Ám Nhật


Mùa thu năm Thái Bình thứ 11.

Nước Lương bước vào một vụ thu hoạch nữa.

Vụ thu hoạch mùa thu không như mùa xuân chỉ có lương thực mà còn có cả nông sản nữa.

Đã nhiều năm sau cải cách cho nên hiện tại người dân đã hoàn toàn thích ứng với phương pháp canh tác mới.

Cộng với việc nông cụ và hạt giống càng ngày càng tốt hơn cho nên đã từ mấy vụ thu hoạch gần đây nước Lương đều có một vụ thu hoạch bội thu.Không chỉ có bội thu về mặt số lượng mà chất lượng cũng tăng cao hơn nhiều.

Hiện tại lúa gạo ở nước Lương một mẫu thu hoạch được nhiều hơn nước Giang 1 phần rưỡi, nước Thịnh 1 phần.

Số lượng hạt to và mẩy cũng nhiều hơn hẳn khi mà mỗi một cân gạo ở nước lương số lượng hạt gạo nhỏ chưa đến 1 phần còn hai nước kia đều hơn 1 phần hết.

Cũng vì điều này mà hiện tại hai nước ngoài biển là Đông Quốc và Hải Quốc đều ưu tiên nhập gạo của nước Lương hơn so với hai nước kia.Vụ mùa này tàu lớn chuyên chở lương thực của Hải Quốc đã cập bến của Thiên Đông Cảng chờ sẵn gạo cùng với ngô của nước Lương.

Bên trong nước thì tuyến đường vận chuyển nối liền cả nước hiện tại đã xong cho nên không mất bao nhiêu thời gian lúa gạo từ vùng Bình Giang, Đông Giang được chuyển đến cảng biển này.

Quan viên của Thương Bộ đếm bao gạo đã không biết bao nhiêu bao chất lên mười mấy tàu chuyên chở cỡ lớn của Đông Quốc.

Chỉ riêng tiền thu về từ vụ buôn bán này cũng đã mấy chục vạn lượng bạc.Hiện tại thuỷ quân nước Lương chịu trách nhiệm bảo vệ tuyến đường từ Hải Quốc đến cảng Thiên Đông cho nên một đội tàu bao gồm 5 tàu cỡ lớn và 10 tãu cỡ trung của nước Lương hộ tống những tàu chuyên chở này ra biển.

Việc này để đản bảo an toàn cho đoàn vận chuyển do ngoài biển cũng có nhiều nguy cơ chẳng kém gì trên bờ.

Khi mà thuỷ quân nước Giang hoàn toàn có thể phá huỷ những con tàu này để phá vỡ mối làm ăn của nước Lương với Hải Quốc.


Ngoài ra thì cũng có rất nhiều nhóm cướp biển nhỏ lẻ tồn tại trên những hòn đảo ngoài biển.

Chúng cũng có thể gây khó khăn cho những con tàu nặng nề chậm chạp này.Tàu chiến của nước Lương có những máy bắn tên rất lợi hại cho nên chỉ cần có những con tàu này hộ tống thì không một tàu cướp biển nào dám tấn công cả.

Tuy nhiên nước Lương cũng không để tàu của mình đi xa quá mà chỉ đi đến nửa đường rồi tàu của Hải Quốc sẽ phụ trách bảo vệ phần còn lại của quãng đường.

Hải Quốc là một quốc gia nằm hoàn toàn ngoài biển cho nên thuỷ quân của họ cũng rất mạnh.

Việc hộ tống tàu chuyên chở với họ là việc làm hàng ngày không có gì khó khăn cả.Ngoại thương đem lại nguồn lợi lớn là một việc, trong nước lương thực đầy đủ cũng làm cho giá gạo không tăng trong nhiều năm, việc này làm cho người dân nước Lương từ vùng trung tâm cho đến vùng hẻo lánh càng lúc càng thoát ra xa khỏi cái đói.

Hiện tại hộ dân nào của nước Lương cũng đã được hướng dẫn xây dựng kho chứa lương thực bên trong nhà.

Còn những nhà nào có diện tích quá nhỏ thì cũng có thùng chứa bằng gỗ.

Cái nhỏ thì chứa được 5 đến 7 bao gạo còn cái lớn chứa được 15 bao.

Như vậy thì có thể sống qua mùa đông rét mướt mà hoàn toàn không phải lo lắng đến cái ăn.

Trước đó cũng đã có chiếu chỉ về việc tất cả hộ gia đình không nên bán lương thực dự trữ mà phải để lại dùng cho mùa đông.

Người nào tham tài mà bán hết lương thực trong nhà đến khi thiếu đói sẽ không được quan phủ hỗ trợ.Mùa đông khắc nghiệt ngoài cần cái ăn thì còn cần cái mặc.

Hiện tại đồ lông cừu của người Lạc gần như đã phổ biến khắp cả nước.

Nó chính là thứ giúp cho đại đa số người dân nước Lương chống đỡ với cái rét mùa đông.


Chỉ trừ một vài vùng hẻo lánh ở cực nam là vẫn chưa được phổ biến thứ này.

Hiện tại đường đã làm xong có lẽ trong một vài năm tới những nơi này cũng sẽ không còn phải lo về việc chống rét nữa.

Cũng vì đồ lông cừu trở thành thứ để chống rét của cả nước cho nên người Lạc bây giờ cũng có những quy hoạch rõ ràng về các mặt hàng của họ.Mùa hè thì mặt hàng chủ lực sẽ là dê và các sản phẩm của nó như sữa dê.

Còn mùa đông thì chính là mùa của cừu khi thịt cừu khô cùng với đồ lông cừu trở thành thứ mà bất cứ hộ gia đình nào cũng không thể thiếu được.

Người Lạc học tập sự chuyên biệt này từ chính sách đã phát huy hiệu quả của Lương An khi chia nhiệm vụ cho từng vùng.

Bây giờ nam nhân người Lạc mùa hè chăn dê, mùa đông chăn cừu.

Nữ nhân người Lạc thì ngày nắng phơi thịt khô, ngày mưa làm vải lông.

Ngày nào cũng có việc để làm không còn những ngày sống quá nhàn rỗi nữa.

Kinh tế của người Lạc càng lúc càng phát triển và đời sống của họ cũng đã khấm khá hơn nhiều.

Càng ngày thì người Lạc càng phát triển hơn, tuy nhiên từ Lạc Thiên tộc trưởng cho đến người dân bình thường không một ai suy nghĩ đến việc tách ra tự lập cả.

Điều đó không chỉ đến từ việc họ nể và sợ Lương An mà qua mấy năm họ đã thực sự muốn chung sống với người Hạ.Vụ thu hoạch mùa thu này không chỉ lương thực đại thắng mà tất cả các mặt hàng nông sản khá cũng đại thắng.

Từ những khu vườn miền nam trái cây đủ mọi loại được chuyển ra cả nước với số lượng lớn.

Trái cây không như lương thực để được lâu cho nên ra bao nhiêu là hết bấy nhiêu.


Tính ra thì với sức tiêu thụ của mấy trăm vạn dân chúng thì số lượng hoa quả này vẫn chưa cung cấp đủ.

Như những vùng xa nhất Bắc Bình Phủ thì người dân vẫn chỉ có trái cây địa phương để ăn chứ những thứ quả đặc thù ở miền nam như đào thì họ đến nhìn còn chưa nhìn thấy.Đất vùng phía nam có hạn cho nên dù có muốn tăng sản lượng hơn nữa thì hiện tại nước Lương cũng không có cách.

Đúng là vẫn còn nhiều vùng đất có thể trồng cây nhưng mà muốn cây ra trái cũng cần ít nhất 1 năm cho nên hiện tại mặt hàng nông sản vẫn là thiếu so với nhu cầu ở trong nước.

Cho nên thương nhân Hải Quốc, Đông Quốc muốn mua nông sản nước Lương thì cần trả giá cao hơn một chút mới có thể thua mua được để đem về.Lương An nhận thấy đất đai ở vùng tây nam vẫn còn nhiều chỗ trống cho nên muốn Công Bộ xem xét thử xem có thể trồng thêm cây ăn trái ở đây hay không.

Tất nhiên là nên chọn những loại cây không cần nhiều nước tưới vì điều kiện thổ nhưỡng của vùng này.

Đang chuẩn bị vào mùa đông nên việc thử nghiệm được diễn ra ngay lập tức chứ đợi đến khi vào đông thì cây con không thể phát triển được.Nói đến sản lượng thì số lượng cừu và dê cả ngựa của người Lạc nữa cũng đang có dấu hiệu không thể cung cấp đủ.

Trước khi hoà nhập người Lạc có mấy chục vạn con dê, con cừu cung cấp trong tộc lúc đó là thừa cho nên họ mới muốn bán ra bên ngoài để kiếm thêm thu nhập.

Bây giờ sau khi hoà nhập xong người Lạc đã có đến mấy trăm vạn dê cừu mà cũng không cung cấp hết được cho tất cả nhu cầu từ các nơi.

Dù rằng đi đến đâu người Lạc cũng cố gắng nuôi cừu nuôi dê ở đó để cung cấp tại chỗ.

Tuy nhiên điều kiện để chăn thả dê cừu có hiệu quả thì chỉ có khu vực tây bắc và vùng dọc theo biên giới phía bắc mà thôi.

Còn lại chỉ có thể nuôi một vài con trong chuồng chỉ đủ ăn cho gia đình người Lạc.

Bán ra cũng không bõ khi mà có khi cả năm chỉ có 1 2 con được bán ra.Hiện tại người Lạc đang thuê lại thêm đất ở vùng Tây Giang Phủ cùng như Bắc Bình Phủ để chăn thả dê cừu.

Hai vùng này có khí hậu hơi khô một chút tương tự như vùng bản địa người Lạc, địa hình lại bằng phẳng thích hợp với việc chăn thả.

Người Lạc đang có kế hoạch tăng số lượng dê cừu lên đến cả nghìn vạn con để không chỉ cung cấp đủ trong nước mà còn bán cho cả nước ngoài nữa.

Khi mà thương nhân Hải Quốc cũng cực kỳ thích thịt cừu khô người Lạc dù rằng Hải Quốc cũng có thịt cừu khô của riêng mình.Nhắc đến thịt cừu khô thì không thể nhắc đến thứ gia vị được tẩm ướp cho món thịt này.


Thứ gia vị này cũng là một thứ độc quyền của người Lạc khi chỉ có người Lạc mới biết cách trồng và chế biến loại cây gia vị này.

Nó có vị hơi cay nhẹ lại có mùi thơm cho nên không chỉ thích hợp với thịt khô mà còn thích hợp với rất nhiều món ăn khác vì thế mà không quán ăn nào trong nước Lương lại không muốn nhập loại gia vị này cả.

Nhưng mà nó còn hiếm hơn cả muối ở thời kỳ trước kia khi mà chỉ dùng để ướp thịt cừu khô thôi cũng đã tiêu tốn toàn bộ số lượng gia vị mà người Lạc có thể làm ra rồi.

Ngoài Ngự Thiện Phòng ra không chỗ nào ở nước Lương là có sẵn thứ này.Biết được nhu cầu to lớn này cho nên người Lạc cũng đang cố gắng phát triển số lượng thứ gia vị độc quyền của mình.

Nó được tiến hành từ trước và cho đến năm nay thì đã có được thành quả to lớn khi mà mỗi cân gia vị này có giá đến 2 lượng bạc.

So với muối hiện tại có giá 10 tiền một cân thì là đắt gấp 4 lần.

Mà người Lạc bán ra bao nhiêu thì hết sạch tưng đấy.Giá muối của nước Lương từ khi có được khu vực bờ biển rộng lớn để làm muối thì đã tụt từ 5 lượng bạc một cân xuống còn 10 tiền như hiện tại.

Tính theo lợi nhuận thì rõ ràng là triều đình nước Lương bị giảm sút một khoản thu nhập cực kỳ lớn khi mà toàn bộ muối đều do triều đình quản lý nhưng ngược lại thì người dân nước Lương đã không còn phải lo thiếu muối trong món ăn hàng ngày.

Đây là một sự thay đổi vượt bậc, chẳng đâu xa thì hiện tại người dân nước Thịnh muốn có muối ăn phải bỏ ra một cái giá rất lớn khi họ không có bất cứ chỗ nào làm muối cả mà phải nhập hoàn toàn từ nước Giang về.Một lần nữa thì tầm nhìn của Lương An lại được các quan lại tán thưởng khi mà ngay chiến dịch đầu tiên đánh nước Giang thì Lương An đã chọn đánh vùng ven biển.

Từ đó đến nay nước Lương luôn bám biển mà đi lên phía bắc.

Nhờ thế mà mới có khu vực ven biển để làm muối như hiện tại.

Vì tán thưởng tầm nhìn của Lương An nên hiện tại mỗi một nước đi tiếp theo trong kế hoạch của Lương An đều được quan viên cho đến người dân nước Lương làm theo một cách vô điều kiện.

Bản thân Lương An cũng muốn tận dụng quãng thời gian còn trẻ khoẻ của mình và Diệp Tinh Hà để đem về cho nước Lương càng nhiều chiến thắng càng tốt.Vì thế mà dù sắp bước vào mùa đông thì nước Lương lại chuẩn bị có kế hoạch tấn công hai nước kia.

Lương An đã mấy lần xuất quân vào mùa đông rồi cho nên binh sỹ không còn cảm thấy kỳ lạ với mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu vào thời gian này nữa.

Họ thậm chí còn có thể ra quân vào cả ngày tết như mấy năm trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận