Lương An và Diệp Tinh Hà rời khỏi quán ăn rồi tìm một nơi có địa thế đẹp để ngắm bầu trời đêm đang rất đẹp kia.
Đêm nay trăng sao đều hiện, mặt trăng vừa to lại vừa tròn khiến cho ban đêm mà ánh sáng vẫn còn rất nhiều.
Kết hợp với đèn đuốc khắp nơi thì ban đêm trong thành Lương Kinh cũng chắc có chút nào gọi là ảm đạm.
Hai người đi một lúc rồi đi vào một quán trọ có tầng lầu mở.- Cho ta một phòng trền tầng cao nhất.
Phòng nào dễ nhìn ra bầu trời ấy.- Có ngay thưa đại nhân.
Không biết ngài định ở bảo lâu.- Chỉ đêm nay thôi.
Sáng mai ta sẽ đi ngay.- Vậy thì của đại nhân chỉ 2 lượng bạc mà thôi.- Đây là 10 lượng.
Mang cho ta một chút rượu và điểm tâm.
Còn lại ngươi cứ giữ lấy.- Đa tạ đại nhân.
Đồ ngài cần sẽ được mang lên ngay.Sau đó thì hai người cùng nhau lên một phòng trên tầng cao nhất của quán trọ có cửa sổ nhìn ra phía mặt trăng trên trời.
Địa thế quả thật là rất hợp ý Lương An.
Cũng chỉ có một chút sau đó thì tiểu nhị trong quán trọ cũng mang rượu và một ít điểm tâm đến cho hai người.Đã lâu lắm rồi Lương An với Diệp Tinh Hà mới lại tận hưởng cảm giác này.
Ở bên ngoài cung không lo không nghĩ chỉ cùng nhau ngắm bầu trời đêm như lúc họ còn thiếu niên.- Bầu trời hôm nay đẹp thật đấy.- Anh có nhớ lần trước chúng ta cùng ngắm sao là bao giờ không?- Là lúc các con được 3 tuổi.
Đến giờ đã là 5 năm rồi.- Anh đúng là có trí nhớ tốt.
Ngày xưa mỗi khi muốn trốn học chúng ta đều như thế này.
Còn bây giờ thì là trốn việc rồi.- Một ngày thôi mà.
Không có sao.
Chỉ là không biết bây giờ trong cung đang thế nào?- Em nghĩ ngoài Mặc ra chẳng có ai chờ chúng ta đâu.- Đúng thế.
Họ sẽ nghĩ chẳng có ai ngu dại mà trêu vào nương nương cả.- Anh là đang chê em đanh đá đấy hả?- Không dám.
Không dám.Trong lúc hai người vừa ngắm sao vừa trò truyện vui vẻ thì đúng là trong cung chỉ còn một mình Dương Mặc luôn chờ ở Thiên Minh Cung.
Còn lại thì đều đã đi nghỉ cả rồi.
Đúng như Lương An nói nội nhân trong cung có niềm tin tuyệt đối về việc không ai có thể làm hại được bệ hạ cũng như nương nương.
Hai người ra ngoài chơi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tiểu công chúa trước đó còn nói với Dương Mặc.- Cô Mặc.
Hai người họ bỏ chúng ta ở lại đi chơi một mình cô còn đợi làm gì.
Đợi khi nào hai người về con nhất định bắt đền.Tuy nhiên Dương Mặc không bao giờ buông bỏ chức trách của mình cả.
Thậm chí lúc này Dương Mặc còn đang định ra ngoài cung đi tìm.
Tuy nhiên nghĩ đến thành Lương Kinh rộng lớn thì Dương Mặc phải bỏ ý định này đi.
Có tìm cả đêm thậm chí thêm cả ngày hôm sau nữa cũng không thể tìm được hai người trong toà thành này.Lúc mà Lương An và Diệp Tinh Hà đang ngắm sao thì có thêm một nhóm người đi vào quán trọ này.
Và họ cũng muốn thuê phòng ở tầng cao nhất.
Nhóm này có khoảng 7 8 người gì đó tuy nhiên lại chỉ thuê hai phòng cho nên vị tiểu nhị trông coi quán ban đêm khá là chê sự bủn xỉn của họ chứ không như vị đại nhân rộng rãi mới đến cách đó không lâu.
Rượu và điểm tâm chỉ có tầm 1 lượng bạc, tiền phòng 2 lượng vậy là vị tiểu nhị này được thưởng tận 7 lượng.
Đó là một phần 3 tiền lương tháng của người này rồi đấy.
Thật ra thì cái giá 20 lượng bạc một tháng tiền lương cũng tính là khá cao nếu so với những nơi khác.
