Mặt trận nước Thịnh, sự anh dũng của Diệp Tinh Hà đã trở thành lực đẩy cho binh sỹ nước Lương không ngừng tiến về phía trước.
Quân Thịnh càng lúc càng co cụm lại một chỗ để bảo vệ lẫn nhau.
Tuy nhiên việc co cụm này lại tạo cơ hội cho những người có khả năng tấn công diện rộng như Diệp Tinh Hà phát huy được tối đa hiệu quả chiến đấu.Những vị chủ tướng của nước Thịnh đều nhận ra vấn đề này cho nên họ không còn cách nào khác buộc phải chia nhau ra trấn giữ các góc để cho quân Thịnh không bị quân Lương bao vậy lại tấn công.
Cũng đồng nghĩa là họ sẽ không còn toàn tâm toàn ý vào việc đối đầu với những Lĩnh Vực của nước Lương nữa.Đối đầu với Diệp Tinh Hà mà bị phân tâm thì rõ ràng là việc tìm chết.
Thao Thiết khi còn đang mải hỗ trợ binh sỹ đã bị Diệp Tinh Hà tiếp cận.
Đấu nội khí thì Thao Thiết có thể ngang hàng với Diệp Tinh Hà chứ đấu cận chiến thì không.
Thao Thiết nhanh chóng được nếm trải cảm giác của Vũ Thịnh cũng như Điền Dũng trước đó khi mà Tước Vũ Kiếm đang liên tục tạo ra những vết thương trên người Thao Thiết.
Dù cho người này đang mặc chiến giáp loại tốt nhất của nước Thịnh.Những Lĩnh Vực còn lại của nước Lương thì không có ý định chia nhau ra tấn công mà tiếp tục theo một hướng để đánh vào.
Và họ chọn hướng của Linh Miêu.
Linh Miêu có ảo ảnh để che giấu bản thân nhưng mà lại không có lực phòng ngự hay tấn công quần công.
Chỉ cần có thể tiếp cận được thì Linh Miêu chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Hơn nữa người này còn là hộ vệ thân cận của vua Hưng Nghiệp một khi mất đi nhất định sẽ là ảnh hưởng lớn đến tâm lý vua Thịnh.Việc đối mặt với sự phối hợp của ba người nước Lương thì Linh Miêu không có cách nào khác ngoài liên tục thoái lui.
Mà thoái lui thì binh sỹ khác sẽ bị bỏ lại.
Và họ nhanh chóng trở thành con mỗi của quân Lương.
Đội hình của quân Thịnh nhanh chóng bị thủng một cánh rất rõ ràng.
Và lúc này họ nghe được tiếng vó ngựa đến từ phía sau lưng.
Tiếng động này chính là tiếng di chuyển của Hắc Long Quân.
Sự cơ động của họ lúc này chính là nỗi ám ảnh với toàn quân nước Thịnh.Lá cờ mặt rồng đen đi đến đâu thì quân Thịnh ngã xuống như ngả rạ đến đấy.
Những cái bóng đen đi đến đâu thì chiến trường được dọn dẹp đến đấy.
Càng lúc thì quân Thịnh càng bị đẩy vào tình thế khó khăn hơn.
Cứ tiếp tục kéo dài thế này thì không sớm thì muộn toàn quân nước Thịnh cũng sẽ bị tiêu diệt.Lúc này tướng lĩnh cao cấp của nước Thịnh buộc phải đưa ra quyết định.
Hoặc là lui quân hoặc là tất cả đều chết ở đây.
Thao Thiết người đang chịu nhiều áp lực nhất buộc phải ra lệnh rút quân.
Sau đó những người khác cũng ra những mệnh lệnh tương tự cho lực lượng bên cạnh mình rút lui.
Trận chiến này đã không thể tiếp tục đánh được nữa.Quân Thịnh ngay lập tức rút quân theo lệnh.
Thậm chí những người có Lĩnh Vực còn là những người đầu tiên rút lui.
Họ là những tài sản quan trọng của nước Thịnh cho nên an toàn của họ còn hơn mạng sống của vài ngàn binh sỹ.
Vì thế mà có chuyện ngược đời là binh sỹ tập trung bảo vệ cho Lĩnh Vực rút lui.Diệp Tinh Hà không phải Lương An cho nên không có chuyện nhân đạo hay thương tình.
Thấy quân Thịnh rút lui Diệp Tinh Hà còn hạ lệnh cho toàn quân lao lên truy đuổi.
Tốc độ của Hồng Nguyệt không kém Ô Vân là bao cho nên Diệp Tinh Hà đang một mình lao vào đội hình quân Thịnh đang rút lui.
Bình thường thì đây là việc nguy hiểm khi phải một mình đối mặt với không biết bao nhiêu binh sỹ còn đối với Diệp Tinh Hà thì đơn giản chỉ là mang đến một ngọn lửa thiêu cháy tất cả.
Nội khí Phượng Hoàng được chuyển thành dang Lĩnh Vực bình thường.
Nó có bán kính 20 bộ xung quanh người Diệp Tinh Hà.
Và bất cứ sự sống nào trong phạm vị này đều bị nó đốt cháy.
Cái quan trọng là nó đốt cháy máu bên trong cơ thể nên không thể dập được người đã bốc cháy thì chỉ có thành cái xác khô mà thôi.Phía sau binh sỹ nước Lương cũng lao lên theo sau.
Vì lần này Lăng Vệ tham chiến cho nên chiến kỳ hoàng gia của nước Lương cũng đang hiện diện tại chiến trường và nó luôn được một đội Lăng Vệ bảo vệ cẩn thận.
Diệp Tinh Hà đi trước mở đường còn chiến kỳ hoàng gia theo sau.
Đây là một hình ảnh vô cùng tráng lệ về tinh thần chiến đấu của nước Lương trong trận này.Mục tiêu của Diệp Tinh Hà là những người có Lĩnh Vực cho nên hướng Diệp Tinh Hà đuổi theo cũng là hướng những người kia rút lui.
Họ cũng nhận ra điều này cho nên chia nhau ra để tránh bị tóm được tất cả.
Diệp Tinh Hà cũng không tham lam mà chọn đuổi theo một người mà thôi.
Đó là Thịnh Văn, Thịnh Văn là người hoàng tộc nước Thịnh cho nên rõ ràng là có giá trị hơn những người còn lại.
Thấy Diệp Tinh Hà lao về phía mình Thịnh Văn cũng chỉ còn cách cố gắng chạy trốn để bảo vệ bản thân.Trong khi đó ở mặt trận nước Giang.
Quân Lương đang đẩy hẳn đội hình quân Thịnh ra ngoài.
Dương Mặc đang dẫn đầu toàn quân tiến lên.
Có Lĩnh Vực của Dương Mặc bảo vệ cho nên quân sỹ của nước Lương vô cùng vững tâm tiến lên.
Quân Giang thì ngược lại hoàn toàn họ dễ dang bị lực lượng của quân Lương đẩy lui.
Việc này chỉ dừng lại cho đến khi quân Lương tiến hết tầm bắn tên của cung thủ trên thành.Giang Hạo dù rất khó chịu nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài ra lệnh cho quân Giang ngừng công thành.
Toàn quân nước Giang sau đó lùi ra khỏi khu vực La Thành.
Họ không muốn chịu thêm thiệt hại cho nên vừa rút Giang Hạo và Giang Sách vừa làm nhiệm vụ đoạn hậu.
Tuy nhiên quân Lương hoàn toàn không có dấu hiệu đuổi theo.
Lương An đứng trên tường thành nhìn quân Giang rút lui hoàn toàn rồi mới rời khỏi trạng thái chiến đấu.
Dương Mặc thây đối phương rút hẳn đi thì cũn thu hồi Lĩnh Vực của mình rồi ra lệnh cho quân sỹ quay về trong thành.- Thắng rồi.
Thắng rồi.Trên tường thành binh sỹ nước Lương bắt đầu hò reo dọc theo tường thành phía tây của La Thành.
Binh sỹ bên dưới sau khi quay về thành cũng hoà vào không khí huân hoan ấy.
Họ vui mừng không chỉ vì họ đã chiến thắng.
Họ vui mừng vì ít nhất nước Lương đã vượt qua được khó khăn từ một bên.
Bây giờ chỉ còn chờ xem tình hình bên còn lại.
Tuy nhiên sự ăn mừng này chỉ diễn ra trong chốc lát.
Dương Mặc ngay lập tức ra lệnh cho họ nghỉ ngơi cũng như chăm sóc cho những người bị thương.
Nếu tình hình cánh bên nước Thịnh xấu thì họ sẽ phải ngay lập tức phải lên đường tiếp viện.Cuộc truy đuổi bên phía cánh nước Thịnh vẫn tiếp tục và Diệp Tinh Hà đã tiếp cận Thịnh Văn càng lúc càng gần hơn.
Tuy nhiên Diệp Tinh Hà lúc này lại bị Linh Miêu ngăn lại.
Những hộ vệ trung thành luôn đặt mạng sống của chủ nhân lên trên mạng sống của mình cho nên Linh Miêu lúc này đang lấy bản thân ra làm mồi nhử để cho Thịnh Văn người của hoàng tộc nước Thịnh rút lui.
Thịnh Văn cũng không nói nhiều mà lập tức cắm đầu chạy thẳng.
Lúc này mà còn để thể diện lên trên cùng thì cả hai sẽ cùng chết tại đây chứ không phải một người.Linh Miêu trước đó đã bị ăn một đòn Huyết Nhật của Diệp Tinh Hà cho nên là người suy yếu thứ hai trong bốn người nước Thịnh.
Bây giờ lại đang một mình đối đầu với Diệp Tinh Hà hơn nữa ba người còn lại sẽ sớm bắt kịp mà thôi.
Nếu phải 1 chấp 4 hôm nay Linh Miêu nhất định phải chết ở đây.
Vì thế mà chỉ giúp Thịnh Văn một chút rồi Linh Miêu cũng dùng Ảo Ảnh mà bỏ chạy.
Có thể thoát được hết mới là tốt nhất.- Đã định ở lại rồi còn muốn đi đâu.Diệp Tinh Hà tung thẳng Huyết Nhật về phía những ảo ảnh đang toán loạn bỏ chạy kia.
Huyết Nhật có một đắc tính là nó phản ứng với máu.
Mà trong những ảo ảnh kia thì chỉ có duy nhất một bản thể thật là có máu mà thôi.
Cho nên nhìn qua là Diệp Tinh Hà biết người thật đang ở đâu.Mục Vân đến sau cũng rất hiểu ý liền tung Ám Vụ về hướng đó.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì Linh Miêu đã bị vây trong Ám Vụ.
Còn Diệp Tinh Hà thì đang hùng hổ lao vào.- Ngươi dù sao cũng vì chủ nhân mà liều mạng cho nên ta sẽ không giết.
Ngoan ngoãn chịu trói theo ta về thì đỡ được nỗi đau xác thịt.Diệp Tinh Hà đây không phải là có ý dụ hàng mà là thật sự muốn bắt.
Những Lĩnh Vực đặc thù như Linh Miêu chính là tư liệu quý cho mai sau.
Bây giờ bắt về lấy được thông tin sẽ tốt hơn rất nhiều so với giết chết tại chỗ.
Tất nhiên Linh Miêu không phải kẻ dễ dàng chịu trói cho nên vẫn ngoan cố chống đỡ đến cùng.Đấu trực diện với Diệp Tinh Hà rõ ràng không phải con đường sáng cho nên chẳng mấy chốc Phượng Hoàng đã phá vỡ Lĩnh Vực của Linh Miêu rồi Diệp Tinh Hà tóm chặt lấy người này.
Nhóm Lâm Hảo cũng nhanh chóng tham gia cùng trấn áp cho nên Linh Miêu lúc này đã bị khống chế hoàn toàn.- Hạ lệnh thu quân.
Hôm nay đến đây là đủ rồi.- Rõ thưa nương nương.Sau đó Lâm Hảo ra lệnh cho quân sỹ truyền tin đi ngừng truy đuổi quân Thịnh mà quay về.
Hắc Long Quân vì có tốc độ cao cho nên họ dễ dàng truyền tin khắp mặt trận cho quân Lương tập hợp về.
Người Lạc hôm nay cũng rất nghe lời khi không liều chết xông lên nữa mà có lệnh thu quân thì lập tức quay lại.
Dù sao thì họ cũng đã tổn thất quá nhiều trong lần trước.
Lần này rút kinh nghiệm cũng là dễ hiểu.- Tập hợp tất cả mọi người về Đại Nam Thành nghỉ ngơi.Diệp Tinh Hà tiếp tục ra lệnh cho quân sỹ quay về Đại Nam Thành.
Sau đó thì quân Lương bắt đầu kiểm tra thiệt hại.
Quân Lương lần này tổn thất không lớn.
Với tổng cộng 17 vạn quân ban đầu hiện tại họ còn lại đến 13 tỷ lệ thương vong chỉ có khoảng một phần tư.
Nhất là phía Hắc Long Quân họ tham chiến sau lại còn đánh từ sau lưng đối thủ nữa cho nên gần như là không thiệt hại gì.Diệp Tinh Hà sau khi kiểm tra quân số thì ra một mệnh lệnh nữa.- Tất cả nghỉ ngơi 3 ngày.
Sau 3 ngày chúng ta sẽ đánh chiếm phần còn lại của vùng đồng bằng phía nam nước Thịnh.- Rõ thưa nương nương,Hiện tại tinh thần cánh bên này của quân Lương đang lên rất cao cho nên họ không hề có bất cứ ý kiến gì về mệnh lệnh này của Diệp Tinh Hà.Vùng đồng bằng phía nam nước Thịnh chỉ còn lại một phần tư cuối cùng.
Bây giờ chiếm được thì nước Lương chính thức có được 1 phần 6 lãnh thổ của nước Thịnh.Quân Thịnh rút lui sau đó tập trung lại tại bên trong khu vực trên cùng của vùng đồng bằng phía nam nước Thịnh.
Khi tập hợp lại thì họ nhận ra là chỉ có ba Lĩnh Vực quay về mà thôi.
Tổng quân số cũng chỉ còn lại khoảng 13 vạn.
Tức là họ thiệt hại một phần 3 quân.
Nhiêu đây vẫn còn là khá đầy đủ so với lần trước.Thịnh Văn quyết định chờ chỉ thị của vua Hưng Nghiệp chứ không định rút lui ngay.
Vì Thịnh Văn cũng đoán được Diệp Tinh Hà nhất định sẽ tiếp tục đánh tiếp..