Sau một ngày được xả hơi thì quá trình tập luyện nghiêm khắc của thái tử và công chúa lại bắt đầu trở lại.
Ngày hôm qua tính ra cả hai cũng đã dùng thể lực khá nhiều cho nên hôm nay Diệp Tinh Hà giảm một chút cường độ của việc tập luyện đi.
Cũng là để cho cả hai không quá mệt khi bước vào buổi học ở Thái Học Phủ.Ngày trước việc học ở Thái Học Phủ của thái tử và công chúa kéo dài từ giờ Tỵ cho đến giờ Thân.
Còn hiện tại thì nó được chia nhỏ ra thành hai phần.
Phần đầu tiên bắt đầu từ giờ Thìn kết thúc vào đầu giờ Ngọ.
Phần thứ hai bắt đầu vào giờ Mùi kết thúc vào đầu giờ Dậu.
Tổng cộng là 4 canh giờ.
Việc luyện tập võ nghệ mỗi lần nửa canh giờ vào lúc bình minh và hoàng hôn cho nên tổng cộng hai đứa trẻ tiêu tốn 5 canh giờ cho việc học cả văn lẫn võ.
Một ngày có 12 canh giờ thì đã mất gần một nửa cho nên tính ra là cả hai học hành khá vất vả.Theo dự tính của Thái Phó đại nhân thì chỉ 2 năm nữa công chúa sẽ không phải học thêm gì nữa.
Còn thái tử sẽ phải tiếp tục phần trị quốc cũng vào thời gian này.
Tuy theo sự lĩnh ngộ của thái tử mà quá trình này kết thúc sớm hay muộn.
Việc này cũng có nghĩa là sau 2 năm nữa thời gian cả hai lúc nào cũng ở cạnh nhau sẽ không còn nữa.
Và hai đứa trẻ sẽ phải tách ra đi theo con đường của riêng mình.Công chúa có tính cách giống mẹ cho nên chỉ mong việc học chữ nghĩa, lễ tiết kết thúc sớm một chút để có thể tập trung vào việc luyện tập võ nghệ cũng như nội khí.
Tiểu công chúa nghe những câu chuyện kể về Diệp Tinh Hà đến phát nghiện cho nên cũng muốn xem xem đến lúc bản thân có được Hoá Hình thì nó là thứ gì.
Lương Mặc cũng đã có vài lần hỏi xem tiểu công chúa thích có Hoá Hình thế nào.
Hoá Hình ảnh hưởng bởi tâm cảnh cho nên thật ra có thể đoán biết được từ những hành động thường ngày của người có nội công.
Lương Mặc định dùng cách này để thăm dò tiểu công chúa một chút.
Câu trả lời nhận lại lại khá bất ngờ, tiểu công chúa không thích Phượng Hoàng của mẫu hậu mà thích Hắc Long của phụ hoàng hơn.Diệt Thế Hắc Long chắc chắn không thể xuất hiện trên người tiểu công chúa khi Lương An còn sống cho nên việc tiểu công chúa sẽ không phải chịu số phận tương tự Lương An trong bất cứ trường hợp nào.
Ngoài Diệt Thế Hắc Long ra thì không có bất cứ ghi chép nào về một con Hắc Long khác cho nên Lương Mặc cũng đoán rằng tiểu công chúa có lẽ sẽ không có cả Hắc Long lẫn Phượng Hoàng.
Như vậy cũng tốt khi mà sức mạnh quá lớn thì trách nhiệm sẽ càng nhiều.
Nhìn Diệp Tinh Hà xem, một vị hoàng hậu vốn có thể ở trong cung an nhàn hưởng thụ cuộc sống thì Diệp Tinh Hà hầu như năm nào cũng phải ra trận.
Vất vả cực nhọc thì không nói làm gì, thậm chí còn vài chỗ có thương tích.
Làm gì có hoàng hậu nào lại khổ như thế chứ.Cả Lương An và Diệp Tinh Hà thêm cả Lương Mặc đều không mong tiểu công chúa sống cuộc đời như thế.
Việc nghiêm khắc với tiểu công chúa chỉ là hoàng tộc nước Lương neo người cần có người đứng ra thay mặt hoàng tộc bảo vệ cho dân chúng cũng như giải nguy cho đất nước khi cần.
Chứ nếu hoàng tộc nước Lương mà nhân lực đông đảo như hai nước kia, Lương An sẽ không bao giờ để công chúa phải vất vả thế này mà sẽ cưng chiều lên tận trời.
Dù sao tiểu công chúa cũng là con gái duy nhất của Lương An.
Có bị chiều quá hoá hư cũng không ai dám ý kiến gì.Một phần nữa trong việc tiểu công chúa cũng phải tập luyện khắc khổ là vì để cho thái tử thấy được sự công bằng giữa cả hai.
