Âm Mưu

Đại hiệp và ma đầu từ biệt đại sư, để thanh niên đã được siêu độ nửa người dưới kia ở trong nhà trúc hoàn thành kiệt tác muôn đời của mình, đi tiếp con đường mà họ nên đi.

Loại độc này đã được ma đầu luyện đến cực hạn, e là trên đời không ai có thể giải được.

Đại hiệp nghe nói trong cung có người ra giá cao để mua thứ này của ma đầu, chẳng bao lâu sau lại nghe nói hậu cung bị giải tán với lý do lãng phí quốc khố, thiên tử đích thân ra lệnh, sau đó một chồng một vợ, không cho người giang hồ nạp thiếp nữa.

Hoàng đế tận tâm quản lý, mỗi đại thần trong triều lo việc của mình, thanh lâu dần trở thành nơi giải trí đứng đắn cho đám người đánh cờ uống trà nghe hát, đất nước vốn suy tàn phát triển không ngừng, những việc dang dở đều hoàn thành, nhà nhà hoà thuận vui vẻ.

Trên giang hồ có thêm không ít nữ hiệp, bớt đi khá nhiều lãng tử phong lưu.

Đại hiệp đeo kiếm lên núi, gió thổi tóc hắn bay phất phơ, hắn nheo mắt ngẩng đầu nhìn mỹ nhân đứng phía trước.

Ma đầu đã gỡ mặt nạ da người, để lộ ra khuôn mặt từng làm hắn choáng ngợp hồi lâu, mặc áo đỏ đứng trên thềm đá cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn rồi gọi hắn một tiếng "mỗ huynh".


Trong mây có tiếng chim hót líu lo.

Nhịp tim hắn chợt tăng nhanh.

Trong lòng hắn biết ma đầu không thích mình, rõ ràng đã chạy tới đây mà không dám tiến lên.

"Sao mỗ huynh không đến?" Ma đầu cười hỏi, "Đây cũng đâu phải huyễn cảnh, ngươi có thể ôm ta vào lòng mà."

"Ma đầu, lòng ngươi thật lớn." Đại hiệp cũng cười theo rồi lắc đầu nói, "Tiếc là không dung được ta mang tạp niệm trong lòng."

Ma đầu: "Giang hồ từng có rất nhiều người cảm mến dung mạo của ta."


Đại hiệp: "Đúng là ngươi có gương mặt rất đẹp."

"Vì mặt của ta, vì thể xác của ta, đó chỉ là giả." Ma đầu nói, "Tình cảm giả tạo có gì đáng vương vấn đâu."

Đại hiệp nhìn khuôn mặt ma đầu thấp thoáng trong sương mù, nghĩ thầm: "Ma đầu, dù ngươi không có gương mặt này thì vẫn khiến ta rung động mà."

"Mỗ huynh."

Ma đầu lại cười gọi hắn.

"Nếu ngươi đến đây chỉ vì dục vọng thì quay người xuống núi đi, từ nay hai chúng ta không bao giờ gặp lại nữa." Áo đỏ của y tựa như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt trái tim đại hiệp, "Nếu vì yêu thì tới đây hôn lên má ta, tặng ta một trái tim chân thành."

Toan tính âm mưu nửa đời, tìm được một người cùng y đi khắp chân trời góc biển, đánh đàn thổi sáo, gửi quãng đời còn lại nơi sông nước.

[HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận