Sau khi hình thành hiệp định thì hai nước Giang, Thịnh đều có những hành động chuẩn bị của mình.
Dù sao khoảng thời gian cũng chỉ có khoảng 3 tháng.
Để chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công là không hề nhiều.
Việc điều quân thì đã có kế hoạch đàng hoàng còn nhưng việc liên quan khác thì chưa.
Tập trung một lượng lớn quân sỹ cũng có nghĩa là phải chuẩn bị từng ấy lương thảo.
Còn phải chọn nơi đóng quân tạm thời trước kia khai chiến.
Không phải cứ tập trung quân từ khắp nơi về là có tung họ ra trận ngay.
Ít nhất cũng phải cho họ tập luyện chung vài ngày để quen với việc tham gia một đội hình lớn thì mới có thể xuất quân được.Vì thế mà ngay sau tết niên hiệu Thái Bình năm thứ 11.
Cả nước Thịnh và nước Lương đều có những hành động khác nhau liên quan đến việc điều động binh sỹ với số lượng lớn.
Dù có ý che giấu thì những việc này cũng không thể vô thanh vô tức được.
Và tất nhiên là Hộ Long Sơn Trang đã nhìn ra những điểm khác thường này.
Cho nên đại quản gia của Hộ Long Sơn Trang đã gửi tin đến cho Lương Anh.
"Nước Thịnh và cả nước Giang đều có những hành động đáng ngờ".
Lương An sau khi nhận được tin thì tự mình đến Hộ Long Sơn Trang xem xét.- Bẩm gia chủ.
Có báo có về việc nước Thịnh và nước Giang đang có hành động huy động lương thảo quân bị số lượng lớn.
Nước Thịnh thì đi về phía nam còn nước Giang thì đi về hướng tây.
Rõ ràng là nhắm vào chúng ta.- Ý Đại Quản Gia là họ có khả năng liên hợp với nhau.- Hoàn toàn có thể thưa gia chủ.- Ta biết rồi.
Cứ tiếp tục theo dõi sát.- Tuân lệnh gia chủ.Sau đó Lương An liền quay về trong hoàng cung bàn bạc việc này cùng với những người khác.
Cụ thể ở đây là Diệp Hùng Nguyên Soái, Minh Thái Sư và Diệp Tinh Hà.
Đây là chuyện khá khẩn cấp khi mà nếu đúng như Hộ Long Sơn Trang dự đoán thì nước Lương có thể sẽ đứng trước một nguy cơ lớn chưa từng có.Cả Minh Thái Sư và Diệp Hùng Nguyên Soái nghe đến việc này đều giật mình.
Rõ ràng là họ chưa bao giờ nghĩ đến việc hai nước Giang và Thịnh có thể làm việc này.
Từ trước đến nay chỉ có đối đầu với bên ngoài thì người Hạ mới đoàn kết lại với nhau còn nội bộ thì chẳng bao giờ bằng mặt chứ đừng nói là bằng lòng.
Hai nước có thể chịu hợp tác với nhau chứng tỏ với cả hai bây giờ nước Lương là một sự uy hiếp quá lớn.- Bẩm bệ hạ.
Nếu xác thực việc này thì rất khó cho nước ta.- Đúng thế thưa bệ hạ.
Quân lực của chúng ta hoàn toàn không đủ để đấu với hai nước cùng 1 lúc.- Ta biết.
Hơn nữa người Lạc lúc này cũng không giúp chúng ta được.
Hiện tại họ chỉ còn lại có 2 vạn người.
Chúng ta cũng không thể yêu cầu số quân cuối cùng này tham chiến được.- Vậy bệ hạ định làm thế nào?- Dù muốn dù không thì cũng phải đánh.
Chúng ta không còn con đường nào khác.
Chỉ cần qua được lần này chúng ta nhất định có được 3 đến 5 năm yên bình để tăng trưởng.- Nhưng đánh thì lại rất khó nắm được phần thắng.- Ta đang nghĩ đối sách rồi.
Hiện tại công việc của chúng ta là chuẩn bị cho cả hai việc thất bại hoặc thành công.
Minh Thái Sư ngài ra lệnh cho Công Bộ tu sửa Lạc Thành cùng với căn cứ ở Liên Cực Cảng khẩn cấp.
Nếu thất bại chúng ta sẽ dựa vào nơi đó để phòng thủ.
Nhạc phụ đại nhân, ngài điều hết chiến tướng ở Tướng Phủ đến những thành trì thuộc vùng Tây Giang, Bình Giang.
Chúng ta có thể mất phần bên ngoài còn hai vùng này không thể để mất được.- Chúng thần tuân chỉ.Không chỉ như có như vậy.
Lương An còn triệu cả Lâm Hảo về thành Lương Kinh để tập hợp lực lượng những người mạnh nhất.
Hiện tại nước Lương có đến 6 Lĩnh Vực họ là một sức mạnh đủ để thay đổi được cục diện chiến trường.
Cuộc họp lần này không được diễn ra trong hoàng cung nước Lương mà ở trong Hoàng Lăng.Sau khi phổ biến tình hình cho tất cả mọi người sẵn sàng tâm lý thì Lương An bắt đầu giao nhiệm vụ cho riêng cho từng người.
Đầu tiên sẽ chia lực lượng Lĩnh Vực thành hai đội.
Đội một là Lương An và Dương Mặc, đội 2 là phần còn lại.
Trong đó toàn bộ Lăng Vệ cũng sẽ được điều về phía đội 2.Đội 2 sẽ được giao hướng của nước Thịnh.
Trong đó Diệp Tinh Hà và Chu Hùng Thống Lĩnh sẽ là những người chiến đấu tuyến đầu.
Lâm Hảo và Mục Vân sẽ làm nhiệm vụ ám sát cùng nhau bất cứ đối thủ nào bị Diệp Tinh Hà dồn ép.
Quân sỹ sẽ được điều động đến hướng này là hướng chính.
Bao gồm toàn bộ lực lượng hiện tại ở phía tây bao gồm cả Hắc Long Quân.
Tính ra tổng quân số ở bên này có 12 vạn.
Lực lượng này được phép chiến đấu theo bất cứ cách nào mà Diệp Tinh Hà muốn.Còn đội 1 thì Lương An sẽ dẫn theo Nam Giang Doanh và Đông Hải Doanh cùng lực lượng phòng thủ biên giới sẽ tập trung phòng thủ tại La Thành.
Lực lượng này nếu tính cả 2 vạn người mới được huấn luyện kia thì có đến 14 khi có thêm 1 vạn quân người Lạc trấn thủ sẵn ở đây nữa.
Vì thế mà Lương An ra lệnh cho đội quân người Lạc này quay về quê nhà của mình để dồn quân cho hướng nước Thịnh.Theo cách bố trí của Lương An thì tức là nước Lương đang đánh giá nước Giang kém hơn nước Thịnh rất nhiều về chiến lực.
Lương An định bố trí bên nước Giang yếu hẳn để đánh phòng ngự cầm chừng để cho bên nước Thịnh đánh xong thì cánh này sẽ tự kết thúc theo.
Tuy nhiên như vậy thì gánh nặng lên Lương An sẽ là rất cao.Diệp Tinh Hà cảm thấy thà Lương An và Diệp Tinh Hà ở một bên để dồn lực hạ gục hẳn một cánh rồi nhanh chóng tiếp viện cho cánh còn lại.
Mọi người cũng đều đồng ý với ý kiến này.
Bởi vì bốn người còn lại hoàn toàn có thể câu giờ khoảng 10 đến 15 ngày cho hai người Lương An.- Bọn họ nghĩ rằng hợp công thì sẽ khiến chúng ta không biết phải bỏ bên nào đánh bên nào.
Họ sẽ không bao giờ nghĩ chúng ta dám giữ cả hai.- Nhưng làm như vậy thì có nguy cơ chúng ta thua cả hai.
Bởi vì cách biệt binh lực có thể sẽ rất nhiều.- Thế nên anh mới để em đi hướng nước Thịnh.
Lần này em muốn giết bao nhiêu cứ giết bấy nhiêu.Lương An cũng không còn cách nào khác để giảm thiểu số lượng người chết nữa.- Vậy còn anh?- Anh cũng sẽ giết nhiều nhất có thể.Biết là không còn cách nào khác cho nên Diệp Tinh Hà cũng không thể ngăn cản Lương An được.
Bây giờ nếu còn cứ lo trước lo sau thì sợ rằng nước Lương cũng sẽ chẳng còn nữa.Việc tu sửa lại Lạc Thành thì người Lạc bên trong tất nhiên là biết cho nên họ hỏi lý do vì sao lại làm vào lúc này thì quan viên Công Bộ chỉ nói bệ hạ có lệnh như vậy làm cho phó tộc trưởng Lạc Vũ lại phải tự mình đến thành Lương Kinh để gặp Lương An.
Lương An cũng chẳng giấu làm gì tình hình trước mắt.
Dù sao đã là những lúc như thế này người Lạc giúp được một phần thì nước Lương cũng vững thêm một phần.- Bệ hạ coi người Lạc là những kẻ vong ân phụ nghĩa hay sao? Nước Lương có nạn làm sao chúng tôi đứng nhìn được.
Lần này dù cho có chết đến người cuối cùng người Lạc cũng đồng sinh đồng tử với nước Lương.- Vậy thì ta xin cảm ơn chân tình của người Lạc trước.Sau đó Lạc Vũ phó tộc trưởng đi thẳng về Thiên Mộ thông báo tình hình cho Lạc Thiên tộc trưởng.
Một lần nữa đài lửa lại cháy lên trên Thiên Mộ chứng tỏ rằng người Lạc lại một lần nữa đứng trước nguy cơ.
Vậy là tất cả người Lạc ở xung quanh Thiên Mộ đều tập hợp về chân núi nghe lệnh.- Bệ hạ có ân với tộc ta thế nào không cần nói nhiều nữa.
Lần này chúng ta sẽ cùng chiến đấu với nước Lương nhưng không phải để báo thù mà là để bảo vệ cho đất đai của hai bên.
Nhớ kỹ lần này không được hy sinh vô ích nữa.- Tuân lệnh tộc trưởng.Vậy là toàn bộ số quân còn lại của người Lạc đều được điều ra tiền tuyến.
Lạc Hà vẫn tiếp tục là chỉ huy.
Thời gian huấn luyện đặc biệt của những người có thể mở Lĩnh Vực đã được dừng lại.
Hiện tại không có đủ thời gian để cho họ hoàn thành huấn luyện nữa.Theo tin tức mà Hộ Long Sơn Trang nhận được thì cả hai bên nước Thịnh và nước Giang đều đã điều động một lượng lớn quân sỹ sẵn sàng.
Theo ước tính ban đầu thì lần này nước Thịnh điều binh không ít hơn lần trước.
Cũng có nghĩa là nước Thịnh có quân lực vẫn còn khá dồi dào.
Khi mà lần trước họ đã tổn thất mười mấy vạn quân.Trong khi đó nước Giang cũng điều động một lực lượng ước tính cũng phải mười mấy vạn người.
Như vậy tức là nước Giang hoàn toàn nghiêm túc trong lần hợp tác này.
Rõ ràng là họ đang muốn nước Lương phải chịu thất bại nặng nề trong lần này.Từ tháng Thìn năm Thái Bình thứ 11 thì cả ba nước đều thực hiện những hành động quân sự một cách rầm rộ.
Nước Lương thì tập trung toàn bộ quân số có thể về hướng nước Thịnh bao gồm cả một phần của Thanh Lâm Doanh.
Đây là lần đầu tiên binh sỹ ở đại doanh này được đối đầu trực diện với quân địch.
Lăng Vệ cũng được điều đến đây 4 đội.
Cấm Vệ Quân cũng được điều đi một nửa theo Diệp Tinh Hà.Vì không còn cao thủ nào ở trong hoàng cung nữa cho nên hoàng tử và công chúa được đưa vào trong Hoàng Lăng để đội Lăng Vệ còn lại bảo vệ.
Còn hoàng cung nước Lương tạm thời sẽ do Minh Thái Sư và Diệp Hùng Nguyên Soái lo liệu.Lương An cùng với Dương Mặc mang theo đội Ngự Lâm Quân lên đường đi về phía đông và mục tiêu của họ là La Thành.
Họ chọn đi đường biển để rút ngắn quãng đường di chuyển nhất có thể.
Trong khi đó thì quân ở Nam Giang Doanh cũng được điều động đến khu vực La Thành.
Đường đi đã mở xong cho nên họ không còn mất nhiều thời gian để di chuyển như trước nữa.Vì có thêm sự hỗ trợ của tổng cộng 4 vạn quân người Lạc cùng với 1 vạn quân từ Thanh Lâm Doanh và Cấm Vệ Quân thì tính ra cánh nước Thịnh của nước Lương có khoảng 17 vạn người không thua thiệt quá nhiều so với tin tình báo về quân số nước Thịnh.
Họ cũng có đến 4 Lĩnh Vực.
Đây là lực lượng đủ lớn để có thể nghĩ đến chiến thắng.Trong khi đó phía nước Giang.
Quân Lương chỉ có 12 vạn người tính cả lực lượng lính mới được Diệp Tinh Hà huấn luyện.
Họ mới chỉ vừa nhận trang bị mới xong có một thời gian.
Trông mong quá nhiều vào họ là việc không nên.
Quân Lương vẫn phải để lại 2 vạn người để bảo vệ hai cảng biển chứ nếu không thì họ có quân số lên đến 14 vạn.Cánh này vốn là cánh đánh theo kiểu thủ hoà cho nên Lương An và Dương Mặc mới đến đây.
Một người thì có Lĩnh Vực Phòng Ngự.
Một người thì có khả năng giải tán đám đông một cách hiệu quả.
Dựa vào tường thành phòng thủ thì việc thua thiệt một phần ba quấn số là không quá đáng ngại.Lương An xuất hiện tất nhiên là khiến cho tinh thần binh sỹ lên rất cao.
Cảnh tượng đêm giao thừa năm ngoái đã để lại cho họ một ấn tượng vô cùng to lớn.
Bây giờ lại được chiến đấu cùng Lương An lần nữa làm cho họ vô cùng vui mừng.Trong khí đó thì đúng như ước định cả nước Thịnh và nước Giang đều tập hợp quân đội và tấn công về hướng nước Lương.
Quân Giang đâm thẳng qua biên giới và tiến về phía La Thành còn quân Thịnh thì cũng nhận được tin quân Lương đã sẵn sàng giao chiến ở khu vực bên ngoài biên giới nước Lương..