nhưng Thịnh Lâm dường như "ưu ái" cô hơn và giao thêm nhiệm vụ cho một mình cô.
Cửa phòng họp đóng lại, bên trong chỉ còn lại cô và anh, Vắn Anh “Bụp” một cái ném sổ sách trong tay xuống, không vui hỏi: “Tra tấn đủ chưa?”
Thịnh Lâm chậm rãi từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc mới, "Làm thêm giờ có mệt không?"
Văn Anh không thèm cùng anh ấy đi đường vòng, "Anh nhìn thấy tôi mi từ khách sạn đi ra thì sao? Có thể nói lên cái gì? Hơn nữa tôi đã nói rõ với Ninh Huyên, bây giờ anh căn bản không uy hiếp được tôi!"
"Đừng vội đề phòng như vậy, " anh ấy hơi híp mắt, "Tôi cũng không muốn uy hiếp em.
"
Anh ấy lại gần một bước, Văn Anh lập tức muốn từ trên ghế đứng dậy, lại bị anh ấy nắm lấy vai, "Cô Văn, tôi đang mời mọc em đó.
"
Cô tách ra khỏi anh, "Anh không phải là bạn của Hạ Ninh Huyên sao?"
Thịnh Lâm không chớp mắt một cái àm đã trả lời: "Chỉ là vì công việc thôi.
" Ngụ ý rằng ngủ với người phụ nữ của anh ta cũng không có gì to tát.
Văn Anh hất tay anh ấy ra: "Tôi không phải loại phụ nữ như vậy! Xin anh tự trọng.
"