Mùa thu năm nay là công chúa và thái tử sẽ bước sang tuổi thứ 6 cũng là lúc mà họ bắt buộc phải đi học chứ không được tư do vui chơi nữa.
Bút mực, sách vở của cả hai đều đã được Diệp Tinh Hà chuẩn bị từ lúc đầu năm.
Quan Thái Phó thì cũng đã được chọn từ lâu.
Chỉ cần đợi đến ngày giờ là cả hai sẽ phải bước vào con đường tiếp thu kiến thức dài và gian nan của mình.
Công chúa không cần học nhiều như hoàng tử thì so với người khác kể cả có là con nhà quan lại cấp cao thì vẫn nhiều hơn rất nhiều.
Thế nên hai đứa trẻ dù chưa hoàn toàn biết mình phải làm gì mới chỉ nghe nói thôi đã tỏ ra vô cùng phản đối.Phản đối này chẳng có tác dụng gì nhất là với Diệp Tinh Hà.
Dù Diệp Tinh Hà ngày xưa cũng chẳng hứng thú gì với việc học thì cũng biết rõ việc này quan trọng như nào.
Nhất là hai đứa chính là đại diện của hoàng gia ở thế hệ sau cũng là những người nắm lấy vận mệnh của nước Lương.
Còn một lý do khác cũng không kém phần quan trọng là hai đứa đi học cả ngày thì cũng có nghĩa là Diệp Tinh Hà không phải trông hai tiểu quỷ này cả ngày.
Việc này đối với Diệp Tinh Hà không khác gì được cởi bỏ xích trói vậy.
Thời gian sẽ có nhiều hơn rất nhiều.
Chính xác là sau 6 năm thì Diệp Tinh Hà cuối cùng cũng đợi được đến lúc này.Bình thường thì Lương An rất cưng chiều con cái tuy nhiên việc này thì cũng không.
Đến cả Dương Mặc người luôn luôn đứng về phía hai đứa lần này cũng không giúp cho nên hai đứa trẻ chỉ có thể chấp nhận việc mình sẽ đến Thái Học Phủ học hằng ngày kể từ sau lễ sinh thần 6 tuổi.
Mà ngày lễ đó thì đã đến rất gần rồi.
Lễ Bộ thậm chí đã bắt đầu sắp xếp các thủ tục liên quan để tổ chức buổi lễ.
Buổi lễ này không phải chỉ là lễ mừng sinh nhật như các năm mà Lương An còn định dùng nó để đánh giấu cột mốc quan trọng đầu tiên trong cuộc đời của hai đứa cho nên nó được tổ chức lớn hơn dự tính của quan lại nước Lương khá nhiều.Bọn họ cũng nhanh chóng nhận ra việc này không đơn giản là một buổi tiệc chúng mừng bình thường khi nó được tổ chức ở khu vực bên ngoài cổng phía nam của hoàng cung để cho cả dân chúng cũng có thể chứng kiến được.
Tin tức về sự kiện được hoàng gia tổ chức nhân dịp sinh thần của hai vị điện hạ đã được lan truyền khắp thành Lương Kinh.
Dân chúng ai ai cũng muốn có một vị trí có thể tận mắt chứng kiến sự kiện này cho nên đều đã có sự chuẩn bị để chiếm được một chỗ.
Thậm chí những nhà ở gần cổng nam hoàng cung lúc này đều đã cho thuê hết khuân viên trên tầng lầu nhà mình nhà nào chưa có thì đều đang gấp rút xây dựng.
Dù sao cơ hội kiếm tiền này cũng rất lâu mới có một lần cho nên ai ai cũng tận dụng.Ngày lễ sinh thần của hoàng tử và công chúa cuối cùng cũng đã đến.
Cấm Vệ Quân triển khai đội hình canh phòng bên ngoài cổng nam hoàng cung từ rất sớm.
Năm nay chỉ có bàn tiệc của hoàng gia là được đặt trên thành lâu đại môn phía nam hoàng cung còn quan lại dù có là nhất phẩm thì vẫn phải ngồi bên dưới.
Năm nay Trưởng Lão Thủ Lăng cùng Lăng Vệ đều đến tham gia.
Đây cũng là một trong số ít dịp mà hoàng tử và công chúa gặp được trưởng lão trong hoàng tộc.
Nhân số tham dự thì vẫn như mọi lần chỉ có quan tam phẩm trở lên mới được mời.
Người duy nhất không phải tam phẩm là Tri Phủ của Đô Thành Phủ.
Cái chức quan địa phương đặc thù này luôn luôn có được những ưu tiên so với những người đồng cấp khác.
Vì thế mà cuộc cạnh tranh cho chức vụ này là khốc liệt nhất ở cấp tứ phẩm.
Ở tam phẩm thì là Thị Lang Chính Ty của Nội Bộ.
Ở nhị phẩm là Tướng Quân của Thần Võ Doanh.
Chức vụ mà Lâm Hảo đang nắm giữ cũng là nơi mà toàn bộ các tướng quân ở nước Lương đều nhắm vào.
Còn nhất phẩm đương nhiên đó là Nguyên Soái bên quan võ và Thái Sư bên quan văn.
Tuy nhiên địa vị của hai vị đang nắm giữ hai chức vụ này thì đều không thể bị lay động.
Một người là nhạc phụ của bệ hạ, một người là nguyên lão trong triều được toàn bộ quan lại kính nể.Dân chúng kéo đến xem chật kín khu vực bên ngoài hàng rào phòng vệ của Cấm Vệ Quân.
Bên trên các lầu các ở tất cả những nhà dân xung quanh khu vực cổng nam hoàng cung cũng chật kín người.
Tuy nhiên tình trạng trị an vẫn được giữ ổn định vì có sự phối hợp của cả Cấm Vệ Quân và thủ quân của Đô Thành Phủ.Trên thành lâu thì gia đình Lương An đang ngồi cùng với Trưởng Lão Thủ Lăng.
Cả Dương Mặc và Chu Hùng tướng quân là hai thống lĩnh của Lăng Vệ và Cấm Vệ Quân đều phải đứng sau chứ không được phép ngồi cùng.
Đây chính là nghi lễ chính thức của hoàng gia cho nên không có ngoại lệ.- Hai đứa mau hành lễ với trưởng lão!Lương An là người nhắc nhở bọn trẻ.
Đây là ngày lễ quan trọng được cả dân chúng đến xem không thể thất lễ được.- Chúng con bái kiến Trưởng Lão Thủ Lăng.Cả Lương Triều Dương và Lương Minh Nguyệt đều chắp tay cúi chào người có địa vị cao thứ hai trong hoàng tộc chỉ sau Lương An.- Hai vị điện hạ lớn lên thật nhanh.
Hôm nay đến dự lễ ta có chút quà là tấm lòng của hoàng gia dành cho hai vị điện hạ.- Đạ tạ trưởng lão tặng quà.Sau đó Lương An ra lệnh cho thái giám tuyên chiếu."Hôm nay là ngày công chúa cùng hoàng tử tròn 6 tuổi.
Nhân dịp ngày lành tháng tốt trẫm thông cáo với toàn dân cả nước.
Từ hôm nay hoàng tử Lương Triều Dương chính thức được tấn phong làm thái tử.
Công chúa Lương Minh Nguyệt chính thức được ban hiệu Thu Nguyệt Công Chúa.
Tên hiệu được lưu lại trong hoàng tịch".- Chúc mừng hai vị điện hạ.Không chỉ có quan chức đồng thành chúc mừng mà cả dân chúng đến xem cũng đồng thanh chúc mừng cho cột mốc mới trong cuộc đời của hai đứa trẻ.
Sau khi tuyên chiếu xong thì yến tiệc chính thức được bắt đầu.
Lễ Bộ còn tổ chức nhiều bàn nhỏ bên ngoài nhằm phát bánh lộc cho dân chúng đến xem.
Số bánh này đều là do Ngự Thiện Phòng làm ra cho nên đối với người dân nó chính là mỹ vị trên đời.
Tuy nhiên có Cấm Vệ Quân canh gác cẩn thận cho nên không có tình trạng cướp giật xảy ra.
Người dân lần lượt xếp hàng đến nhận bánh cho đến hết thì thôi.
Lúc này thì những người trên lầu các lại rất tiếc nuối vì họ không sao có thể chen qua số lượng người đông đúc này để lấy được bánh.Buổi tiệc sinh nhật của hai vị điện hạ kết thúc trong không khí vui mừng của cả thành Lương Kinh nhưng hai nhân vật chính thì lại không được vui cho lắm.
Bởi vì ngay ngày hôm sau cả hai đã được cô Mặc hộ tống đến Thái Học Phủ để học.
Thái Học Phủ nằm trong khuân viên của Lễ Bộ.
Là học đường cao cấp nhất trong cả nước.
Ở đây có đủ mọi loại kiến thức nằm trong những cuốn sách xếp kín mấy gian thư viện.
Ở đây cũng có những học sỹ tài giỏi nhất nước Lương và họ sẽ truyền dạy kiến thức của mình cho những thế hệ sau.Công chúa và hoàng tử tất nhiên sẽ học ở phòng riêng.
Sau này có thể sẽ có thêm đồng học cùng nhưng đến giai đoạn cuối thì sẽ luôn luôn chỉ còn một mình thái tử.
Vậy nên những ngày đầu này hai vị điện hạ vẫn có thể đồng hành cùng nhau cho cả hai bớt chán.
Nếu như những người ở thế hệ trước còn ở đây để chứng kiến cảnh tượng này thì có lẽ họ sẽ đều chung một nhận định rằng lịch sử đã lặp lại.
