Âm Mưu Từ Lâu FULL


Người duy nhất của Văn gia là Văn Anh, bị giữ lại ở Hạ gia, hơn nữa Hạ tổng thích đi qua đêm với cô.

Tô Miểu ngày ngày nghe những lời nói đó, hận đến nghiến răng, không ngờ đến cái bẫy mà mình dày công tính toán, cuối cùng lại trở thành bàn đạp giúp Văn Anh, nếu không con hồ ly tinh này sớm đã bị đuổi đi, ôm hũ tro cốt của ba cô mà cô độc một mình khóc lóc.

Đã tức lại càng tức, nhưng Tô Miểu không tin Hạ Ninh Huyên làm thật, chỉ là đùa giỡn Văn Anh mà thôi, suy cho cùng thân phận của cô ta là tù nhân, nếu ở thời cổ đại thì tương đương trở thành doanh kỹ.

Điều này không phải là cô ta nói, mà là Hạ Thừa Việt nói, anh ta không có ác ý, chỉ là sau khi nghe được tin đồn nên trêu chọc anh trai của mình.
“Nửa tháng đã qua, anh vẫn chưa sẵn sàng để người ta đi, giúp việc nói với em, trong khoảng thời gian này anh cứ hai ba ngày lại đi một lần,” Thừa Việt thản nhiên cười, “Đây nếu là thời cổ đại, gọi là độc chiếm, nhưng bây giờ nó là bất hợp pháp, anh đừng để đến lúc người khác phải báo cảnh sát, đến lúc đó lại phiền phức.
Cậu vốn là nhắc nhở anh trai mình, đừng lạm dụng, Văn gia tuy rằng đáng hận, nhưng đã sụp đổ rồi, không cần thiết trút giận lên một người phụ nữ, ân oán nên được kết thúc thôi, kéo dài quá lâu không có ý nghĩa gì , lời này bị Tô Miểu nghe qua chưa rõ đầu đuôi , cảm thấy Văn Anh chính là món hàng loại sủng vật doanh kỹ .
Hạ Thừa Việt không thích xen vào chuyện của người khác, cậu tự mình chơi còn buông thả hơn thế này nữa, nhưng không ép buộc phụ nữ, dáng người và ngoại hình của cậu thuộc vào kiểu cực kì hấp dẫn, thân phận địa vị lại vô cùng cao quý, cậu chủ động tán tỉnh, phụ nữ bên cạnh cậu từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu.

Lúc đầu, cậu cho rằng Văn Anh là tự nguyện, dù sao cũng là một cô nhi, cô muốn tìm chỗ dựa.

Thậm chí muốn dựa vào Hạ Ninh Huyên cũng không có gì đáng trách.

Sau khi Văn gia suy sụp, họ hàng gần gũi hoặc là né tránh Hạ gia không dám xúc phạm, hoặc là nịnh hót muốn dựa vào, thậm chí đưa con gái sang liên hôn.

Nhưng Hạ Ninh Huyên không nhìn qua, chứ đừng nói đến chuyện động lòng.

Bao gồm Văn Anh, kỳ thật cô sớm có thể rời khỏi nơi này, nhưng là cô bị chú ba lừa, lão nam nhân đó muốn mượn hoa dâng phật, nhưng Hạ Ninh Huyên căn bản không muốn nhìn thấy cô · Kết quả bây giờ lại đối với cô yêu không muốn rời, lý do thật sự là "Đáng để suy nghĩ “, cho nên Hạ Thừa Việt muốn gặp người phụ nữ này một lần _____ Cô là "Hồ ly tinh " trong miệng Tô Miểu.
Ngày nào đó chạng vạng tối, cậu tìm Hạ Ninh Huyên có việc, nhưng Hạ tổng sớm đã tan làm, đi đến chỗ ở của Văn Anh.

Hạ Thừa Việt nghĩ lại cố ý không gọi điện, tự mình đi qua tìm.