Nếu như thái tử một mình phải chịu đựng mọi thứ thì kiểu gì cũng sẽ so sánh giữa bản thân và chị gái.
Như vậy thì không tốt cho cả hai chứ không phải một mình thái tử.Tiểu công chúa tính cách giống mẹ, hiểu biết cũng giống mẹ.
Biết bản thân phải chia sẻ gánh nặng với em trai cho nên làm việc gì cũng tập trung và cố gắng.
Hơn nữa tiểu công chúa còn luôn có một tâm niệm là phải bảo vệ em trai.
Cho nên ngay cả khi bị mẫu hậu đánh đòn cũng thường lấy thân mình ra che chắn cho em trai mà không bỏ chạy trước.
Gặp việc gì cũng luôn đặt an toàn của em trai lên trước an toàn của bản thân.
Tính cách này thật sự là khiến cho người lớn đặc biệt là những người thân quen cảm thấy đau lòng.Thái tử tất nhiên là biết được những gì chị gái song sinh đang cố gắng làm cho mình nên đối xử với chị cực kỳ tốt.
Phàm là việc tiểu công chúa muốn làm thì thái tử nhất định sẽ thuận theo không bao giờ ý kiến hay thắc mắc.
Chị gái nói gì thái tử cũng nghe theo vô điều kiện.
Nói chung là cả hai vô cùng gắn bó với nhau.Tính cách của thái tử không phải kiểu uỷ mị như những người tiếp xúc lần đầu cảm thấy mà là việc gì cũng giấu vào trong lòng không thể hiện ra.
Những gì thể hiện ra toàn là cảm xúc liên quan đến gia đình cho nên ai ai cũng thấy hơi yếu đuối.
Còn sự thực thì những ai tiếp xúc lâu ngày với thái tử nhất là Lưu Thái Phó đều sẽ biết thái tử rất kiên cường cũng như quyết liệt.
Làm việc không bao giờ bỏ giở khó mấy cũng sẽ nghĩ ra cách để vượt qua.
Từ hồi bắt đầu học cho đến hiện tại đã sang năm thứ 5 thái tử chưa bao giờ làm cho Thái Phó thất vọng.
Hơn nữa tài năng ngày càng được bộc lộ chứ không như Lương An ngày xưa lúc học được đánh giá là bình thường.Thái tử lại còn là người chăm chỉ, lúc đầu khi mới tập luyện thường tỏ ra khó chịu còn hiện tại khi đã bắt buộc phải chấp nhận thì lại bền bỉ hơn tiểu công chúa hay bỏ trốn rất nhiều.
Tiểu công chúa luôn tìm mọi cách để kết thúc việc học sớm để có thêm thời gian chơi còn thái tử thì ngược lại luôn tuân thủ giờ giấc.
Nói về điểm này thì hai đứa chẳng khác gì Diệp Tinh Hà và Lương An hồi nhỏ cả.Cũng vì tính cách bổ trợ cho nhau thế này mà Lương An chưa gì đã lo lắng cho cả hai khi hai đứa bị tách ra.
Lúc đó sẽ không có ai ngăn cản tiểu công chúa làm mấy thứ ngớ ngẩn cũng không có ai ở bên động viên và che chắn cho thái tử.
Diệp Tinh Hà thấy được nỗi sầu não của Lương An lại chỉ cười.- Anh đang lo lắng một cách thái quá đấy.- Đâu có thái quá đâu?- Em với anh ngày xưa cũng đâu phải lúc nào cũng ở cạnh nhau.
Phần lớn thời gian em để ở trong quân doanh với cha không mấy khi vào trong cung vậy mà không phải vẫn ổn đấy sao?- Nếu như cứ yên bình được như chúng ta thì thật là tốt quá.- Bây giờ không phải có chúng ta sau lưng bọn trẻ sao.
Anh không cần nghĩ nhiều.Được cái là Lương An và Diệp Tinh Hà chưa bao giờ phải xấu hổ về thành tích học tập của hai đứa.
Đây không phải là Thái Phó đại nhân ưu ái hay Thái Học Phủ vì sợ bệ hạ mà không dám trình báo.
Tất cả mọi kỳ thi hàng năm của Thái Họ Phủ với các lứa học sinh đều được tổ chức công khai và không chỉ có Lương An đến dự mà văn võ bá quan có con đến học cũng có mặt.
Từ đáp án cho đến kết quả mọi người đều biết cho nên không có một chút gian lận nào cả.
Thái tử và công chúa chưa bao giờ rơi vào nhóm học trung bình chứ đừng nói là học kém.
Đặc biệt là thái tử luôn có thành tích ở trong nhóm những người dẫn đầu trong suốt mấy năm theo học.
Việc này làm bớt hẳn đi những lời kêu ca về việc đơn truyền hoàng vị sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đất nước.Bình thường việc sinh nhiều hoàng tử rồi chọn người giỏi nhất chắc chắn sẽ an toàn hơn việc chỉ có một hoàng tử và phải trông cậy hoàn toàn vào tài năng của vị hoàng tử đó.
Không chỉ từ việc tính cạnh tranh sẽ giúp các hoàng tử cùng nhau vươn lên mà còn là giúp cho hoàng gia hương hoả thịnh vượng nữa.
Có lẽ bản thân thái tử cũng tự ý thức được bản thân đang phải đối mặt với áp lực lớn thế nào cho nên mới chăm chỉ học tập như thế.
Cậu không chỉ không muốn phụ hoàng và mẫu hậu buồn lòng mà còn muốn cho cả thiên hạ thấy cậu Lương Triều Dương có thể làm được những gì.Trong những người học giỏi nhất thì có luôn cả con của Hoàng Chí Cẩn.
Hoàng Chí Cẩn luôn tự nhận bản thân mình không có nhiều tài năng, mọi thứ có được đều là nhờ ơn đức của bệ hạ.
Hiện tại đến cả con cái cũng là nhờ vào sự thông minh cũng như giáo dục tốt truyền thừa từ bên nhà Lưu Thái Phó.
Mà Hoàng Chí Cẩn lấy được Lưu Phu Nhân cũng là nhờ Lương An chứ ai.
Vì thế mà việc dạy con Hoàng Chí Cẩn luôn chỉ chăm chăm một việc là phải biết ơn bệ hạ.
Sau này khi lớn lên phải lấy sự trung thành với bệ hạ làm đầu.
Mọi thứ khác đều phải thấp hơn.Lưu Thái Phó thấy con rể lúc nào cũng nâng cao nhà ngoài thì lại càng hài lòng hơn về quyết định năm xưa.
Phải biết rằng một vị quan nhất phẩm mà có con cái tài giỏi thì luôn nhận đó là công lao của bản thân mình.
Trước nay chưa từng có trường hợp lại luôn bảo đó là công lao từ nhà ngoại như Hoàng Chí Cẩn.Lương An tranh thủ thời gian rảnh rỗi đang thiết kế vũ khí cho hai đứa trẻ dựa trên sở thích của cả hai.
Đây vừa là thú vui cũng vừa là tài năng của Lương An.
Nhìn xem những thứ mà Lương An thiết kế ra có cái gì không phải là tuyệt phẩm đâu cơ chứ, nhất là máy bắn tên hiện tại đang được trang bị cho thuỷ quân nước Lương.
Nhờ có nó mà thuỷ quân nước Lương có thể lấy yếu thắng mạnh với thuỷ quân nước Giang.
Giang Hạo thậm chí còn phải làm lại một bản sao để trang bị cho quân Giang thì biết nó tuyệt vời như thế nào.Tiểu công chúa không thích phong cách chiến đấu của mẹ lắm mà thích kiểu uy dũng của ông ngoại cho nên muốn một cây đại đao.
Một cô gái dùng đại đao quá nằm ngoài tầm tưởng tượng của Lương An cho nên hiện tại Lương An vẫn chưa thể nghĩ ra được thứ phù hợp với tiểu công chúa.
Còn thái tử thì lại chọn một thứ đơn giản hơn nhiều chính là kiếm.
Kiếm với thương là hai binh khí phổ biến nhất cho nên cũng dễ làm nhất.
Thái tử không thuân cả hai tay như Diệp Tinh Hà cho nên dùng trường kiếm bình thường chứ không phải kiếm 1 tay như mẹ.
Như thế lại càng dễ thiết kế hơn, ví dụ điển hình chính là thanh kiếm của Lương Mặc.
Tuỳ ý Lương An cũng có thể làm ra một thứ tốt như thế.Vậy là khoảng thời gian gần đây Lương An có thêm một việc để làm.
Sinh nhật năm nay của hai đứa đã qua cho nên muốn tặng thì phải đợi đến sang năm, thời gian đến lúc đó còn dài không việc gì phải vội.
Lương An có thể từ từ chau chuốt cho hai sản phẩm tiếp theo của mình.
Nó sẽ không chỉ là một thứ có công năng sử dụng tốt mà còn phải đẹp nữa.
Lương An luôn có tham vọng lớn trong những việc như thế này.Hai đứa trẻ mười tuổi dù gì thì vẫn đang cùng nhau bước trên con đường mà vận mệnh đã an bài.
Cả hai và cả Lương An cùng Diệp Tinh Hà đều không biết rằng ở tương lai kia sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cả gia đình chỉ có thể cố gắng chuẩn bị thật tốt cho những sự kiện sắp đến.
Lương An và Diệp Tinh Hà vẫn đang cố gắng hết sức mình để tạo ra một thế giới tươi đẹp cho con cái và thần dân, còn hai đứa trẻ cũng đang cố hết sức để không phụ công cha mẹ..