Sự việc được Lương An phát hiện một cách tình cờ khi đi thực địa vì thế rõ ràng là có khả năng sẽ có những địa phương khác xảy ra tình trạng tương tự.
Không chỉ giao cho Giám Bộ điều tra mà Lương An còn tự mình đến Công Bộ tra xét bản đồ xem có nơi nào có điều kiện tự nhiên tương tự không.
Sau đó lại đến Hộ Bộ tra xem có nơi nào có dân số tương tự hay không.
Lương An không bảo qua bất cứ một làng nào trong nước Lương cả.
Thật ra việc này cũng không chỉ có một mình Lương An làm.
Thấy bệ hạ đích thân tra xét, quan viên hai bộ nào dám trễ nải mà căng sức ra ngày đêm tra xét cùng bệ hạ.Trong lúc đó thì Giám Bộ cũng đang điều tra xem ai là người của Công Bộ và Hộ Bộ đến làng Đào Mộc.
Vì những quan đi thực địa đều là quan cấp thấp trong bộ cho nến số người có hơi lớn.
Tuy nhiên hồ sơ thì không thể thay đổi được.
Chỉ trong 2 ngày đã tìm ra.
Và thật bất ngờ người này lại là Trạng Nguyên 2 năm trước.
Trạng Nguyên được ưu tiên chọn vị trí trong cửu bộ cho nên người này chắc chắn là tự nguyện đến Công Bộ chứ không phải là bị phân đến rồi sinh ra chán ghét công việc.
Nếu đã làm đúng việc mình muốn thì xảy ra tình trạng như vậy chỉ còn một lý do đó là bản thân vị này phán đoán.Lúc bị đưa về Giám Bộ vị quan trẻ tuổi này vẫn còn không biết vì sao mình lại bị đưa đi.
Đến khi vào phòng thẩm vấn do đích thân Hoàng Chí Cẩn hỏi cung thì vị này mới biết là mình đã làm ra chuyện gì để bị đưa đến Giám Bộ.
Tuy nhiên vẫn còn ngoan cố không chịu nhận sai.- Bẩm Giám Chính đại nhân.
Làng đó gần như không có thanh niên trai tráng làm sao làm việc đồng áng.
Nếu như mất công đào đắp kênh mương lại không thu được bao nhiêu hiệu quả thì là tổn hao công sức của bao nhiêu người.
Ngài xem Công Bộ còn đang bận làm đường bên hai phủ mới.
Nhân lực đâu có đông đúc.- Ngươi thật là ngoan cố.
Bệ hạ đã có chiếu lệnh không được để cho dân đói khổ.
Người lớn tuổi không làm được nhiều thì làm được ít.
Dù chỉ nửa mẫu ruộng cũng đủ cho 1 hộ ăn trong nửa năm.
Khi có lương thực tích trữ dư thừa người ta có thể bán đi để thuê người làm.
Thu về ít hơn nhưng năng suất tăng lên.
Hơn nữa con cháu họ cũng đâu có bỏ mặc cha mẹ.
Ngươi thân là trạng nguyên lại làm việc bừa bãi.
Chờ xem ta tâu lên bệ hạ xử phạt ngươi thế nào.Sau đó thì Hoàng Chí Cẩn lập tức đóng ấn có tội lên trên hồ sợ trình báo rồi tức tốc vào cung diện kiến bệ hạ.
Lương An sau khi xác nhận khẩu cung xong thì vẫn không vội triệu tập quan lại mà chờ đến buổi chầu sáng hôm sau để đưa việc này ra trước toàn thể bá quan văn võ.Trong buổi chầu sáng ngày hôm sau.
Quan lại cửu bộ từ cấp tứ phẩm trở lên đều phải có mặt tại Kính Thiên Điện.
Vốn việc hai nơi Công Bộ và Hộ Bộ bị bệ hạ điều tra đã thành chủ đề nóng trong mấy ngày nay cho nên trong buổi chầu sớm này quan viên ai ai cũng căng thẳng không dám thở mạnh.
Nhất là Thượng Thư hai bộ kia.
Lần này họ gặp rắc rối to vì người dưới rồi.- Giám Bộ đã tra xét xong sự việc.
Hoàng huynh đệ, đọc kết luận cho mọi người nghe.- Thần tuân chỉ.- Giám Bộ sau khi nhận chiếu lệnh của bệ hạ điều tra Hộ Bộ và Công Bộ trong sự việc bỏ mặc dân chúng ở làng Đào Mộc có kết luận như sau.
Thứ nhất quan viên của Công Bộ là Từ Minh tự mình phán đoán gây ra hậu quả.
Hộ Bộ kết hợp cùng không những không khuyên can mà còn chấp nhận kết luận này.
Theo luật của nước ta Từ Minh bị cách chức, Bản Đồ Ti chịu liên đới năm nay thành tích không đạt.
Điền Ty của Hộ Bộ không trực tiếp liên quan chỉ ghi nhận 1 lỗi.
Nếu có thêm lỗi lầm năm nay đánh giá không đạt.- Được rồi.
Ta lệnh cho Giám Bộ tiếp tục điều tra các sự việc tương tự.
Có một vài nơi ta đã tra xét xong sẽ gửi qua cho Giám Bộ xử lý.- Giám Bộ xin được nhận chỉ lệnh từ bệ hạ.- Thượng Thư Công Bộ và Hộ Bộ nghe đây.- Có chúng thần.- Các ngươi không trực tiếp phạm lỗi nhưng quản lý cấp dưới không chặt chẽ.
Sự việc đã xảy ra vài năm mà vẫn không hay biết gì.
Như vậy là tội tắc trách, trẫm phạt các ngươi 3 tháng bổng lộc.
Năm nay ghi 1 lỗi.
Các ngươi có ý kiến gì không?- Chúng thần cam nguyện chịu phạt.- Qua sự việc lần này trẫm mới thấy.
Nước ta tuy đồng lòng hiệp lực nhưng vẫn có những chỗ chủ quan phán đoán phiến diện.
Không chỉ hai bộ bị xử phạt mà tất cả quan lại đều phải chấn chỉnh lại bản thân.- Chúng thần tuân chỉ.- Được rồi.
Thừa Chỉ Ty lập tức phát thánh chỉ đến cho Tri Phủ tất cả các phủ.
Trong vòng 14 ngày phải báo cáo tình hình địa phương lên cho trẫm.- Đã rõ thưa bệ hạ.Lúc ra lệnh Lương An còn cố tình toả ra uy thế kinh khủng của mình để cảnh cáo quan chức thêm lần nữa.
Nói thật hai vị thượng thư đang quỳ dưới đất mồ hôi đã chảy đầy người.
Phải biết rằng bệ hạ chỉ cần một ý nghĩ thì họ sẽ tan xương nát thịt.
Cả hai đều chỉ biết chửi thầm mấy tên thuộc hạ ngu ngốc khi không lại làm ra mấy thứ ngu xuẩn để liên đới đến hai người.
Nhất là Thượng Thư Công Bộ, thế quái nào Trạng Nguyên vốn là nhân tài đứng đầu cả nước lại là mối hoạ to lớn như thế.
Thế là ngay sau khi bãi triều.
Cả 8 quan Thượng Thư cùng nhau về chấn chính lại thuộc hạ của mình.
Tám bộ đều tự mình tra xem người nhà mình có làm cái gì ngu ngốc hay không.
Nếu có thì phải sửa khẩn cấp trước khi bệ hạ phát hiện ra.
Nếu không sửa được thì họ chỉ còn có thể cầu nguyện mà thôi.Minh Thái Sư cũng rất tức giận.
Bản thân ông ấy là trưởng quản toàn bộ quan văn.
Sự việc như thế này ông ấy không biết mà bệ hạ lại trực tiếp tìm ra có nghĩa là không chỉ cấp dưới tắc trách mà bản thân ông ấy cũng vô dụng.
Ông ấy trực tiếp đến Giám Bộ để cùng xem xét những thứ mà Lương An đã đưa đến.
Lần này ngay cả Thái Sư đại nhân cũng không còn có thể bình tĩnh được nữa.Lương An cũng nhận ra một bài học là dạo gần đây Lương An chỉ quan tâm đến việc mở rộng quốc thổ đánh chiếm bên ngoài mà quên mất bên trong nước Lương cũng cần phải quan tâm sát sao.
Thế là mật thám của Hộ Long Sơn Trang được phái đến vùng hẻo lánh khai hoang phía tây để xem tình hình cuộc sống người dân ở đây.
Còn Lương An thì tự mình đi thăm dò tin tức trong dân.Muốn tìm hiểu tin tức gì thì có hai cách rất hiệu quả.
Một là đến những quán trà quán rượu bình dân nghe ngóng.
Nơi đây có đủ loại người đến cho nên tin tức gì cũng có.
Hai là tìm kiếm những gánh kịch nghệ lưu diễn khắp nơi.
Câu chuyện mà họ kể đến từ mọi ngóc nghách của nước Lương.
Nó phản ánh thực tế rất chuẩn xác.Thế là Lương An lại một lần nữa tự mình xuất cung.
Lần này chỉ mang theo Dương Mặc mà thôi.
Dù sao bọn trẻ cũng không thể nghỉ học quá nhiều được.
Với lại lần này đến chỗ phức tạp mang theo trẻ con sẽ bất tiện.
Đầu tiên Lương An cùng với Dương Mặc đến quán trà bình dân gần đại môn phía đông thành Lương Kinh.
Nơi đây là nơi đông người qua lại nhất thành với người ra người vào tấp nập suốt từ sáng đến tối.
Tất nhiên cũng có đủ loại người khác nhau muốn tìm hiểu chuyện gì chỉ cần bỏ ra chút bạc thì sẽ có người sẵn sàng cung cấp thông tin ngay lập tức.Lương An gọi cho mình một bình trà cùng với ít bánh ngọt rồi ngồi ở một bàn cùng Dương Mặc.
Cả hai cố gắng ẩn giấu nội khí rồi nghe ngóng mọi thứ xung quanh.
Trong quán trà này đúng là có đủ mọi câu chuyện, có người kể về chuyến đi khai hoang ở vùng núi phía tây vừa mới quay về nào là gặp dã thú to lớn nào là gặp cây cối cổ thụ kỳ lạ.
Có người kể nhìn thấy Lam Kình ở ngoài biển to gấp đôi con tàu chiến cỡ lớn.
Đủ mọi câu chuyện về những trải nghiệm của người dân.
Tất nghiên là chúng rất khó để xác thực được độ chính xác.Dương Mặc nhỏ thì sống ở vùng tây bác hoang vu lớn hơn một chút thì ở trong quân doanh rồi về hoàng cung làm thị vệ.
Cuộc sống không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều cho nên nghe được những điều mới lạ này thì rất hứng thú.
Lương An mang theo Dương Mặc cũng là vì như thế.
Còn Lương An thì chỉ tập trung về những tin tức liên quan đến cuộc sống của người dân.
Trong đó có một tin tức rất quan trọng là năm nay mưa hơi nhiều.
Nước sông Đông Giang đang lên cao hơn bình thường.
Nếu vài ngày nữa lại có mưa to thì nhất định sẽ gây ra ngập lụt ở Bình Giang Phủ.Khu vực Bình Giang là khu vực mà các lang mạc đều sinh sống ở hai bên bờ sông.
Dựa vào những cây cầu đá kết nối hơn bên bờ.
Lần này nếu không có chuẩn bị gì mà có lũ lụt thì không biết bao nhiêu người dân sẽ bị cuốn trôi.
Vì thế mà Lương An biết tin này xong thì lập tức kéo Dương Mặc đến Công Bộ.Mấy ngày nay Công Bộ quả thật rất căng thẳng khi mà liên tục được bệ hạ hỏi thăm.
Thấy bệ hạ đến Thượng Thư Công Bộ lại mướt mồ hôi chạy đến.- Không biết bệ hạ thân chính đến là có việc gì?- Nước sông Đông Giang đang lên.
Đê điều hai bờ đã được gia cố hay chưa?- Xin bệ hạ chờ thần một chút.Một lát sau thì đích thân Thị Lang của Tu Ty đến trình báo.- Bẩm bệ hạ.
Tu Ti đã nhận được tin tức này mấy ngày trước.
Hiện dân phu đang được huy động để gia cố đê điều.
Trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ xong.- Được.
Nhưng nếu trong ba ngày có mưa lớn thì sao?- Bẩm bệ hạ.
Như vậy thì phải tập trung vào những đoạn trọng yếu nhất.- Tốt.
Ngươi tự mình ra thực địa giám sát đi.
Nếu có việc không may xảy ra.
Ngươi chờ đến Giám Bộ đi.- Thần tuân chỉ.Công Bộ lại một lần nữa nháo nhào lên.
Toàn bộ nhân lực củ Tu Ty đều được điều ra sông Đông Giang.
Tất cả những khu vực có dân cư sinh sống đê điều đều được xem xét cẩn thận.
Lượng lớn đá cũng được huy động để sẵn sàng vá vào bất cứ chỗ nào có nguy cơ vỡ đê.Mấy ngày sau đó thì quả nhiên là có mưa thật.
Cũng may là nó không quá to nước sông lên cao nhưng chưa làm cho đê bị vỡ cũng như chưa tràn qua được mặt đê do nó đã được gia cố.
Quan viên của Tu Ty vừa làm việc vừa cảm tạ ông trời đã thương họ.
Nếu mưa lớn thêm thì đúng là không biết tình hình sẽ thành ra thế nào.Bản thân Lương An cũng cảm thấy may mắn vì đã không có việc gì xảy ra cả.
Như vậy thì dân chúng cũng yên tâm mà sinh sống.
Ngược lại thì trận mưa này lại là tín hiệu rất tốt cho vụ mùa thu sắp tới.Lúc này thì Diệp Tinh Hà đã trên đường quay về rồi.
Và tất nhiên là sự việc của Công Bộ cũng đã đến tai Diệp Tinh Hà.
Phải nhớ rằng trước đó lúc Lương An còn ngoài mặt trận, Diệp Tinh Hà đã căn dặn tất cả quan lại tránh không làm cho bệ hạ nổi giận vậy mà bọn họ vẫn còn làm ra chuyện thế này.
Lần này có lẽ hạn thật sự sẽ rơi xuống Công Bộ và Hộ Bộ..