Đúng lúc này, di động của Văn Anh rung lên, cô nhận được một tin nhắn.
Cô hốt hoảng mở ra xem, đọc xong cảm thấy tim "tạch" một tiếng.
Kẻ gian phu đến không đúng lúc, dù sao sau những chuyện vừa rồi, đêm nay cô càng muốn ở bên Hạ Ninh Huyên hơn.
Vừa định từ chối, Văn Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Ninh Hiên đi tới đây, lông mày hơi cau lại, giữa môi ngậm một điếu thuốc.
Quả nhiên anh ta đã đi hút thuốc để giải tỏa những phiền muộn của mình.
Khi đến gần, anh ta phát hiện Văn Anh đang ngồi ở ghế sau xe, anh ta mở cửa ngồi vào ghế lái, "Em đã nhốt mình bao lâu rồi?"
Cô hơi chột dạ trả lời: "Không đầy mười phút nữa, anh muốn đón anh sau giờ tan sở và cho anh một bất ngờ." Cô chột dạ vì sợ Hạ Ninh Huyên sẽ hỏi liệu cô có nhìn thấy chuyện vừa rồi không, nhưng anh ta đã không, và anh ta thậm chí còn không nghĩ về điều đó.
"Trong xe không nóng sao? Người đổ mồ hôi rồi." Anh ta vung vẩy khăn ướt trong tay, ra hiệu cho cô ngồi phía trước.
Văn Anh ngoan ngoãn dọn ổ.
Anh ta cúi người lau mồ hôi cho cô, "Tối nay muốn ăn gì? Chúng ta đi nhà hàng."
"Không phải về nhà nấu cơm sao? Còn có nguyên liệu."
"Tối nay anh có cuộc họp, không thể đi được."
Đôi mắt cô tối sầm lại ngay lập tức, "Được thôi."
Bề ngoài cô có vẻ chán nản, nhưng trong lòng lại thầm đặt một dấu chấm hỏi.
Gian phu thì muốn đến gặp mặt, chồng thì bận công việc, điều này quá trùng hợp, coi như ông trời muốn cho cô ngoại tình.
Thật ra không để ý thì hoàn toàn không không thể phát giác ra được, dù sao thì anh Hạ quả thực rất bận rộn, nhưng một khi đã nghi ngờ thì rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Tám giờ tối, khách sạn Hải Dương.
Như thường lệ, cô tự bịt mắt mình, nhưng lần này cô buộc lỏng lẻo, nhưng khuôn mặt lại nhỏ, nếu nới lỏng sẽ rơi xuống, cuối cùng buộc một chiếc nút thắt, khi đi lên giường, cô giả vờ như sơ ý, và kéo nó lên một chút, cô muốn xem kẻ gian phu này là ai.
Cô tựa vào đầu giường, trong lòng có chút căng thẳng, hai chân tự nhiên mở ra một góc nhỏ, làn da ấm áp màu sữa, hấp dẫn nhất chính là miểm hơi tham ở giữa.
Cặp mông trắng như tuyết và đầy đặn được che một nửa dưới lớp váy thoát ẩn thoát hiện, chúng hơi hếch lên theo chuyển động của cô, và bộ ngực cao chót vót cũng lên xuống theo nhịp thở của cô.
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa và một người đàn ông bước vào.
Từ khe hở trên chiếc khăn lụa, cô chỉ có thể nhìn thấy thảm đỏ, sau đó, đôi giày da màu đen dừng lại trước mắt cô.
Môi và răng của đàn ông phải linh hoạt lắm, nếu không làm sao anh có thể cắn từng chiếc cúc áo của cô? Hơi thở nóng hổi nhưng đều đặn phả vào lồng ngực phập phồng của cô.
Dưới chiếc váy dài trắng muốt, thân hình cân đối và gợi cảm của cô lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo.
Ánh mắt lang thang của anh khiến cô có chút ngượng ngùng, theo bản năng cô lấy tay che đi chỗ kín của mình.
Anh không cởi áo lót của cô ra, hai bầu vú căng tròn chen chúc nhau, anh đè lên hôn.
Không để cho mình bị khoái cảm lấn át, cô nắm lấy tay anh, muốn kiểm tra xem trên tay anh có vết cắn hay không, nhưng còn chưa kịp chạm vào, thân thể cô đã bị anh đè xuống, nằm trên giường.
Chiếc quần lót bất ngờ bị xé toạc một cách mạnh mẽ, cô không kịp che đậy.
Cô uốn éo eo và thân thể, không để nút thắt khăn lụa bị áp chế, sau một khắc, cảm giác ấm áp quen thuộc từ vùng kín truyền đến, anh đưa đầu lưỡi tiến vào.
"A..." Nàng toàn thân run rẩy, nhỏ nhẹ kêu thành tiếng.
Mùi hương trên cơ thể cô khiến anh suýt choáng quáng si mê, vừa tiến vào là chìm đắm ngay, đầu lưỡi luồn qua khe hở màu hồng, chỉ với một ngụm mà cắn lấy nụ hoa nhọn hoắt vừa ló ra kia.
Môi dưới Văn Anh khẽ run rẩy, quyến rũ rung động lòng người, tiếng rên rỉ mềm mại đó từ cánh môi hồng nhuận phát ra.
Ngay cả những lúc như vậy, cô cũng không bao giờ quên đi sờ soạng vào anh.
Lần mò đến tay trái, chỗ tay cầm.
Tuy nhiên, kỳ lạ nhất là, cô không sờ thấy vảy vết thương nào.
Lúc đó, cô có chút sững sờ, thậm chí còn có chút kinh hãi.
——Thật không ngờ, không phải là Hạ Ninh Huyên sao?
“Sao em lại không ướt?” Thanh âm của người đàn ông ghé sát vào tai cô, đồng thời, cô cảm giác được người đó cũng đang đè lên mình.
Anh dùng tay giữ lấy bầu ngực mềm mại, dùng đầu ngón tay xoay xoay núm vú nhô ra của cô, bú liếm thồi thì còn chưa đủ, anh còn muốn cắn xuống nhũ hoa mềm mại kia.
Dải khan lụa quanh mắt vốn đã lỏng lẻo, chỉ cần động tay kéo một chút là sẽ rơi xuống ngay nhưng lúc này Văn Anh đã không còn dũng khí để tháo nó ra bằng những ngón tay.
Nếu thật sự là người đàn ông khác, như vậy cô thà rằng không nhìn thấy, hoặc nói đúng hơn giờ có nhìn thấy cũng còn có nghĩa lý gì sao? không có ý nghĩa gì hết.
Người đàn ông “chậc” một tiếng, hình như cũng phát hiện dải khăn lụa trên mắt bị lỏng, vươn tay đang định giúp cô cởi ra.
Cô sửng sốt một chút, sau đó tay chân luống cuống vội vàng giữ lấy, "Đừng!"
Cuối cùng, người đàn ông với giọng trầm thấp cười nói: "Em không phải muốn nhìn thấy tôi sao?"
"Không...!Tôi không muốn." Văn Anh lắc đầu.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Văn Anh, anh càng đùa giỡn thích thú hơn, "Nhưng anh muốn nhìn thấy em."
“Anh nhìn thấy từng tấc da thịt trên người em.” Giọng nói của anh trở nên dịu dàng mà khàn khàn, anh cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cô, xoa xoa lỗ tai của cô, “Em nhất định rất xinh đẹp.”
Anh bất chấp sự can ngăn của Văn Anh, "rắc" một tiếng kéo bỏ khăn lụa, hoàn toàn không kịp chở tay.
Thời gian như bị đọng lại không di chuyển nữa.
Tích tắc, tích tắc.
Văn Anh kinh hãi, dùng sức mở to hai mắt nhìn, trong ánh sáng mờ mịt mơ hồ, cô đối mặt và nhìn chằm chằm một khuôn mặt tuấn tú.
Không phải là Hạ Ninh Huyên.