Chớp mắt đã 1 tuần trôi qua mặc kệ cho cô cầu xin thế nào thì bọn họ vẫn không để cho cô rời khỏi đây, bằng những lời nói ngon ngọt hay nữ lời quan tâm.
“Cô vẫn chưa khẻo đau cứ nằm ở đây tịnh dưỡng vài ngày đi”Cô không chịu mà càng muốn đi khỏi nơi này hơn, nhưng cô vẫn không có cách nào thoát khỏi đây được.
Cô chỉ biết nằm trên giường của mình mà khóc lóc.
Từ bên ngoài Lạc Lạc muốn bước vào thăm cô nhưng chợt nghe tiếng chuông điện thoại trong túi quần, nên đi xa thật xa căn phòng của cô mà bắt mấy.
“Alo mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch là được…”Lạc Lạc dường như đang nói một kế hoạch nào đó với ai, còn Sở Nhi thì cô lúc nãy đã nghe được tiếng động nên quyết định bước ra ngoài xem thử nhưng không ngờ lại nghe được câu này.
“Rốt cuộc cô ta đang nói chuyện với ai, và đó là kế hoạch gì sao lại bắt mình vào đây cơ chứ ?”Những suy nghĩ vẫn còn trong đầu của cô, cô không biết làm cách nào để biết được bọn họ đang âm mưu kế hoạch gì và nhất là sao bọn họ lại muốn dữ cô ở đây.
Sau một hồi nói chuyện Lạc Lạc cuối cùng cũng bắt mấy, cô nhanh lúc cô ta còn để ý đến chiếc điện thoại mà chạy vào dường bình tĩnh nằm yên như lúc đầu.
Thật ra thì cô rất muốn chốn ra khỏi chỗ này nhưng cô cũng không rành đường ở đây cho lắm, với lại nếu giờ mà cô quá mang động thì cô nghĩ người chịu thiệt sẽ là mình.
Từ bên ngoài tiếng mở cửa vang lên Lạc Lạc bước vào nhìn cô, cô ta cười rất tươi sau đó đặc tất cả những thứ mình vừa mới mua lên bàn lay quay hỏi cô : “Cô đã thấy khẻo hơn chưa ?”Cô nằm trên giường cố cười gượng gạo nói :“Vâng tôi đã khẻo hơn trước rất nhiều rồi…Mà khi nào tôi mới có thể rời khỏi đây vậy ?”Lạc Lạc im lặng một chút cô chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt mà cảm nhận được rằng cô ta đang bỏ trái cây vào đĩa.
“Việc đó à ? Để khi nào ông ELen đến đây thì chúng ta sẽ bàn tiếp nhé”Cô im lặng nghĩ rằng chắc mình sẽ không còn cơ hội rời khỏi được nơi này vì cô đã rơi vào tầm ngắm của họ, là một con mồi béo bở chờ thời cơ để họ xới.
“Vậy à…”Câu trả lời của cô vừa lạnh lẽo lại tỏ vẻ vẻ u buồn, mặc dù là cô cố mạnh mẽ không khóc nhưng mà Lạc Lạc lại biết được điều này mà ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay chạm lấy tay cô, nở một nụ cười khiến cô cảm thấy ấm áp mà mền lòng tất cả mọi thứ vừa xảy ra coi như đã biến mất và đầy là sự an ủi mà Lạc Lạc dành cho cô.
“Thật ra thì cô vẫn chưa khẻo lắm, nhưng đừng lo nhé mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi, rồi ông ELen sẽ đến lúc đó chỉ sẽ không còn ở căn trường này nữa”Cô nói mà nước mắt dường như đã rơi xuống cô cảm thấy lòng của mình rất đau khi nghĩ đến cảnh sắp phải mất đi một người đã làm bạn và luôn quan tâm mình trong 1 tuần qua, vì ở đây chỉ có mình cô là cô đơn chuyên ở đây làm các công việc trực nhật ca ngày lẫn đêm.
Người có thể thân duy nhất ở đây với cô ngoài kim du ra thì không một ai khác.
Cô xem nó như là em gái ruột của mình vì lúc nào tan học hay tham gia cách buổi hòa nhạc xong nó luôn đến ở cạnh cô.
Nhưng giờ thời gian bên nó cũng đã ý đi vì các buổi hòa nhạc một ngày một nhiều, cũng may là có cô bên cạnh nên cũng vơ đi nổi buồn kia phần nào nhưng khi nãy vừa mới nghe thấy ELen muốn thả cô đi trong ba ngày nữa…Cô lúc này yếu đuối mà ôm chặt lấy Sở Nhi nói :“Cô đừng có bỏ tôi được không ? Cô có thể cho tôi thêm thời gian bên cô không ?Tôi không muốn cuộc sống của mình sẽ quay lại như lúc trước, tôi không muốn mình sẽ mãi một mình ở nơi này…”Sở Nhi dường như hiểu được tâm trạng của cô mà không kháng cự cứ thế để cho cô ôm, nhưng Sở Nhi lại không ngờ Lạc Lạc sẽ dừng lại ở đó mà đưa môi của mình từ từ đưa xuống nút lấy môi cô để thể hiện cảm xúc của mình.
Cô đờ người không biết phải làm sao với tình cảnh này cô như một con ngốc vậy cứ nằm yên ở đó, cuối cùng Lạc Lạc cũng không còn hôn cô nữa mà thay vào đó ngã lăn xuống chiếc giường cùng với cô, Lạc Lạc cảm ơn hạnh phúc.
“Tôi chưa từng thấy một người con gái nào mà yếu đuối như cô vậy, cô biết không cảm giác khi ở bên cậu thật sự rất vui…”Lạc Lạc quay người lại nhìn cô với ánh mắt đắm chiêu như muốn ăn thịt cô mà nói :“Đôi môi của cô thật là mềm mại, tôi dường như không thể kìm nén được dục vọng mà muốn hôn thêm lần nữa.
Và nhất là nhìn cô thật thật xinh đẹp và quyến rũ, tối nay tôi có thể ngủ ở đây với cô được không ?”Cô không biết chả lời ra sao trong sự ngại ngùng nhưng vẫn đồng ý với một điều khiện rằng chị ta chỉ có thể ôm và hôn tôi, nhưng không được làm gì đi quá giới hạn.
Cô lúc này không biết cảm giác ấy là sao nữa cô chỉ cảm nhận được rằng chị ta đã bị tổn thương, nên cần có một người bên cạnh và cô nghĩ rằng những gì mà Lạc Lạc đang làm với mình đó là một cách bộc lộ cảm xúc chứ không có ý gì với cô, khi mà hứa rồi nói với cô rằng :“Chỉ cần ngủ bên cạnh chứ không làm gì cô…”.