Ngay khi cô đang do dự có nên gọi cho Hạ Ninh Huyên hay không, thì có tiếng mở cửa lớn.
"bùm."
"bùm."
Văn Anh mở to mắt, trong đầu còn đang nghĩ "anh đã về", ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị đá tung, Hạ Ninh Huyên gần như là xông cửa vào, vô cùng lỗ mãng.
"Tối nay em đã đi đâu?"
Văn Anh bị anh hỏi tới nín thở: "Em, em tăng ca."
“Thật sao?” Anh ta hỏi từng chữ một, “Nhưng anh không tìm thấy em ở công ty.”
"Tôi và giám đốc đang kiểm tra tài khoản cho khách hàng, không ở công ty..."
Đó là một chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Ninh Huyên sau khi nghe thấy điều này đã nheo mắt lại, đó là điềm báo trước cho một vụ bùng cháy, và Văn Anh sợ đến mức trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch.
“Em gạt anh.” Trong giọng nói của anh ta có băng lãnh.
"Không...!Em không có phản bội anh," cô trấn an, không biết là sợ hãi hay sao mà đôi mắt to long lanh nước mắt, "...Em yêu anh."
Hạ Ninh Huyên bất động, lạnh lùng ra lệnh, "Gọi điện thoại."
Cô không nhúc nhích, chỉ cứ thế mà nhìn anh ta, nước mắt vô tình trào ra.
Hạ Ninh Huyên cau mày, không có chút gì gọi là hòa hoãn, ánh mắt càng thêm hung ác, "Nếu như để anh phả hiên em đang nói dối."
“—Thì anh thế nào?” Cô lớn tiếng hỏi lại ngay lúc này, giọng nói run rẩy của cô rõ ràng là sự tức tưởi.
Ánh mắt anh ta gần như có thể thiêu đốt cô, cô nghẹn ngào, run rẩy mở điện thoại và thực hiện một cuộc gọi.
Trong vài giây ngắn ngủi này, bầu không khí đã trở nên nghiêm túc đến mức trở nên cứng nhắc.
Văn Anh nghĩ rằng anh ta sẽ giết mình.
Điện thoại vừa kết nối, giám đốc có chút khó hiểu hỏi: "Văn Anh, em sao vậy? Có phải chưa về đến nhà không?"
"Thưa giám đốc, em đã tới rồi, chỉ là...!gọi điện để xác nhận lại với chị..."
Giám đốc ngắt lời cô: "Em nói chuyện làm gì mà phải run?"
"Ông xã em, em.
.
."
Giám đốc nghe vậy hình như cũng hơi buồn cười, tiếng cười làm Văn Anh có chút luống cuống, tựa hồ đối phương rất quen thuộc, liền đáp: “Ấy chà, có phải ông xã em lại kiểm tra không, thế thì em nói với anh ấy, em vẫn luôn bên cạnh chị, chị làm chứng cho em.”
Văn Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Chuyện này cô không có nói trước với giám đốc, sợ lát nữa sẽ tiết lộ bí mật của mình, nhưng đối phương lại quen thuộc mà giúp cô chối mi.
"Người đàn ông Hạ Ninh Huyên này có tính kiểm soát quá mức hải không? Anh ta thực sự cần biết hành tung của em mọi lúc, anh ta gần như là một kẻ biến thái."
Văn Anh lúc ấy còn chưa kịp tìm hiểu thêm ý nghĩa của những lời này, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng lại bị nhét trở lại vào tim.
Trong phòng ngủ, hơi thở lo lắng nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại của cô vang vọng.
Sau đó là tiếng xé vải.
“Anh làm gì vậy!” Cô kinh hãi, cả người bị anh đẩy xuống.
"Dang chân ra," anh ta nói với cô.
Cô sửng sốt, lắc đầu quầy quậy, cố khép hai chân lại.
Anh ta đẩy hai chân cô ra xa nhau, và sự kháng cự của cô dường như vô dụng.
Quần lót đã được cởi ra.
Anh ta dừng lại một chút sau đó mới đặt tay lên.
Tay anh ta nóng và đầy mồ hôi, có thể tưởng tượng rằng hai tiếng đồng hồ trôi qua gần như khiến anh phát điên.
Nếu khi anh ta quay về lại không gặp cô, nếu lời nói dối không được chối trọn vẹn, có lẽ cô sẽ chết trong tay anh ta.
Anh ta đẩy đôi môi mật ngọt của cô ra, “Ưm!” Toàn thân cô run rẩy, hạ thân đột nhiên siết chặt.
Phần ngoài cùng có màu đỏ sẫm, bên trong là phần thịt mềm khiến người ta trìu mến, càng đến gần cửa miệng tiểu huyệt thì màu càng nhạt, gần như có cảm giác non mềm.
Yết hầu của anh ta di chuyển nhẹ, giữ vững đút tay đi vào trong.
“—A.” Cô kêu lên yếu ớt và bất lực, đưa tay ra và nắm lấy cổ tay anh ta, cố gắng ngăn anh ta lại.
Tuy nhiên, sức cùng lực kiệt, vẫn không ngăn được anh ta.
Anh ta cứ thế nhìn vào mắt cô, và di chuyển những ngón tay khuấy khuấy bên trong ấm áp của cô.
Ngoại trừ cảm giác ấm áp ban đầu của môi âm hộ, anh ta không cảm nhận được chất nhờn mật dịch nào cả.
Rất tốt, anh ta thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt tối sầm lại.
Vẫn chưa đủ, cho đến khi đầu ngón tay chạm tới lối vào hẹp.
Ngón tay luồn vào hạ bộ của cô, đẩy ra cửa tiểu huyệt se khít của cô ra, cô nhỏ giọng cùng với tiếng khóc nói: "Ninh Huyên, em không có, không có!"
Anh ta dừng một chút, nhưng không có rút ra ngón tay, "Anh cần phải xem."
Văn Anh lại bị anh ta trêu chọc nước mắt lại tuôn ra, nhưng lúc này anh ta dịu dàng hơn chút nói: "Ngoan ngoãn, anh sẽ không làm em đau."
Đêm nay cô đã phạm sai lầm, cô lại cảm thấy có lỗi, nhìn nhau một lúc, cô mềm lòng thỏa hiệp, run rẩy nằm xuống, hạ bộ riêng tư của mình nằm trong tay anh.
Một ngón tay chậm rãi xâm nhập, dùng đầu ngón tay chạm vào từng tấc vách thịt ấm áp.
Cô nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng thở dốc, bụng dưới dần bắt đầu chua xót.
Đây là lãnh thổ của anh ta.
Cửa hẹp của âm đạo nhanh chóng làm cho ngón tay anh ta bị mắc kẹt.
Anh ta biết rằng chỗ này của cô chưa từng ai vào tới.
Cô vẫn là của anh.
Cuối cùng, sự chiếm hữu đã được giải phóng một chút.
Nó chỉ là một chút, và nó không đủ cho anh ta.