Cuộc làm tình vui vẻ của hai người lúc này bắt buộc phải dừng lại khi có tiếng gõ cửa phòng cùng giọng nói của ông ELen :“Xin chào có ai ở trong đó không ?”Cô lúc này hoang mang không biết phải làm sao vì trong tình thế lưỡng nan này các cô không thể bước ra ngoài được.Bởi vì hai người điều không có một tấm vải che thân trên người, nhưng trái lại những suy nghĩ và lo lắng của cô Lạc Lạc thì ngược lại.Cô ấy bình tĩnh hơn và đưa tay lên miệng ra hiệu tôi im lặng :“Chúng tôi đang tắm nên phiền ông có thể đi nơi khác chờ chúng tôi vài phút có được không ?”Cô không ngờ Lạc Lạc lại có một cách sử lý vừa nhanh chóng lại khéo léo như vậy, lúc này ELen trả lời : “Xin lỗi vì đã làm phiền…Tôi không biết là hai cô đang tắm nên…Được rồi tôi sẽ quay lại…”Lúc này mọi thứ đã quay trở lại như ban đầu không chỉ có những tiếng kêu rên rỉ của Lạc Lạc và cô mà còn là không gian im lặng đến nghẹt thở.“A…Đau thôi nãy giờ đã 2 phút rồi… Chúng ta nên dừng lại được rồi đấy…”Lạc vào vẫn còn hưng phấn cô muốn làm thêm một lần nữa, nhưng lại bị Sở Nhi ngăn lại.“Đã nói không được là không được mà”Hai người im lặng nhìn cô lúc này bước đến vòi sen mà xã nước, làng nước mát lạnh đang dần lan tỏa trên người cô, cô cảm thấy được một điều gì đó rất khác lạ do với lúc tắm bình thường và lúc tắm khi làm tình chắc có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được cảm giác này.Lạc Lạc lại đến ôm cô một lần nữa, Lạc Lạc lại cười với ánh mắt đắm chiêu nụ cười gian xảo đưa tay chạm vào cơ thể mà đưa môi của mình gặm nhấm vài chỗ trên cơ thể cô.“Tôi ước gì cô có thể ở đây mãi mãi, vì hôm nay cô sẽ phải đi rồi…Không biết khi nào chúng ta mới có dịp gặp lại”Cô vẫn là ôm chặt lấy Sở Nhi còn Sở Nhi thì vẫn hưng phấn cô chẳng biết việc gì cả, cứ thế 5 phút trôi qua thật mau cuộc tình ngọt ngào của hai người Lạc Lạc nghĩ đến đây là sẽ kết thúc.Họ bước ra bên ngoài mặc lên hai bộ đồ khác nhau càng tô đậm vẻ đẹp của mỗi người, qua nham sắc và quần áo.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa cùng giọng nói quen thuộc.“Các cô xong chưa vậy ?”Lạc Lạc trả lời xong rồi nhưng cô cảm thấy luyết tiếc mà không muốn mở cửa cứ ôm chặt Sở Nhi vào lòng như làm nhũng với cô vậy.“Đừng mà cô đừng ra đó…Hãy ở lại đây với tôi có được không ?”Lạc Lạc đã khóc cô biết trước sau gì cũng có ngày này nên cô đã tìm mọi cách ngay cả việc quyến rũ rồi làm tình với Sở Nhi, để dữ chân cô lại nhưng chẳng có ý lợi gì.Lúc này cô đã gỡ tay Lạc Lạc xuống, xem như dường chưa có chuyện gì xảy ra giữa họ lúc nãy.
Mà bước ra cách cửa, nhưng cô chẳng thể nói gì cũng chẳng có lý do gì níu giữ người mình thích lại, bởi vì giữa hai người cũng chỉ là người qua đường.
Cách cửa khép lại ngay trước mắt cô Lạc Lạc biết rằng mọi thứ đã trở về như lúc đầu và cô sẽ phải cô đơn một mình ở đây.Bên ngoài : “Cô đã khá hơn rồi nhỉ ?”ELen hỏi thăm sức khỏe của cô ông mỉm cười nhìn cô như đang có một chủ ý gì đó, tôi chỉ biết im lặng mà gật đầu thay vì trả lời ông.Ông dường như lúc này đã cảm nhận được tâm trạng của cô, vì thế ông lại tiếp tục nói :“Cô có muốn tham gia vào nhóm nhạc của chúng tôi không ? Hay là cô muốn trở về nhà nhỉ ?”Cô im lặng bối cảnh cảm thấy rất khó xử cô không biết phải làm sao trước điều kiện này, một mặc thì muốn trở về nhà vì cô cảm thấy rằng mình không hề phù hợp với nơi này.Một mặc thì muốn ở lại vì đam mê của mình cũng như là lời hứa sẽ ở lại làm bạn của Lạc Lạc.
Ông vẫn là chăm chú nhìn cô ông dường như thật sự muốn biết cô sẽ chọn đáp án vào đây, vì những thứ này đối với cô điều rất khó nói và đương nhiên là ông biết điều này.Ông không muốn mình sẽ vuột mất hay lãng phí một thiên tài như cô lúc này ông lại nói trong sự bối rối của cô.“Thôi được rồi tôi sẽ cho cô thêm một sự lựa chọn nữa nhé, nếu cô dành chiến thắng trong buổi hòa nhạc vào ngày mai tôi sẽ cho cô muốn ở lại đây hay không thì tùy…Được chứ ?”Nghe ra sự lựa chọn này của ông cô liền đồng ý bởi vì đáp án này so với hai cái còn lại, là một điều rất tốt còn gì.
Cô có thể vừa ở nơi mà mình sinh sống vừa có thể là học sinh của trường này và nhất là được gần gũi với Lạc Lạc.Ông sau câu đó không nói gì thêm mà âm thầm bỏ đi.
Còn cô thì vui vẻ bước vào phòng nhìn Lạc Lạc đang khóc.
Cô ngồi bên cạnh Lạc Lạc an ủi : “Sao cô lại khóc chứ ?”Lạc Lạc tức giận trả lời : “Không phải cô muốn rời khỏi đây lắm sao ? Cô hãy mau cút đi tôi không cần sự thương hại của cô…”Những lời nói đó như ngàn con dao sắc nhọn cứa vào trong tim hai người, Lạc Lạc thì vẫn luôn nghĩ rằng cô sẽ quyết định rời bỏ nơi này để quay trở lại cuộc sống lúc trước bởi vì cô không hợp với nơi này.Nhưng không Sở Nhi lại ôm cả cô lại hôn cô mà nói : “Cô yên tâm đi tôi đã hứa và nhất định sẽ không bao giờ bỏ cô tôi sẽ mãi bên cô”Lúc này Lạc Lạc cũng đã vui lên được một phần nào cô không thể tin rằng đây là sự thật nên hỏi lại một lần nữa : “Tất không mọi chuyện cô nói điều là sự thật…”Sở Nhi gật đầu thêm một lần nữa với vẻ chắc chắn, thế là hai người nằm thả lỏng người trên chiếc giường.
Lạc Lạc cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi được gặp một người như Sở Nhi..