Chứng tỏ là quán trọ này làm ăn rất được cho nên mới trả công nhân viên nhiều như thế.Nhóm người này đi lên trên tầng cao nhất của quán trọ thì không ở trong phòng mà theo đường cửa sổ đều trèo hết lên mái nhà.
Từ trên mái họ có thể quan sát được cả một thành Lương Kinh rộng lớn đang trong một đêm nhộn nhịp.
Lương An và Diệp Tinh Hà đang ngắm sao thì bị những tiếng động trên mái nhà làm cho để ý.- Đêm hôm thế này còn trèo lên mái nhà nhất định không phải kẻ tốt lành gì.- Mặc kệ là làm gì thì gặp em tức là không may rồi.Lương An vừa nói vừa tỏ lòng thương xót cho những kẻ xấu số đã chọc tức Diệp Tinh Hà vào cái lúc này.
Phải biết rằng Diệp Tinh Hà cực kỳ ghét kẻ khác phá hỏng tâm trạng của mình.
Và những người này đã làm việc họ không nên làm nhất trong cuộc đời.
Đợi cho những tiếng động dừng lại.
Diệp Tinh Hà cũng bí mật leo lên từ cửa sổ.
Diệp Tinh Hà ra ngoài luôn mặc đồ nam cho nên hoàn toàn không bị vướng víu gì trong việc leo trèo cả.
Hơn nữa Diệp Tinh Hà còn mang theo 2 thanh Tước Vũ Kiếm sau lưng.
Chỉ cần mấy người kia làm việc ngu ngốc gì thì hôm nay chính là ngày giỗ của họ.
Lương An vì không muốn có án mạng xảy ra cho nên cũng phải trèo lên sau.
Lương An tính ra cũng khá tinh thông bộ môn leo trèo này vì việc gì cũng theo Diệp Tinh Hà làm.
Mà mấy bộ công phu như nghe lén hay trèo tường thì chính là công phu nhập môn của những người có tính cánh thích náo nhiệt như Diệp Tinh Hà.Ẩn nấp đằng sau nhóm người kia.
Lương An và Diệp Tinh Hà bắt đầu nghe lén cuộc nói chuyện của họ.- Theo bản đồ thì cứ từ đây chúng ta cần vượt qua dãy phố trước mặt là đến được mục tiêu.
Nhớ kỹ chỉ lấy đồ rồi đi tránh gây ra phiền phức tối đa có thể.Sau đó thì nhóm người kia hành động.
Họ đều thay sang trang phục dạ hành từ lúc bắt đầu trèo lên mái.
Hơn nữa còn bịt kín mặt luôn nên chắc chắn là muốn làm việc gì đó mờ ám.- Để xem các người định làm gì.Máu thích náo nhiệt của Diệp Tinh Hà lại nổi lên.
Cả Lương An cũng tò mò muốn xem xem những người này đang định làm việc mờ ám đến mức nào.
Thế là cả hai ẩn giấu tối đa nội khí rồi lặng lặng theo sau nhóm người kia.
Họ vượt qua một dãy phố rồi đến một phủ viện khá to lớn.- Đây không phải phủ của Thượng Thư Tài Bộ à?- Bọn chúng muốn trộm thứ gì đó quan trọng.Việc nhóm người này nhắm vào nhà đại quan nhất phẩm làm cho Lương An rất bất ngờ.
Vậy ra đây là một hành động có âm mưu to lớn chứ không phải là việc mờ ám bình thường.
Thật không may cho chúng khi lại hành động ngay trước mắt Diệp Tinh Hà và Lương An.Vậy là Diệp Tinh Hà và Lương An chia nhau ra hai hướng đợi bọn họ vào phủ lấy đồ.
Lương An muốn xem xem chúng muốn trộm cái gì trong nhà của Thượng Thư Tài Bộ.
Một lúc sau thì nhóm người này đi ra khỏi nhà Thượng Thư Tài Bộ.
Nói thật thì Lương An đánh giá khá cao khả năng của nhóm người này khi mà họ có 8 người mà đột nhập vào bên trong không bị bất cứ ai phát hiện thời gian tìm kiếm đồ vật trong nhà cũng không quá lâu.
Và trông họ đi ra không có hề giống là thất bại.- Giao đồ lấy bên trong ra thì các ngươi còn được sống.Lương An bất ngờ đứng ra chặn đường nhóm người kia.
Lúc này Lương An vẫn chưa bỏ ẩn giấu khí lực cho nên khi bọn họ cảm nhận thì chỉ thấy kỳ lạ mà thôi.
Trong số họ cũng có người nhạy cảm cho nên có phần đề phòng.- Không biết ngươi là ai nhưng không nên xen vào việc người khác.- Việc này là việc liên quan đến ta.
Các ngươi ngoan ngoãn thì bớt được nỗi đau thể xác.Nhóm người kia biết không dùng lời nói giải quyết được thì lập tức tấn công.
Thế nhưng họ còn chưa kịp xông lên thì cả người đã bị đè nặng bởi áp lực của nội khí phát ra.
Điều đáng sợ là không phải từ hướng trước mặt mà là phía sau lưng.
Lúc này thì họ đã biết mình động phải đối thủ đáng sợ đến mức nào.- Đừng giết vội phải lấy được đồ đã.- Em biết rồi.Diệp Tinh Hà tiến lên từ phía sau và dùng nội khí Phượng Hoàng ép những người kia quỳ rạp xuống đất.
Họ cũng là người có nội công cho nên cố gắng dùng nội khí của mình để chống đỡ lại.
Tuy nhiên họ nhận ra ngay mình đang áp chế bởi cái gì.- Đây là lĩnh vực.
Không biết các hạ là ai.
Tại sao lại nhắm vào chúng ta.- Ta không nhắm vào các ngươi mà các ngươi nhắm vào người của ta.
Ta nói lại lần nữa.
Giao đồ ra thì ta tha không giết.- Anh không cần nhiều lời với chúng làm gì.
Cứ để em.Diệp Tinh Hà vốn không ôn hoà lại còn bị làm cho mất hứng cho nên ra tay khá tàn bạo.
Một người phía gần Diệp Tinh Hà nhất bị ép chặt xuống đất máu tươi bắt đầu chảy ra khi cơ thể có biểu hiện bị nghiền nát.
Máu vừa chảy ra thì lập tức bốc hoả do tác dụng của nội khí Phượng Hoàng.
Nói thật kiểu tra tấn này quá mức đáng sợ với bất cứ ai.Những người kia không thể quay lưng lại chứng kiến đồng đội bị Diệp Tinh Hà hành hạ nhưng những tiếng la hét đau đớn thì họ nghe thấy rõ ràng.
Họ thừa biết có thể khiến cho một người có nội công như bọn họ đau đớn như thế thì Lĩnh Vực của người kia mạnh đến mức nào.- Đồ trên người ta.
Muốn lấy thì tự đến.Một người trong số 8 người quyết định giao đồ.
Lương An cũng không ngần ngại mà đến kiểm tra.
Người này vốn nghĩ đợi Lương An đến sẽ liều mình khống chế Lương An để cả đội có nguy cơ thoát thân nhưng khi Lương An bước chân đến gần thì người này biết mình làm sai rồi khi mà áp lực từ Lương An toả ra còn đáng sợ hơn cả áp lực đang đè lên cơ thể họ.
Họ có cảm giác thứ đó chỉ cần khẽ chạm vào thì họ sẽ bị nghiền thành bột chứ không chỉ đau đớn nữa.- Ta khuyên các ngươi không nên chống cự làm gì.
Ngoan ngoãn một chút nếu ta mất kiên nhẫn các người sẽ mong được chết hơn đấy.Lương An cảnh báo những người này lần cuối cùng.
Và lúc này nhóm người kia đã biết họ đang đối đầu với 2 Lĩnh Vực chứ không phải 1.
Và cả hai đều cực kỳ mạnh chứ không phải mạnh bình thường.
Phía sau Diệp Tinh Hà cũng tạm thời bỏ qua cho người đang bị tra tấn kia.
Thật ra tiếng la hét của người này cũng đã thu hút sự chu ý ở xung quanh.
Nhất là người ở trong nhà của Thượng Thư Tài Bộ.
Lập tức có người hầu trong phủ chạy ra ngoài xem xét tình hình.- Gọi chủ nhà ra ngoài này giúp ta.
Nói với ông ấy là có khách họ Diệp đến.Diệp Tinh Hà đứng gần với cổng phủ Thượng Thư Tài Bộ hơn nên là người nhìn thấy người hầu phủ Thượng Thư trước.
Còn Lương An thì đang lo khống chế những người kia.
Họ định nhân cơ hội bỏ chạy nhưng hoàn toàn không nhúc nhích nổi trước áp lực của Hắc Khí.
Sức đè nén của Hắc Khí càng lúc càng trở nên mạnh, bây giờ ngoài nội khí phòng ngự như Dương Mặc ra tuyệt đối không có loại nội khí nào có tính đè nén cao như thế.
Người hầu trong phủ nhìn thấy tình hình bên ngoài tuy không hiểu gì nhưng cũng lập tức vào chuyển lời.
Dù sao cũng chẳng có kẻ nào dám to gan đến gây chuyện trước phủ quan nhất phẩm như thế.Vậy là chỉ một lát sau Thượng Thư Tài Bộ đi ra.
Bởi vì từ lúc nghe thấy khách họ Diệp ông ấy đã cảm thấy có điều không lành.
Trong thành Lương Kinh này người có họ Diệp mà ông ấy quen biết không nhiều và có một người đặc biệt đáng sợ.
Và khi ra cửa thì Thượng Thư Tài Bộ nhận ra những gì mình lo sợ là đúng.- Thượng Thư đại nhân.
Trong nhà ngài có đồ bị lấy mất đấy.
May kiểm tra xem là mất thứ gì?Người lên tiếng lúc này là Lương An.
Thượng Thư Tài Bộ nhìn thấy Lương An thì suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
Chỉ là nghe thấy như vậy thì lập tức chạy vào trong nhà tìm kiếm xem đã mất thứ gì không quên dặn dò người hầu mời hai vị kia vào trong nhà.
Còn dặn dò thêm là đừng làm vị nữ kia phật ý nếu không thì đại hoạ dáng xuống.
Nghe thấy chủ nhân nhà mình hoảng sợ như vậy người hầu trong phủ lập tức cuống quýt lên chuẩn bị đón tiếp khách quý.
Họ cũng hỗ trợ cho hai người Lương An mang những người đột nhập kia vào trong phủ.
Nhóm người kia bây giờ đã không dám có ý định chống trả nữa mà ngoan ngoan bị bắt vào bên trong.- Bẩm bệ hạ.
Trong phủ hiện mất đi tài liệu liên quan đến vụ thu thuế tới.- Sao tài liệu như thế lại mang về phủ mà không để trong Tài Bộ?- Bẩm bệ hạ.
Tài liệu này được chuyển thẳng đến phủ của thần.
Đây là từ Thương Bộ chuyển sang.- Vậy xem ra là ngay cả ngài cũng có liên can nhỉ?- Bẩm bệ hạ.
Thần không dám, tài liệu này liên quan đến các thương đoàn ngoại thương.
Đích thân Thượng Thư của Thương Bộ nhờ thần xem xét một chút cho các thương đoàn mà ông ấy liên quan.- Được rồi.
Tạm thời việc này nói sau.Sau đó Lương An không nói chuyện riêng với Thượng Thư Tài Bộ nữa mà ra gặp những người đột nhập lúc này đã bị bắt trói lại.- Ta cũng không cần tra hỏi các người làm gì.
Các ngươi nên cầu xin vị kia không tự mình thẩm tra đi.Lúc này Diệp Tinh Hà mới nở một nụ cười nhìn vào những người đang bị trói kia.
Nụ cười đó đẹp nhưng mang lại cho họ một cảm giác cực kỳ chết chóc.Vì có tiếng la hét đau đớn trong đêm cho nên một nhóm lính tuần tra của Đô Thành Phủ đi gần đó cũng nghe thấy.
Và họ cũng nhanh chóng đến kiểm tra tình hình.
Và khi nhìn thấy bên ngoài phủ Thượng Thư Tài Bộ có vết máu thì họ nhanh chóng gõ cửa vào hỏi thăm.
Dù sao cũng là nhà đại quan không thể có việc gì được.Cửa được mở ra thì họ nhìn thấy Diệp Tinh Hà đang định ra tay với đám người bị bắt trói.
Vừa định xông lên ngăn lại thì Lương An từ trong nhà bước ra.- Lập tức báo cho Giám Bộ đến đây khẩn cấp.
Nếu Giám Chính ngủ rồi thì báo rằng sáng mai đến gặp ta.Thủ quân của Đô Thành Phủ vẫn còn đang ngơ ngác thì Thượng Thư Tài Bộ đứng bên cạnh Lương An lên tiếng.- Đây là bệ hạ.
Các ngươi còn không mau làm việc.Lúc này thì đội thủ quân mới vỡ lẽ ra người vừa ra lệnh là ai.
Họ quên cả hành lễ mà lập tức chạy đi báo tin cho Giám Bộ.- Thượng Thư đại nhân.
Cả ngài cũng đi cùng đi.- Thần tuân chỉ.Lúc này thì nhóm người đột nhập mới biết mình vừa động vào cái gì.
Họ vừa mới đối mặt với Hắc Long và Phượng Hoàng.
Đây là hai Lĩnh Vực đáng sợ nhất đang tồn tại trên đời..