Khi mà công chúa có tính cách giống mẹ làm việc gì cũng nhiệt huyết bùng cháy còn thái tử thì giống cha luôn luôn bình lặng như một mặt hồ yên tĩnh.Thật ra là những ngày đầu cả hai đều rất mệt mỏi và chán nhưng mỗi khi cả hai muốn trốn thì đều nhìn thấy mẫu hậu đã ở đó từ bao giờ.
Còn cứu tinh của hai đứa là cô Mặc thì nhất quyết không chịu giúp đỡ.
Vì vậy dần dần cả hai cũng hiểu việc bắt buộc này không thể tránh được.
Được cái là cả hai khi tập trung vào việc học hành thì đều hoàn thành tốt cả.
Công chúa tuy ham chơi hơn nhưng chữ viết còn đẹp hơn thái tử.
Vì mục đích xong bài được đi chơi sớm mà bùng cháy viết chữ tốc độ hoàn thành luôn luôn nhanh hơn thái tử ít cũng nửa canh giờ.Thái tử điềm đạm lại cầu toàn cho nên hoàn thành luôn luôn chậm hơn.
Chữ viết không đẹp bằng của chị gái nhưng lại ít sai sót hơn hẳn.
Cũng vì thế mà Lưu Thái Phó rõ ràng là hài lòng hơn hơn nhiều về thái tử.Ngoài giờ học tất nhiên là bọn trẻ cũng được gặp gõ kết giao với những người bạn mới chính là con cháu của các vị quan lại cũng đang học ở Thái Học Phủ.
Tuy nhiên số lượng người ngang tầm tuổi chỉ có con của Hoàng Chí Cẩn mà thôi còn lại đều là lớn hơn một chút.
Con của Hoàng Chí Cẩn chỉ kém điện hạ và công chúa có 4 tháng mà thôi nên có thể tính là cùng khoá.Lưu Đại Nhân cũng vì thế mà có thể dễ dàng so sánh được giữa ba người ai học tốt hơn.
Người bình thường như thế này đã sớm xin bệ hạ cho cháu mình trở thành đồng học với hai vị điện hạ nhưng Lưu Thái Phó vẫn một mực không làm.
Ông ấy hiểu rõ rằng chuyện này chỉ khi bệ hạ muốn thì mới tốt.
Còn bệ hạ đã không muốn thì làm vậy chỉ có hại con cháu mình mà thôi.
Cái hư danh đó không thể nào bằng việc học hành cả đời của cháu trai mình được.Trẻ con tụ tập với nhau đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có vài trò nghịch phá.
Cũng may mà Dương Mặc luôn luôn theo sát cho nên qua một thời gian mà vẫn chưa có hậu quả gì xảy ra cả.
Nói chung là khởi đầu của thái tử và công chúa khá là thuận lợi.
Năm xưa Lương An vì đặc thù tình huống mà quá trình học tập gần như không được tiếp xúc với ai ngoài Diệp Tinh Hà.
Hơn nữa Ảnh còn luôn theo dõi cho nên nó không chỉ buồn tẻ mà lại rất cô độc.
Diệp Tinh Hà vốn chỉ học viết chữ xong là cũng mất hút ở Thái Y Viện luôn cho nên thái tử lại càng thêm cô quạnh.
Cũng vì thế mà khi thấy con cái có thể học tập một cách vui vẻ hoà đồng thì Lương An vô cùng hài lòng.
Không chỉ thế mà còn bớt đi một phần lo lắng khi cả hai ít nhất cũng không thuộc loại học dốt trong truyền thuyết khiên cho Thái Phó đại nhân phải đau đầu.Diệp Tinh Hà sau thời gian đầu phải luôn có mặt theo dõi thì cuối cùng cũng có thể yên tâm giao lại mọi việc cho Dương Mặc trông coi.
Thật ra còn có Mục Vân từ xa nữa.
Không phải lúc nào hai đứa trẻ cũng ở cạnh nhau cho nên khi chúng tách ra cũng cần có hai người đủ mạnh trông coi và tất nhiên là hai người Dương Mặc hiện tại nhiệm vụ chính lại trở thành trông trẻ.
Nước Lương có tình hình khác hẳn hai nước còn lại trong vấn đề phòng vệ khi mà hai nước kia chỉ lo sợ có kẻ lẻn vào hành thích bệ hạ và nương nương thì nước Lương lại chỉ mong hai vị đó không phá tan hoàng cung này mà thôi.
Ngày xưa mỗi lúc nội khí của Lương An mất kiểm soát là một lần cung nữ và thái giám bỏ chạy toán loạn.
Được một thời gian yên bình thì lại đến tai hoạ mà Diệp Tinh Hà mang tới khiến cho Cấm Vệ Quân gà bay chó chạy.
Cấm Vệ Quân khoảng 10 năm trở lại đây chỉ có đúng 1 lần tại trận chiến Hoàng Cung lần trước là làm đúng với nhiệm vụ của mình..