Người giúp việc dẫn cậu đi lên, nhưng lên đến cầu thang thì nghe được loại âm thanh rên rỉ mập mờ.
Người giúp việc mặt đỏ tới mang tai, thận trọng hỏi hắn: "Nhị thiếu lần sau lại đến được không? "
Hạ Thừa VIệt lại không ngại, còn có suy nghĩ trêu chọc, "Hoảng cái gì? Lẽ nào loại việc này tôi gặp còn ít sao? "
Văn Anh từ trước đến nay không biết, thanh âm trên giường của cô quyến rũ nhiều như thế nào, đối đàn ông mà nói, cơ hồ nghe thấy thanh âm này liền có thể khơi dậy ham muốn tính dục.
Người giúp việc cực kì xấu hổ, quay người chuẩn bị xuống đi, nhưng Hạ Thừa Việt lại đưa tay cản lại · "Dẫn tôi vào.


"
“Ngài tự vào được không”
Khuôn mặt khí khái của cậu cúi xuống, cười nham hiểm, “Tôi nghe âm thanh này, là vẫn chưa làm gì”
Cô giúp việc trợn mắt kinh ngạc, “Nhị thiếu, cậu đây là cố ý làm khó tôi sao?”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng thể hiện không thể từ chối, “Đi thôi, cắt ngang bọn họ, tôi có việc quan trọng, cần phải nói trong tối nay, bằng không chậm trễ cô không gánh nổi trách nhiệm đâu?”
Người giúp việc sợ hãi, dừng như cậu ta cố ý làm khó cô, khi đó, cậu ta mỉm cười, “Đi thôi, chúng ta cùng đi”
Cô giúp việc run rẩy gõ cửa, cắn răng nói: “Hạ tổng, Nhị thiếu có việc gấp tìm ngài, ngài có thể ra đây một chút không?” tiếng rên rỉ bên trong lập tức dừng lại.
Hạ Thừa Việt xác thực âm thanh đó, đột nhiên dừng lại cảm thấy có hơi tiếc
“Có việc gì” nghe kỹ, giọng nói của Hạ Ninh Huyên tuy vẫn ổn định, nhưng hô hấp có chút rối loạn.
Hạ Thừa Việt dừng lại vài giây, trực tiếp đẩy của ra, “Anh, chi nhánh công ty bên nước ngoài xảy ra chuyện lớn, cần anh và em sang đó thương lượng.”
Khung cảnh bên trong đều thu vào trong mắt, Hạ Ninh Huyên và Văn Anh không ở trên giường mà ở trên sô pha, nhìn sang thấy dáng vẻ của Văn Anh và quần áo xộc xệch, Hạ Thừa Việt tay lão luyện này có thể dễ dàng nghĩ đến vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Tiếng rên rỉ mỏng nhẹ đó là phát ra khi hôn, nhưng Hạ Ninh Huyên hiển nhiên không hài lòng dùng tay không ngừng chạm vào cô, dường như là đang sờ chân cô, nếu không góc váy của cô sao lại nhăn lên như vậy.
Cậu nói chuyện với Hạ Ninh Huyên, nhưng ánh mắt không tự chủ liếc nhìn lên người của Văn Anh rồi từ từ thu ánh mắt lại.

Quả thực cô là một người đẹp, mắt to đen trắng rõ ràng, đồng tử long lanh, trong trẻo vô cùng, khiến cô thoạt nhìn có một loại khí chất thanh thuần.
Ba cô khi còn sống đã đổ không ít tiền lên người cô con gái duy nhất này, nuôi cô da trắng mịn màng, vô cùng xinh đẹp, làn da lộ ra gần như trắng không tì vết.

Cô mảnh mai nhưng lại không quá gầy, đường nét trên cơ thể rất quyến rũ, hắn chú ý đến đầu tiên không phải là ngực của cô, hay là mái tóc dài đến thắt lưng che đi bộ ngực của cô.

Mà là đôi chân gợi cảm, đó là thứ trước tiên thu hút ánh mắt của hắn.
Bắp đùi săn chắc đầy đặn, có tính đàn hồi, từng chút một hơi hóp xuống dưới , đầu hẹp , rất tinh tế , bắp chân mảnh khảnh , dường như không có mỡ , mắt cá chân mảnh khảnh nhất, một tay đủ để nắm , độ lên xuống và độ dài của toàn bộ đôi chân , theo cậu thấy gần như hoàn hảo.

Nhưng chủ yếu nhất vẫn là , giữa hai chân cô bóng mờ quyến rũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận